Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 888: Chương 888: Trấn Ngục Thâm Uyên (2)




Mà những tồn tại cùng hung cực ác bị giam giữ ở chỗ này, sẽ bị giam giữ ở trong này tới lúc linh hồn héo rũ tiêu vong.

Thọ nguyên của bất luận một tôn Thần Ma nào cũng đều không ngắn, có một vài tồn tại dị thường cường đại đã mở ra Lục Đạo Luân, thọ nguyên thậm chí có tới hơn mười vạn năm. Nếu thời gian mười vạn năm đều bị giam giữ ở trong này, đây là chuyện kinh khủng như thế nào?

- Ta quên mất hai vị Thượng sứ nhìn không rõ đường đi, còn xin Thượng sứ thứ tội!

Tinh thần lực gã Thần tướng kia ba động, truyền âm nói.

Bàn tay hắn chợt gõ nhẹ, đột nhiên một con đường ánh sáng nhạt xuất hiện, các bậc thềm đá một tầng lại một tầng xoay tròn quanh cái vực sâu hắc ám này, thông thẳng xuống phía dưới. Ngoại trừ con đường này ra, bốn phía xung quanh vẫn là một mảnh hắc ám, hắc ám tuyệt đối và yên tĩnh tuyệt đối. Cho dù là Thần Nhãn của Chung Nhạc cũng không thể nhìn thấu được bóng tối này.

Ba người theo bậc thang đi xuống, chỉ có con đường dưới chân là tản mát ra ánh sáng nhạt. Sau một hồi, trong bóng tối đột nhiên truyền tới một tia quang mang nhàn nhạt. Đây là một căn phòng đơn sơ, xây dựng ở trong bóng tối.

Trong căn phòng đơn sơ có một tôn Thần Ma quần áo lam lũ, mặt mũi khủng bố giống như lệ quỷ, đang ngồi chồm hổm trước một cái bàn. Trung tâm cái bàn kia móc ra một cái lỗ thủng, cái đầu của một tôn Thần Ma bị nhét vào lỗ thủng tại trung tâm cái bàn, phần thân bị cố định bên dưới mặt bàn. Phần xương đầu của tôn Thần Ma này bị xốc lên, não tương bốc lên nhiệt khí đằng đằng.

Tôn Thần Ma giống như lệ quỷ thì dùng tay múc lên não tương, từng ngụm từng ngụm bỏ vào trong miệng, không ngừng nhai nuốt. Mà tôn Thần Ma bị cố định dưới mặt bàn kia lại không thể động đậy, không ngừng mở miệng kêu la thảm thiết, thanh âm lại chỉ có thể vang vọng trong căn phòng đơn sơ kia, không thể truyền ra bên ngoài.

Cái bụng tôn Thần Ma giống như lệ quỷ kia đã ăn tới lớn như núi, nhưng vẫn không ngừng múc não tương nhét vào trong miệng chính mình. Mà não tương của tôn Thần Ma bị cố định dưới mặt bàn kia sau khi bị múc ra một miếng, lập tức liền sinh trưởng trở lại. Não tương của hắn tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không khô cạn.

Hai tôn Thần Ma một kẻ không ngừng ăn, một kẻ không ngừng bị ăn. Tôn Thần Ma giống như lệ quỷ kia thì vừa ăn vừa lầm bầm lầu bầu, nhìn khẩu hình tựa hồ như muốn nói:

- Như thế nào vẫn chưa ăn hết?

- Hai tên Thần Ma này, một kẻ là Thần tướng đã lén ăn vụng Đế yến, một kẻ là Thần quan phụ trách canh gác Đế yến!

Phía trước Chung Nhạc, gã Thần tướng kia chợt truyền âm nói:

- Giới Đế mở tiệc chiêu đãi triều thần, lại suýt chút nữa bị hủy trong tay bọn họ. Vì vậy Giới Đế tức giận, ném bọn họ vào Trấn Ngục Thâm Uyên, để cho kẻ tham ăn không ngừng ăn, để cho kẻ xao lãng nhiệm vụ không ngừng bị ăn!

Chung Nhạc khẽ liếc mắt nhìn Khâu Cấm Nhi một cái, truyền âm nói:

- Để cho ngươi tham ăn a!

Khâu Cấm Nhi vội vàng cất đi mỹ thực Địa Ngục trong tay, khẽ rùng mình một cái.

Ba người tiến về phía trước một hồi, lại là một căn phòng đơn sơ trong bóng tối nữa. Căn phòng này có diện tích cực kỳ mênh mông, là một ngọn đao sơn. Vô số thanh Thần đao không ngừng xoay tròn, đao nhận nhanh chóng chuyển động, phát ra quang mang sáng ngời.

Một tôn Thần Ma kêu la thảm thiết từ trên đỉnh núi lăn xuống, bị đám Thần đao xoay tròn kia cắt cho toàn thân vỡ nát. Hắn vừa mới lăn xuống tới dưới chân núi, đại địa đột nhiên dâng lên, đao sơn biến mất. Nhưng dưới người hắn lại xuất hiện một ngọn đao sơn mới, để cho hắn tiếp tục lăn xuống.

Toàn thân tôn Thần Ma kia sớm đã bị cắt cho không còn một khối huyết nhục nào hoàn chỉnh, còn có mấy thanh đao cắm thẳng vào xương đầu, nhưng hắn vẫn không chết.

- Tên Thần Ma này đã luyện thành Bất Tử Chi Thân, ỷ vào nhục thân mạnh mẽ, cậy mạnh lên mặt, đã đánh chết con trai của Nam Thiên Vương. Con trai của Nam Thiên Vương chính là một vị Linh thể hiếm thấy, tư chất cao tuyệt, lại bị hắn đánh chết, chỉ có thể chuyển thế đầu thai. Cho nên Nam Thiên Vương hận hắn, ném hắn vào trong này. Hắn không phải là có Bất Tử Chi Thân sao? Vậy thì để cho hắn muốn chết không được, muốn sống không xong! Đời đời bị loạn đao phanh thây xẻ thịt!

Gã Thần tướng kia nói tới đây, Khâu Cấm Nhi khẽ liếc mắt nhìn Chung Nhạc một cái, truyền âm nói:

- Sư ca, ngươi cũng đã luyện thành Bất Tử Chi Thân a!

- Cấm Nhi, ngươi không phải cũng đã tu thành Bất Tử Chi Thân rồi sao?

Chung Nhạc rùng mình một cái, hỏi ngược lại.

- Ta trước giờ không có cậy mạnh lên mặt!

Khâu Cấm Nhi mỉm cười, nói.

Ba người tiếp tục tiến về phía trước, lại đi tới một căn phòng đơn sơ nữa. Trong căn phòng này giam giữ một tôn Thần Ma, mặc dù là nam tính, nhưng cổ quái chính là hắn đang không ngừng sinh con, sinh ra một đứa lại một đứa hài tử, sinh ra đứa nào lại chết đứa đó.

- Tên Thần Ma này phạm phải tội gian dâm, gian díu với ái thiếp của một vị tồn tại có địa vị cực cao. Kết quả là vị ái thiếp kia mang thai sinh con, bị vị tồn tại kia phát hiện, tức giận dị thường, ném tên gia hỏa này vào đây, để cho hắn không ngừng sinh con, lại không ngừng tang con!

Bọn họ càng đi vào sâu bên trong Trấn Ngục, lại xuất hiện thêm càng nhiều lao ngục. Những Thần Ma bị trấn áp bên trong đều có thiên hình vạn trạng biện pháp trừng phạt, mỗi một loại đều là sống không bằng chết. Những sai lầm mà đám Thần Ma này phạm phải đều có bất đồng, nhưng phần lớn đều là đắc tội quyền quý, sau đó bị ném vào trong này.

Số lượng lao ngục mà ba người Chung Nhạc đi qua lên tới mấy ngàn cái, nhưng chân chính là hạng người cùng hung cực ác, phạm phải tội nghiệt ngập trời, lại là lác đác không có mấy tên. Thật ra là tôn Ma Thần ăn tươi mấy trăm vạn linh hồn này mới giống là kẻ phạm phải tội nghiệt ngập trời chân chính. Chung Nhạc vô cùng kinh ngạc, quay sang hỏi gã Thần tướng kia. Gã Thần tướng kia mỉm cười, nói:

- Hạng người cùng hung cực ác chân chính đều bị giam giữ trong khu vực tận cùng của Trấn Ngục. Bằng không, căn bản là không giam được bọn họ. Bất quá, nơi đó…

Hắn đột nhiên rùng mình một cái:

- Tốt nhất là không nên đi nơi đó! Mặc dù đám Hung Thần kia đã bị nhốt lại, nhưng Trấn Ngục cũng không thể chân chính trừng phạt bọn họ, chỉ có thể giam giữ bọn họ mà thôi! Vạn nhất xuất hiện sơ xuất…

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Nếu đã tới Trấn Ngục, sao có thể không kiến thức một chút những tồn tại tà ác chân chính này? Ngươi cứ việc dẫn đường đi!

Gã Thần tướng kia bất đắc dĩ, chỉ đành đi ở phía trước dẫn đường.

Bọn họ không ngừng tiến sâu xuống dưới. Càng tiến xuống sâu bên dưới Trấn Ngục, áp lực cũng càng lúc càng lớn hơn, khiến cho người ta phải ngạt thở. Trong bóng tối tựa hồ có một cỗ năng lượng bàng đại đang rục rịch xuất động, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xé rách bọn họ thành từng mảnh.

Đột nhiên, một đạo ánh sáng nhạt truyền tới, mơ hồ còn có tiếng ngáy ồ ồ truyền vào trong tai bọn họ. Tiếng ngáy này không ngờ có thể xuyên thấu qua những cái ngục giam này.

Đám người Chung Nhạc đi tới phụ cận nhìn lại, chỉ thấy trong cái ngục giam này là một tôn Thần Nhân kim quang xán lạn đang nằm ngủ say. Tiếng ngáy này chấn cho căn phòng đơn sơ này không ngừng lay động, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ nát.

Mà cách tôn cự nhân này một quãng không xa còn có mất khỏa Thái Dương vỡ nát, mấy đoàn Thần hỏa bốc cháy hừng hực, bao phủ toàn thân hắn vào bên trong.

- Tôn Hung Thần này cực kỳ đáng sợ! Mấy vị Phủ phán vốn định dùng mấy khỏa Thái Dương luyện thành hỏa lò, tiến hành luyện hóa hắn, nào ngờ lại bị hắn đánh vỡ. Rất nhiều Ngục tốt cũng bị hắn đánh chết. Mấy vị Phủ phán và Ngục Hoàng cũng không làm gì được hắn, chỉ có thể giam hắn ở chỗ này. Cũng may làm hắn không trốn thoát được!

Gã Thần tướng kia nói nhỏ:

- Nghe nói hắn ngủ một giấc này, đã ngủ hơn một vạn năm rồi rồi! Tội lỗi của hắn cực kỳ lớn, là đã phạm vào Thiên Điều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.