Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2096: Chương 2096: Xuất kỳ bất ý (1)




- Kỳ quái! Sao năng lượng của Bỉ Ngạn Hoa lại mất đi một bộ phận?

Chỗ sâu nhất trong Hư Không Giới, Đại Toại mở mắt ra, có chút kinh ngạc:

- Gốc Linh căn này đã hóa thành Hư Không Giới, sao còn có thể xao động như vậy?

Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

o0o

Cùng lúc đó, toàn thể Tinh vực Tử Vi cũng đột nhiên chấn động một cái. Thậm chí ngay cả Thần Thành thứ chín cũng bị chấn cho té trái ngã phải, Thần thành rách nát tả tơi. Thiên binh Thiên tướng trong thành cũng đều không khỏi kinh ngạc, còn tưởng rằng Chung Nhạc đã đánh tới rồi.

Trong khu Luân Hồi thứ bảy, Đại Tư Mệnh cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, có chút mê man, không biết vì sao Tử Vi lại chấn động. Tinh vực Tử Vi là do hắn cùng với rất nhiều Thần Vương Thái Cổ hợp lực chế tạo thành, dùng Linh căn Thế Giới Hoa biến thành.

Tử Vi khó hiểu chấn động như vậy, cũng khiến cho hắn nghĩ mãi không ra. Nếu chỉ một tòa Tinh vực chấn động ngược lại cũng thôi, nhưng nếu là toàn bộ Tử Vi đều chấn động kịch liệt một cái, như vậy cũng không phải là chuyện đùa rồi.

Nhưng sau một khắc, Sinh Mệnh Cổ Thụ của hắn cũng đột nhiên chấn động một cái.

Trong lòng Đại Tư Mệnh không khỏi chấn động:

- Thời điểm Đại Toại mở ra hệ thống tu luyện Hậu Thiên, Sinh Mệnh Cổ Thụ của ta cũng đi hàng kiếp cho hắn, lẽ nào lần này cũng giống như lần kia? Đã có một vô thượng tiên phong khác được sáng tạo ra rồi?

o0o

- Quần tinh Tử Vi dao động, tất có yêu nghiệt!

Trong Thiên Đình Tử Vi, Mục Tiên Thiên triệu tập quần thần, lạnh lùng nói:

- Đám điêu dân này, cả ngày cứ luôn suy nghĩ làm hại giang sơn của Trẫm! Giám Thiên Ty, Tuần Thiên Ty! Các ngươi mau tra ra là yêu nghiệt phương nào đang tác loạn cho ta!

o0o

Vào lúc này, Khu Luân Hồi thứ bảy cũng đột nhiên chấn động một cái. Người đầu tiên nhận ra chính là Tư Mệnh. Nàng ở trong Vãng Sinh Cung ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nhìn về phía Tổ Đình.

- Là ngươi sao?

Nàng ngơ ngẩn nhìn về phía một đạo thân ảnh, trong lòng yên lặng nói:

- Ngươi rốt cuộc đã bước ra một bước kia…

o0o

Ở đầu cuối của khu Luân Hồi thứ bảy, Đạo Giới Chi Môn đứng sừng sững nơi này. Đạo Giới bị khu Luân Hồi thứ bảy liên tiếp, không thể lại độc lập tại thế ngoại, mà đã trở thành một vòng của Luân Hồi, hiện tại vẫn chưa biết là tốt hay xấu.

Đúng lúc này, Đạo Giới Chi Môn đột nhiên mở ra, một cây Tử Trúc và một đóa đại hoa xuất hiện trong Đạo Giới Chi Môn, đều tự chấn động một cái, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.

o0o

Mà tại Đông Thiên Tử Vi, trong lòng Trường Sinh Đế lúc này cũng là tâm phiền ý loạn. Hắn đột nhiên cảm thấy một đạo tinh khí của chính mình chợt xói mòn, trong lòng không khỏi kinh ngạc:

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Hắn cũng cảm giác được đám Thánh dược còn lại cũng đồng thời chấn động một cái, từng cỗ từng cỗ năng lượng bị dẫn dắt đi, hội tụ thành dòng.

- Ta mượn đám chiến dịch cuộc chiến đoạt Đế, trận chiến Chư Đế Thượng Cổ và trận chiến Tổ Đình, đục nước béo cò, đoạt lấy rất nhiều Thánh dược, chỉ là vẫn còn không ít Thánh dược tán lạc ở bên ngoài!

Ánh mắt Trường Sinh Đế chớp động, cảm ứng phương vị của đám Thánh dược kia. Năm xưa, hắn mượn Họa Bích Ba Hoa sưu tầm hạ lạc của đám Thánh dược. Nhưng hiện tại thời gian biến thiên, rất nhiều Thánh dược đã đổi chủ, đối với hắn cũng không phải là chuyện tốt.

Bất quá, lần này Chung Nhạc độ kiếp, thật ra đã khiến cho hắn cảm ứng được phương vị của rất nhiều Thánh dược.

- Chỉ cần tìm được bọn họ, ta sẽ có thể trở thành Linh căn hoàn chỉnh, trở thành Đạo Thần!

o0o

Trong Tổ Đình, trước mắt Chung Nhạc vẫn là một mảnh cảnh tượng vũ trụ sơ khai. Đột nhiên, một đạo linh quang chợt xuất hiện, mạnh mẽ quất về phía hắn.

- Luân Hồi Đằng?

Chung Nhạc nhất thời kinh ngạc. Đạo linh quang kia chính là Luân Hồi Đằng! Trước đây, hắn đã từng nắm giữ Luân Hồi Đằng rất nhiều năm, nghiên cứu thâm sâu đối với diệu dụng của gốc Linh căn này. Bất quá, một kích này của Luân Hồi Đằng lại hoàn toàn bất đồng, dường như muốn kéo hắn vào trong Luân Hồi, không ngừng trầm luân, mãi cho tới khi hắn tử vong mới thôi!

- Đây cũng không phải là bản thể của Luân Hồi Đằng! Ta đã biến ngươi thành khu Luân Hồi thứ bảy, hỗ thẹn với ngươi, nguyện chịu một quất này của ngươi!

Chung Nhạc thừa nhận một kích của Luân Hồi Đằng, mặt không đổi sắc. Uy lực của Luân Hồi Đằng cũng không cường đại tới đâu, nhưng mạnh ở diệu dụng. Hắn mỉm cười, nói:

- Hiện tại ta đã thành tựu Tiên Thiên, không nằm trong Luân Hồi. Luân Hồi Đằng cũng không làm gì được ta!

Gốc Luân Hồi Đằng kia không thể kéo hắn vào Luân Hồi, đột nhiên tản đi, biến thành một đạo tinh khí chui vào trong cơ thể hắn.

Bá!

Lại có một đạo linh quang nữa xuất hiện, biến thành Sinh Mệnh Cổ Thụ nguy nga, quất thẳng về phía hắn.

Toàn thân Chung Nhạc lù lù bất động, nhìn vô số sinh mệnh của bản thân trôi qua, nhục thân khô già, nhưng thủy chung cũng không chết.

Cũng không lâu lắm, Sinh Mệnh Cổ Thụ tản đi, biến thành một đạo tinh khí chui vào trong cơ thể hắn. Nhục thân hắn mạnh mẽ bành trướng, vẫn là bộ dáng như cũ, tướng mạo khôi phục như lúc ban đầu.

- Sinh Mệnh Cổ Thụ cũng không làm gì được ta! Ta đứng sừng sững trong dòng thủy lưu trường hà thời gian giống như một khối ngoan thạch vậy, ngươi có thể mang đi hết thảy sinh mệnh lực của ta, nhưng căn bản giết không chết ta! Ta có Tiên Thiên Thánh Địa, sẽ có thể tái sinh!

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đạo linh quang biến thành Tiên Thiên Quả Thụ của Lôi Trạch Cổ Thần, chín mươi chín loại Đại đạo Tiên Thiên ầm ầm chém xuống, đan xen ngang dọc, đồng dạng bá đạo cuồng dã như Lôi Trạch Cổ Thần vậy.

Hắn vươn tay rút đao, đao quang giữa không trung lóe lên, chín mươi chín loại Đại đạo Tiên Thiên bị Thần đao chặt đứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.