Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 882: Chương 882: Trời nghiêng đất ngã (2)




Hai người tung bay tới lui như gió, bảo hộ Lan Hủy Tôn Thần ở trung tâm. Trong lòng Lan Hủy Tôn Thần vạn phần cảm kích:

- Hai vị Thượng sứ thật sự quá tốt! Xem ra, bọn họ quả thật đã xem ta như tâm phúc của chính mình rồi…

Trên không trung, mười tám vị Phủ phán cũng chú ý tới tình hình phía dưới. Một vị Phủ phán chợt khẽ di một tiếng, phát sinh nghi ngờ đối với chiến lực của Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi.

- Hai tên Vô Thường Thần Tộc này có lai lịch gì? Thực lực bậc này, ở trong Địa Phủ ta cũng là tồn tại có danh có tiếng. Sao trước giờ ta chưa từng gặp qua bọn họ, cũng chưa từng nghe qua bọn họ?

Chỉ là hiện tại đang chiến đấu kịch liệt, mấy vị Phủ phán cũng không rảnh đi tra hỏi đám người Chung Nhạc.

Tôn Thần Ma kia dần dần không địch lại, rơi xuống hạ phong. Vết thương trên người hắn càng lúc càng nhiều, chiến lực cũng không còn được như trước đây. Mặc dù hắn muốn chạy thoát ra ngoài cũng là không có bất kỳ biện pháp nào. Cái đại chung trong suốt này không biết là bảo vật do tồn tại cấp bậc gì luyện chế ra, cho dù hắn đã toàn lực xuất thủ, cũng không thể nào đánh vỡ.

Mười tám vị Phủ phán đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ:

- Lần này bất luận thế nào cũng không thể để cho hắn đào thoát! Tôn Hung Thần này xông vào Địa Ngục ta, đã giết chết không biết bao nhiêu Thần Ma Địa Ngục, đã chấn tan không biết bao nhiêu linh hồn dẫn độ tới. Những cái này đều là chuyện nhỏ. Quan trọng là nếu không thể bắt được hắn, mặt mũi của Địa Ngục ta sẽ không còn sót lại chút gì, đây mới là chuyện lớn!

Trong U Ám Thành, vô số tôn Thần Ma Địa Ngục đứng sừng sững giữa không trung, thân thể vĩ ngạn, vờn quanh cái đại chung trong suốt này, bố trí từng vòng từng vòng sát trận. Sát trận phát ra sát khí xung thiên, ngân hà chư tinh phiêu diêu xao động, tràng cảnh vô cùng đáng sợ.

Tôn Thần Ma kia bị thương càng lúc càng nặng, mắt thấy sắp chống đỡ hết nổi. Đột nhiên, hắn chợt nổi giận gầm lên một tiếng, không trung nhất thời chấn động kịch liệt. Thậm chí ngay cả cái đại chung trong suốt kia cũng bị chấn cho ông ông chấn động.

Một vị Phủ phán cười lạnh, nói:

- Ngươi có rống tới rách họng cũng đều vô dụng, cuối cùng cũng chỉ có kết cục chiến bại bị bắt, trọn đời không thể lật mình mà thôi!

Thanh âm của hắn chưa dứt, không trung đột nhiên đã nứt ra, một chuyện kinh khủng phát sinh. Chỉ thấy tại thiên ngoại vậy mà đang đứng sừng sững một đạo thân ảnh đỉnh thiên lập địa. Vô số Đồ đằng đại đạo hình thành liên văn vô cùng thô to, quấn lấy từng khỏa từng khỏa Tinh cầu.

Đó là chân thân của tôn Thần Ma này!

Chân thân của hắn vậy mà luyện ra Đồ đằng đại đạo, hình thành nên từng sợi từng sợi liên văn, xuyên qua rất nhiều khỏa Tinh cầu, luyện thành bảo vật của chính mình.

Lúc này, linh hồn hắn không địch lại, lại gọi chân thân tới chi viện, xé rách hai cái thời không Địa Ngục và hiện thực, chạy vào trong Địa Ngục Luân Hồi cứu viện linh hồn chính mình.

Địa Ngục và hiện thực là hai cái thế giới khác nhau, chỉ là hai phiến không gian trọng điệp mà thôi. Từ phương diện thường thức, nhục thân căn bản không có khả năng tiến vào Địa Ngục, chỉ có linh hồn, cũng tức là Nguyên thần, mới có thể tiến vào.

Mà bây giờ, vị tồn tại này lại muốn đánh vỡ cái thường thức này, nhục thân cũng muốn tiến vào Địa Ngục Luân Hồi.

Hắn thật sự quá cường đại rồi! Cường đại tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi. Một chân hắn đã đạp vào trong không gian Địa Ngục, bàn chân thật lớn mọc đầy một tầng kim mao, đạp mạnh xuống cái đại chung trong suốt kia.

Đương!

Cự chung ầm ầm chấn động. Bảo vật đáng sợ bậc này vậy mà cũng bị hắn đạp ra một cái dấu chân thật sâu, lưu lại trên vách chuông trong suốt.

Ba động hủy diệt hết thảy dọc theo cự chung trùng kích ra bốn phương tám hướng. Tất cả đám kiến trúc khổng lồ trong U Ám Thành đều bị chấn cho hết thảy bay lên, còn đang ở giữa không trung đã ầm ầm vỡ nát. Từng vòng từng vòng sát trận do vô số Thần Ma Địa Ngục bố trí bị ba động khủng bố trùng kích, vỡ thành từng mảnh. Từng tòa từng tòa sát trận tan rã, vô số Thần Ma Địa Ngục bị trọng thương.

Chân thân tôn Thần Ma kia gào thét, cật lực đối kháng pháp tắc đại đạo thiên địa của hai cái không gian. Phân nửa thân thể hắn đã xâm nhập vào Địa Ngục Luân Hồi, một màn này vô cùng đáng sợ.

- Mệnh ta do ta, không do trời, không do đất!

Trên vòm trời xuất hiện khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của tôn Thần Ma kia. Hắn đầu tóc bạc phơ, hiện rõ vẻ già nua tang thương. Đây là một tôn lão Yêu Thần, đã già tới mức sắp sửa thân tử đạo tiêu, nhưng chiến lực vẫn như cũ khủng bố ngập trời. Hắn lôi từ trong Lục Đạo Giới ra một cây gậy lớn vô cùng thô to, trải rộng kim quang, giận dữ hét lớn:

- Không trả mệnh ta lại cho ta, ta sẽ đâm thủng Địa Phủ!

Kiện Thần binh kia còn chưa xuyên tới không gian Địa Ngục, uy năng cũng đã chấn cho thiên không Địa Ngục vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, cực kỳ đáng sợ. Nếu kiện Thần binh này hoàn toàn tiến vào, có trời mới biết nó sẽ tạo thành phá hoại kinh khủng bậc nào.

Sắc mặt mười tám vị Phủ phán kịch biến, không khỏi một trận thất thần, vội vàng giận dữ hét lên, liều mạng công kích về phía linh hồn tôn Thần Ma kia, muốn nhân cơ hội trước khi nhục thân và Thần binh của hắn tiến vào không gian Địa Ngục, bắt giữ hắn.

Ầm ầm!

Cây gậy lớn trải rộng kim quang từ trên trời giáng xuống, hung hăng đâm thẳng xuống. Một tiếng đương thật lớn vang lên, đã đập cho cự chung trong suốt kia nứt ra. Linh hồn tôn Thần Ma kia lập tức phóng thẳng lên cao, liền muốn dung hợp với nhục thân.

Mà nhục thân hắn lại vươn tay vào trong động khẩu vỡ nát của cự chung, nắm lấy Lục Đạo Lâu, nhổ tận gốc tòa Lục Đạo Lâu này, thanh âm già nua cười to, nói:

- Ha ha ha ha… từ nay về sau, trong Địa Ngục không còn tồn tại Sinh Tử Bộ nữa! Tất cả sinh linh đều có thể tự nắm giữ vận mệnh của chính mình, không cần thiên hạt, không cần địa quản!

Sắc mặt mười tám vị Phủ phán nhất thời thảm đạm. Nhưng tiếng cười của hắn còn chưa dứt, đột nhiên từ sâu bên trong Địa Ngục chợt dâng lên một cỗ khí tức ba động càng đáng sợ hơn. Một bàn tay khổng lồ đen như mực từ trong bóng tối bay ra, chụp lên trên cự chung. Cái động khẩu vỡ nát trên thân cự chung nhất thời khép lại, chặt đứt luôn cự trảo kim mao lông lá xồm xoàm kia.

Bàn tay đen như mực kia nhấc lên cự chung, tại thời điểm linh hồn tôn Thần Ma kia còn chưa dung hợp với nhục thân, đã chụp lấy linh hồn hắn.

- Làm càn! Một con Yêu Hầu hèn mọn cũng muốn nghiêng trời, cũng muốn lệch đất?

Từ sâu bên trong Địa Ngục chợt vang lên một đạo thanh âm âm sâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.