Thủy Thanh Hà hóa thành thân thể Hà Bá, chiêu thức đại khai đại hợp,
tung hoành tích hạp. Một mình gã đứng trên đài, mà đám đệ tử thượng viện bên dưới tấn công từ bốn phương tám hướng, thậm chí không ít kẻ có hồn
binh, mà chẳng tài nào đặt chân lên đài. Có kẻ vừa mới leo lên thì đã bị đánh bay.
Đệ tử hạch tâm của Thủy Đồ thị, một trong thập đại thị tộc, kẻ được
Luyện khí sĩ tự mình dạy dỗ, chính là giao long, là mãnh hổ. Tuy trong
đám đệ tử thượng viện có không ít người lợi hại, nhưng nào đủ trình độ
làm đối thủ của kẻ này.
Đến tận lúc này, Thủy Thanh Hà chưa hề động tới hồn binh, mà chỉ một
mình gã trấn áp được hơn mười người dưới đài, đã đủ chứng tỏ là gã còn
chưa dùng hết sức mình.
– Chung Sơn thị Chung Nhạc!
Thủy Thanh Hà giẫm trên dòng nước đứng giữa đài, đột nhiên gã lướt mắt
qua đám người nhìn thấy Chung Nhạc, ánh mắt lập tức lóe sáng:
– Chung sư đệ, ta và ngươi ước hẹn ba chiêu, không cần chờ đợi gì nữa. Ngươi hãy lên cùng với bọn họ đi, mời!
Lúc này gã chiến ý ngời ngời, nãy giờ trấn áp được những kẻ khác khiến
gã có sự tự tin trước nay chưa từng có. Nay Thủy Thanh Hà hoàn toàn tin
rằng gã có thể đánh bại tất cả địch nhân. Loại tin tưởng này khiến hắn
rũ bỏ được tất cả trói buộc, tinh thần lực dâng trào, khiến chiêu thức
của gã biến hóa càng thêm như ý, uy lực càng mạnh, từ đó thực lực lại
càng mạnh.
Đây là trạn thái tinh thần vô dịch.
Lúc trước Lê Tú Nương chủ động tìm Chung Nhạc cũng là vì loại trạng thái tinh thần vô địch này, vẫn duy trì thế tiêu diệt tất cả tiến thẳng tới
trận chung kết. Chỉ tiếc là Chung Nhạc theo dự liệu của nàng với Chung
Nhạc trên thực tế giao chiến với nàng lại khác biệt quá xa, khiến nàng
ôm mối hận thua cuộc.
– Tân Hỏa nói, ngươi ngay cả tư cách xách giày cho Thiên Tượng Lão Mẫu đều không có…
Chung Nhạc híp mắt, chậm rãi bước tới đài cao vốn đang cách hắn tầm hai
mươi trượng, lại từ từ giơ bàn tay phải, xòe ra năm ngón tay hướng tới
đài cao, thầm nghĩ:
– Nếu ngươi không có tư cách xách giày cho Thiên Tượng Lão Mẫu, vậy cũng không có tư cách xách giày cho ta!
Trên người hắn không có bất cứ chiến ý gì, cũng không có tinh thần lực
lưu động, cũng chẳng hề tỏa ra khí thế. Hộp kiếm sau lưng hắn vẫn đóng
kín, chỉ có lòng bàn tay là đối diện với Thủy Thanh Hà trên đài.
Rồi lôi điện phụt ra từ trong lòng bàn tay hắn, từng đạo lôi đình với
nguồn sức mạnh chất chứa bên trong mà không tỏa ra nhỏ bé như sợi tóc
uốn lượn giữa năm ngón tay của hắn, lại có vẻ hoạt bát như những con
giao long bé tí xíu. Nhưng nhìn kỹ thì những lôi đình nhỏ bé này cũng là do từng lôi đình đồ đằng văn và giao long đồ đằng văn tạo nên.
Cơ mà tất cả chỉ là vẻ ngoài, thứ thật sự tạo nên những lôi đình này chính là kiếm văn của “Tự Tại Đại Kiếm Khí” kia.
Những sợi tóc lôi đình trong lòng bàn tay hắn là lôi đình kiếm khí do
mười hai loại lôi đình đồ đằng văn, tám loại giao long đồ đằng văn và
một đạo kiếm văn kia biến thành, chứ không chỉ đơn thuần là Bôn Lôi Kiếm Quyết.
– Nhạc tiểu tử, giờ hãy để ta xem liệu ngươi có làm được thúy, mãnh và cương hay không!
Thức hải sóng gợn, từ từ tuôn ra. tinh thần lực của Chung Nhạc dao động
không lớn, nhưng Tân Hỏa lại hưng phấn dị thường, y đứng trên đầu vai
của hồn phách Chung Nhạc, nhảy nhót như một ngọn lửa và kêu:
– Đánh bại gã đi! Mau đánh bại gã!
– Tân Hỏa, ngươi xem một chiêu này của ta có mãnh liệt hay không!
Chung Nhạc tỏ ra không hề bận tâm, hắn giơ bàn tay lên, thì thào:
– Lôi….
Rầm rầm!
Những tiếng sấm sét kinh thiên động địa vang lên, đám đệ tử thượng viện
đang vây công đài bị chấn cho đầu óc trống rỗng, tất cả các loại quan
tưởng bị đánh nát. Một âm vang lên đủ khiến kẻ khác mất hồn mất vía,
không thể duy trì quan tưởng!
Tất cả các chiêu thức vờn quanh đài cao, đánh tới Thủy Thanh Hà đều tiêu tan, hồn binh rơi xuống đất phát ra những tiếng leng keng. Đám đệ tử
thượng viện đờ đẫn đứng đó, không hiểu biết gì.
Rồi những tiếng rồng ngâm dài truyền tới, lôi ti trong bàn tay Chung
Nhạc bắn ra. Hai mươi trượng khoảng cách mà chỉ giây lát là tới, tốc độ
nhanh tới mức mắt người khác không nhìn rõ được.
Những lôi ti này bay được một nửa khoảng cách thì hóa thành những con
giao long dài tới hai, ba trượng, khi bay tới đài thì đã to lớn tới hơn
hai mươi trượng.
Trong một chưởng này của Chung Nhạc có tất cả mười hai con giao long,
ứng đối với mười hai thức của Bôn Lôi Kiếm Quyết. Nhìn thì giống như là
sự kết hợp giữa Bôn Lôi Kiếm Quyết và Giao Long Đồ Đằng Nhiễu Thể Quyết, nhưng kỹ xảo vận dụng lại là của “Tự Tại Đại Kiếm Khí”.
Những con giao long trông vô cùng sống động kia thực tế lại là từng đạo
lôi đình kiếm khí. Giao long biến hóa, cũng chính là kiếm khí đang biến
hóa.
Giờ khắc này, thủy long, thủy kiếm với băng kiếm ở bốn phía trên đài đều vỡ vụn. Quần long kéo tới khiến từng cây đồ đằng thần trụ ầm ầm nổ
tung, trận thế mà đồ đằng trụ bày ra như bị bầy rồng ép cho ngay tức
khắc tan rã, không còn một mảnh.
Thủy Thanh Hà sắc mặt kịch biến, tốc độ quá là nhanh. Từ lúc Chung Nhạc
nâng tay, đến khi lôi đình trong bàn tay bùng nổ, giao long trào ra, rồi giao long tập kích đài chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vừa đủ để gã
chớp mắt. Mà chỉ trong cái chớp mắt ấy, trận thế do gã bày ra trên đài
đã tan rã. Nay trước mặt gã là mười hai con giao long vô cùng hung mãnh, với cặp long thủ dữ tợn, tư thái khác nhau ẩn chứa thần thông ảo diệu,
từ những hướng khác nhau tấn công gã.
– Chung Sơn thị, đừng có xem thường ta! Ta vốn cho rằng phải chờ tới khi quyết chiến với đệ tử hạch tâm của thị tộc khác thì mới phải dùng tới
tuyệt kỹ của mình, không ngờ lúc này lại phải dùng với ngươi!
Thủy Thanh Hà rống lên, âm thanh từ trong cổ họng gã như tiếng nổ tung.
tinh thần lực của gã cũng như muốn nổ bùng lên. Thân thể Hà Bá lập tức
trở nên vô cùng vững chãi, vô cùng cường tráng. Thủy Thanh Hà tựa như
hóa thành thần nhân Hà Bá cao mười trượng, toàn thân vang lên những tiếc xoạt xoạt, ra là những chiếc vẩy cá đang mọc ra từ dưới da gã, trông gã hệt như đang khoác chiếc giáp vẩy cá.
Nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy mỗi một tấm vẩy cá đều bao trùm lẫn nhau với những chiếc vẩy khác, nói cách khác, là lớp giáp này có hai tầng phòng
ngự. Không chỉ như vậy, mỗi một chiếc vẩy đều là một lá chắn, trên hiện
đồ đằng văn thuộc loại hình phòng ngự, tương đương một trận thế phòng
ngự loại nhỏ.
Mà Thủy Thanh Hà hóa làm Hà Bá cao tới mười trượng, như vậy trên người
gã có bao nhiêu vẩy cá? Bao nhiêu trận pháp trên người gã? Lực phòng ngự của bộ giáp này sẽ mạnh như thế nào?
Sở sĩ gã có dũng khí tranh hùng tranh bá với các đệ tử hạch tâm của thập đại thị tộc như Lê Tú Nương, Ngu Chính Long, chính là vì có sự trợ giúp của bộ vẩy cá này.
Không chỉ như vậy, làn da Hà Bá dưới lớp vẩy kia còn có một tầng đồ đằng văn, lực phòng ngự chồng chéo lên lớp giáp vẩy cá, có được bậc phòng
ngự này thì ai có thể phá nổi.
Nếu đối thủ không cách nào phá được phòng ngự của gã, thì tương đương
với việc là gã ở thế bất bại. Nếu đã bất bại, thì kẻ thua sẽ là đối thủ
của gã.
Mười hai con giao long đập xuống, điều quỷ dị là không có tiếng vang gì, những âm thanh do giao long truyền ra đều bị kiếm khí phá hết. Đây
không chỉ là giao long, mà là kiếm khí hình người, mà còn xen lẫn lôi
đình.
Trong khoảnh khắc khi mười hai con giao long vồ lấy Thủy Thanh Hà, toàn
bộ đài cao rung chuyển dữ dội. Rồi một bóng người văng ngược ra ngoài,
giao long lượn lên, theo sát phía sau, liên tục vồ lấy bóng người kia,
đánh văng từ đỉnh núi ra ngoài vài dặm rồi mới thôi.
Bóng người văng ngược ra ngoài này đúng là Thủy Thanh Hà. Bộ giáp vẩy cá của gã đã bị con giao long cuối cùng quấn quanh người cho vỡ nát, mà
thân thể Hà Bá cũng đã hoàn toàn tan rã, không còn một mảnh.
Rầm rầm!
Thủy Thanh Hà rơi xuống chân núi, cả người lăn xuống làm gẫy hàng mảng cây cối.
Chung Nhạc, dưới cái nhìn chăm chú của đám đệ tử thượng viện bốn phía,
cất bước từ từ đi lên đài cao. Lúc này nơi đây đã không còn bóng dáng
Thủy Thanh Hà, mà chỉ có mình hắn.
Trên Ngũ Tùng Phong đằng xa, đám trưởng lão với Luyện khí sĩ thấy cảnh
tượng ấy thì gần như nhảy dựng lên. Chỉ một lần giơ tay mà đã khiến đài
cao đổi chủ. Không ngờ rằng đệ tử hạch tâm Thủy Đồ thị Thủy Thanh Hà lại bị đánh văn chỉ bởi một cái giơ tay từ đằng xa của Chung Nhạc, bị cướp
đi đài cao.
Một trưởng lão thì thào:
– Chẳng lẽ Chung Sơn thị này là linh thể trời sinh, có thể chất giống đám Phương Kiếm Các, Phong Vô Kỵ sao?
– Các vị sư huynh có ai muốn lên thỉnh giáo không?
Chung Nhạc đứng trên đài, lạnh nhạt hỏi.
Dưới đài, hơn chục tên đệ tử thượng viện quay sang nhìn nhau, trán toát
ra mồ hôi lạnh vì cảm nhận được áp lực truyền tới từ trên đài. Vị thiếu
niên trên đài ấy chưa hề phóng ra khí thế kinh người nào, cũng chẳng
triển lộ tinh thần lực hơn người, nhưng chỉ đứng ở nơi ấy thôi đã tạo
cho bọn họ một áp lực vô hình, làm bọn họ không dám dị động.
Chỉ một cái giơ tay liền đánh văng Thủy Thanh Hà xuống đài, khiến đám đệ tử thượng viện này đều cảm thấy Chung Nhạc thật đáng sợ. Thực lực của
Thủy Thanh Hà chưa khiến người ta phải thấy tuyệt vọng, nhưng Chung Nhạc lại cho họ cái cảm giác tuyệt vọng ấy.
– Nhạc tiểu tử, sức mạnh và khí thế của ngươi đã làm được chữ mãnh. Ngạ
hổ hạ sơn, sát nhập dương quần, độc long xuất uyên, thiên lý vô nhân
yên. Thứ cần chính là loại mãnh liệt này. Dùng sức mạnh nghiền ép, thực
lực đấu đá. Hồn phách của ngươi cũng cương, như Thiên đế ngồi trung
đường. Đối với cảnh giới hiện tại của ngươi, làm được thế này là không
có gì để soi mói cả.
Trong thức hải, Tân Hỏa đột nhiên lắc đầu nói:
– Nhưng ta chưa thấy thúy đâu cả. Thúy là gì, chính là sức mạnh phải
đánh đâu phá đó, đánh núi phá núi, đánh thần diệt thần. Dùng một phần
lực, đánh ra mười phần hiệu quả, phóng ra toàn bộ uy lực mà không hề giữ lại.
Chung Nhạc khẽ nhíu mày, nghe vậy hắn cảm thấy không ổn:
– Này Tân Hỏa, lời ngươi nói thì ta biết, nhưng đó là giết người!
Một phần sức mạnh, mười phần bộc phát. Như vậy cần khiến tức chi bách
hài của cơ thể, tất cả gân mạch huyết quản, xương cốt, cơ bắp, máu thịt, ngũ tạng phối hợp một cách hoàn mỹ. Khiến tinh thần lực, hồn phách và
thân thể mình thống nhất, hóa thành lực lượng thuần túy, dùng phương
thức bộc phát để phóng ra.
Đó chính là thúy mà Tân Hỏa nói.
Nhưng đó là kỹ thuật giết người, thuần túy là kỹ thuật giết người. Có
thể dễ dàng tưởng tượng nếu bộc phát kiểu sức mạnh như vậy, Thủy Thanh
Hà sẽ gặp kết cục gì. Trong phút chốc khi sức mạnh của Chung Nhạc chạm
vào gã, cả người gã sẽ nổ bung, chết tươi.
Chung Nhạc dù cảm thấy khó chịu với Thủy Đồ thị, nhưng hắn không cho
rằng Thủy Thanh Hà có tham dự vào chuyện về Thiên Tượng Lão Mẫu, không
đến mức phải giết gã.
– Tân Hỏa, ta se khiến ngươi thấy ta làm được yêu cầu của ngươi. Sức
mạnh của ta đủ thúy, hồn phách của ta đủ cương, mà khí thế của ta cũng
đủ mãnh.
Chung Nhạc đứng trên đài, nhìn sang các dãy núi khác, rốt cuộc tìm thấy nơi Thủy Thanh Nghiên đang ở, hắn lẳng lặng nói:
– Nhưng Thủy Thanh Hà còn chưa xứng.