Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 171: Chương 171: Ba người nằm




Chưởng giáo không biết nửa năm qua rốt cuộc Lục Diệp đã gặp phải những gì trong Linh Khê chiến trường, nhưng trước đó lúc Thủy Uyên giúp hắn băng bó vết thương, chưởng giáo đều thấy ở trong mắt, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nhưng trên thân lại chi chít vết thương mới cũ, thậm chí có mấy đạo vết thương vô cùng trí mạng.

Đủ biết tao ngộ của hắn ở Linh Khê chiến trường trắc trở đến cõ nào.

Để một thiếu niên vô tri vô tội như thế chịu khổ là hắn thất trách, đây cũng là trách nhiệm của Bích Huyết Tông, cho nên sau khi Lục Diệp được đưa về bản tông, hắn liền lập tức giết tiến Vân Châu.

Hắn muốn đảm bảo sau này sẽ không tái diễn chuyện không công bằng như trận chiến trên Kim Quang Đỉnh, hắn muốn khiến đám lão bất tử Vạn Ma Lĩnh hiểu được, Bích Huyết Tông còn có đạo bình chướng là hắn, trước khi hắn còn chưa ngã xuống, đệ tử dưới tay không thể bị khinh nhục!

Bởi thế, hắn thậm chí không tiếc bại lộ tu vi ẩn tàng mấy chục năm.

Trong phòng, chưởng giáo vỗ nhẹ lên vai Lục Diệp, cười nói:

- Khó được ngươi có thể tự mình tìm đường trở về, trước cứ tập trung chữa thương đi đã.

Lục Diệp cung kính ứng tiếng:

- Vâng!

Trong lòng lại không khỏi hiếu kỳ, bộ dạng mặt bầm mũi dập, người đầy huyết khí này của chưởng giáo, sao cứ có vẻ như là bị ai đó nện cho một trận?

Hắn đột nhiên hiểu được tại sao Nhị sư tỷ lại dời một chiếc giường qua đây.

- Ngài tự mình tới, hay là để ta đỡ ngài?

Thủy Uyên đột nhiên hỏi.

Chưởng giáo ngồi dậy, vân đạm phong khinh cười cười:

- Chỉ là vết thương nhỏ, không cần tốn công tốn sức... Oa...

- Chưởng giáo!

Lục Diệp kinh hãi thất sắc, mắt thấy đang lúc nói chuyện, trong miệng chưởng giáo chợt tuôn ra búng lớn máu tươi, mặt mũi trắng bệch.

Chưởng giáo mỉm cười nhìn vào hắn:

- Không cần lo lắng, chỉ là một chút máu tụ, phun ra liền... Oa...

Thủy Uyên vội vàng tiến lại, đỡ chưởng giáo tới nằm trên giường, bận rộn một phen, cuối cùng cũng ổn định lại được thương thế cho chưởng giáo, hốc mắt đỏ lên oán giận nói:

- Tay chân già yếu rồi mà cứ sính cường, sớm muộn cũng chết ở bên ngoài, đến lúc đó ngay cả người nhặt xác cho ngươi đều không có.

Chưởng giáo bị mắng cho im như thóc, trong lòng chỉ biết ai thán môn phong bất chính, môn đồ bất hiếu.

Lục Diệp ở bên nhìn mà kinh hãi, hắn đột nhiên phát hiện, vị Nhị sư tỷ này của mình tựa hồ không hề ôn nhu như vẻ bề ngoài...

Bên này Nhị sư tỷ vừa mới làm xong, còn chưa kịp vuốt mồ hôi trên trán, liền đã có một tiếng kêu to từ bên ngoài vang lên:

- Lão đầu tử, Nhị sư tỷ, ta về rồi đây!

Nghe được thanh âm, Lục Diệp hồi ứng một tiếng:

- Tứ sư huynh?

Lát sau, một đạo thân ảnh thẳng tắp như kiếm xuất hiện ở trước cửa, chính là Lý Bá Tiên.

Bốn mắt nhìn nhau, Lý Bá Tiên hướng về phía Lục Diệp nhếch môi cười một tiếng, sau đó dứt khoát ngã nhào trên đất, tóe lên một mảnh tro bụi.

- Tứ sư huynh!

Lục Diệp kinh hô.

Lý Bá Tiên bò dậy, giơ tay, hướng về phía Lục Diệp giơ ra ngón cái:

- Đừng hoảng, ta vẫn sống được!

Thủy Uyên vừa mới trị liệu xong cho chưởng giáo vội lách mình đi đến trước mặt Lý Bá Tiên, đưa tay nắm lấy cổ áo nhấc hắn lên, liếc mắt nhìn qua, ánh mắt khẽ biến:

- Thương nặng như vậy.

Lý Bá Tiên lộ ra mặt cười xán lạn với Thủy Uyên:

- Tên hỗn đản Yến Hình kia càng thảm, ta không khiến Bích Huyết Tông mất mặt!

Nói xong, đầu rũ xuống, hôn mê bất tỉnh.

Thủy Uyên lại được một phen bận rộn..

Lúc lâu sau, Thủy Uyên sát qua mồ hôi trên trán, nhìn ba chiếc giường bệnh trước mặt, cảm giác mỏi mệt không thôi.

Nhưng lát sau, nàng đột nhiên lại lộ ra ý cười, đã rất nhiều năm Bích Huyết Tông chưa từng náo nhiệt như thế này.

Ngày đó, Lục Diệp vượt qua trong bầu không khí kỳ kỳ quái quái kia, trong phòng đặt ba chiếc giường bệnh, hắn nằm ở giữa, chưởng giáo bên phải, Lý Bá Tiên bên trái.

Toàn bộ tông môn chỉ có bốn người, ba người nằm đây, chỉ còn lại mỗi mình Thủy Uyên bận trong bận ngoài...

Hai ngày sau, trong phòng nhiều thêm ba cái thùng lớn, trong thùng gỗ bốc lên hơi nóng, tràn đầy nước thuốc màu xanh biếc, chưởng giáo, Lý Bá Tiên và Lục Diệp ai nấy đều ngâm mình trong thùng, tự hành ngồi xuống hấp thu dược hiệu.

Đây là nước thuốc do Nhị sư tỷ điều phối ra, có tác dụng rất lớn đối với chữa thương.

Vải băng quấn trên người Lục Diệp hôm qua đã được cởi xuống, kết quả hắn phát hiện tóc mình ngắn đi rất nhiều, hồi tưởng lại trận chiến sau cùng khi đó, hẳn là bị nữ tu Thánh Hỏa Giáo kia đốt mất, cũng may chưa đốt thành đầu trọc, bằng không thật không mặt mũi nào đi gặp người.

Được Nhị sư tỷ điều dưỡng, ngoại thương của hắn về cơ bản đã tốt lên nhiều.

Cùng ở một phòng, mấy ngày sống chung, từ trong nói chuyện tán gẫu giữa Tứ sư huynh và chưởng giáo, Lục Diệp đã phần nào hiểu rõ về tình hình Bích Huyết Tông.

Toàn bộ Bích Huyết tông, trước khi hắn tới chỉ có hai người một già một trẻ là chưởng giáo và Nhị sư tỷ, giờ hắn tới, khắp cả tông môn cũng mới chỉ có ba người.

Đây há chỉ là nhân tài điêu linh, môn phái suy thoái có thể hình dung, khó trách người ta nói Bích Huyết Tông sắp đến bên bờ giải thể.

Về phần Tứ sư huynh Lý Bá Tiên, lúc hắn nhỏ tuổi có thể tính là đệ tử Bích Huyết Tông, nhưng đến sau đã chuyển đầu Đan Tâm Môn, tình cảnh bên phía Tam sư huynh cũng tương tự, đang ở trong một tông môn khác, về danh nghĩa đã không phải là đệ tử Bích Huyết Tông, chỉ là có xuất thân Bích Huyết Tông mà thôi.

Về phần đại sư tỷ Vị Ương, từ sau khi tỉnh lại Lục Diệp chưa hề thấy qua, hỏi dò Tứ sư huynh, Tứ sư huynh thần thần bí bí nói:

- Đại sư tỷ a, nàng là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, sau này ngươi sẽ rất khó gặp được nàng, không cần quá để ý.

Cũng không nói rõ với Lục Diệp tình hình cụ thể của đại sư tỷ, khiến hắn ngơ ngác chẳng hiểu gì, hắn còn muốn tự thân cảm tạ đại sư tỷ một tiếng, rốt cuộc trên Kim Quang Đỉnh, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, đại sư tỷ là người đầu tuổi đuổi tới, bảo bộ hắn.

Về phần hắn thân là đệ tử Bích Huyết Tông, tại sao lại bị nhắm đến như thế, Tứ sư huynh cũng thuyết minh rõ ràng.

Lục Diệp thế mới biết, mấy chục năm trước Bích Huyết Tông từng đi ra một nhân vật bất phàm, người này chính là đại sư huynh thế hệ trước của bọn hắn, Phong Vô Cương!

Dưới sự dẫn dắt của vị đại sư huynh kia, Bích Huyết Tông khoái tốc quật khởi, đồng thời cũng thành tấm chiêu bài, lá cờ đầu của Hạo Thiên Minh, đương thời Bích Huyết Tông vung cánh tay hô lên, người phía Hạo Thiên Minh đi theo như mây, không biết bao nhiêu tông môn Vạn Ma Lĩnh từng bị Bích Huyết Tông chèn ép, có mấy nhà tông môn nhất phẩm thậm chí bị giết cho hạ xuống tận mấy phẩm cấp, Thánh Hỏa Giáo kia chính là một trong số đó, cho nên lần này Thánh Hỏa Giáo vì giết Lục Diệp mà ngay cả Thánh Nữ đều có thể tự phế linh khiếu.

Vinh diệu và tán dương vô biên tựa hồ khiến cho vị đại sư huynh kia dần dần bị lạc lối, hắn từ từ trở nên bảo thủ, trong trận đại chiến giữa hai đại trận doanh ba mươi năm trước, hắn không để ý khuyên can, dẫn theo số lớn cường giả cường công một nhà tông môn nhất phẩm Vạn Ma Lĩnh, kết quả trúng mai phục, trận chiến kia, Phong Vô Cương chiến tử, Hạo Thiên Minh tổn thất thảm trọng.

Cũng trong trận chiến đó, đệ tử Bích Huyết Tông xuất chiến cơ hồ bị đánh cho toàn quân bị diệt.

Cũng bởi vì trận chiến kia, Bích Huyết Tông dần dần đi đường xuống dốc, thẳng đến hôm nay, tấm chiêu bài và mặt cờ xí từng khiến Hạo Thiên Minh vì đó mà kiêu ngạo sắp bị xoá tên, những kẻ địch đương sơ từng bị Bích Huyết Tông chèn ép tự nhiên không muốn thấy hương hỏa Bích Huyết Tông được tiếp diễn, cho nên ngay sau khi thân phận Lục Diệp lộ ra ngoài sáng, lập tức dẫn phát náo động lớn đến vậy.

- Cho nên, đây là phiền toái mà vị đại sư huynh kia làm ra, tiểu sư đệ ngươi chỉ là phải gánh chịu ân oán mà đáng ra không phải ngươi đi gánh.

Trong thùng gỗ, hai tay Lý Bá Tiên để trần, ngửa đầu dựa vào vách thùng gỗ, hồ lô rượu giơ lên bên miệng, chuốc một ngụm:

- Cũng là lão đầu tử vô dụng, đại sư huynh chết rồi, hắn liền không chèo chống được cục diện.

- Khi đó ngươi mới mấy tuổi, ngươi thì biết cái gì?

Đầu bên kia truyền đến tiếng của chưởng giáo:

- Bích Huyết Tông vốn không tính là cường tông, là đại sư huynh của ngươi bằng sức một mình kéo tông môn đi lên, có thể nói hắn là nguyên nhân giúp cho Bích Huyết Tông trở thành nhất phẩm, hắn sụp, tông môn tự nhiên mất đi căn cơ, vị đại sư huynh kia của ngươi... Ài, đúng thật kinh tài tuyệt diễm, chỉ là trời cao đố anh tài, chết quá sớm, kết quả lưu lại một đống cục diện rối rắm.

- Kinh tài tuyệt diễm?

Lý Bá Tiên cười một tiếng:

- So với tiểu sư đệ thì như thế nào?

Chưởng giáo trầm mặc, chuyện này khó mà so sánh, mặc dù Phong Vô Cương đúng thật kinh tài tuyệt diễm, nhưng lúc tu vi còn ở ngũ trọng thì cũng không làm qua loại chuyện thiên hạ chấn kinh như thể, vị đệ tử kia thuộc loại có tài nhưng thành tựu đến muộn, trước Vân Hà Cảnh một mực không có tiếng tăm gì, đến Vân Hà Cảnh mới đột nhiên triển lộ ra thiên tư vượt mức bình thường, tiếp sau chính là không gì có thể ngăn cản, lúc đỉnh phong, thậm chí được đến minh chủ Hạo Thiên Minh tán xưng.

Khoảnh khắc, chưởng giáo đột nhiên nói:

- Nhất Diệp, về sau hành tẩu ở Linh Khê chiến trường, vạn sự đều phải coi chừng, mặc dù trận chiến Kim Quang Đỉnh khiến thanh danh ngươi lan xa, nhưng cũng sẽ khiến phía Vạn Ma Lĩnh càng thêm kiêng dè, bọn hắn sẽ không nguyện ý nhìn thấy tên Phong Vô Cương thứ hai quật khởi, nếu có cơ hội, bọn hắn nhất định sẽ nghĩ cách diệt trừ ngươi cho bằng được.

Nửa năm trước, chưởng giáo tính đưa Lục Diệp tới tông môn khác tu hành, nhưng trước mắt tự nhiên không làm thế được nữa, sau trận chiến Kim Quang Đỉnh, Lục Diệp đã bị đánh lên cái nhãn Bích Huyết Tông, hiện tại dù là ai cũng đều biết, Bích Huyết Tông có một tên đệ tử gọi là Lục Nhất Diệp.

Lục Diệp ngập ngừng, muốn nhắc nhở chưởng giáo rằng mình không gọi Nhất Diệp, cuối cùng không đi sửa lại, chỉ ứng một tiếng:

- Vâng!

Trong lòng ngấm ngầm hạ quyết định, Chính Khí môn Lạc Sơn, ta không đội trời chung với ngươi!

Lý Bá Tiên trấn an nói:

- Chẳng qua tiểu sư đệ ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, hai ngày trước lão đầu tử hắn... Ừm, có lão đầu tử ở đây, chuyện tương tự như lần trước sẽ không tái diễn, phía Vạn Ma Lĩnh dù có muốn nhắm đến ngươi thì cũng sẽ tiến hành trong quy củ.

- Quy củ?

- Tóm lại, trong Linh Khê chiến trường, chuyện ở ngoại vi do người ngoại vi xử lý, chuyện ở nội vi do người nội vi xử lý, sẽ không còn có cường giả ở khu vực trung tâm đi ra giết ngươi, nếu không ai nấy đều làm như vậy, chẳng những Linh Khê chiến trường hỗn loạn, Cửu Châu cũng hỗn loạn. Hạo Thiên Minh và Vạn Ma Lĩnh tuy thủy hỏa bất dung, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn phải hành sự theo quy củ, lần này chủ yếu là phía Vạn Ma Lĩnh có chút chó cùng rứt giậu mới khiến ngươi chịu ủy khuất lớn đến vậy.

Lục Diệp gật đầu, tỏ ý đã hiểu, chuyện này với hắn mà nói thì là tin tức tốt. Trước mắt tu vi hắn mới là ngũ trọng, còn có thể lăn lộn ở ngoại vi một đoạn thời gian, đợi tu vi đến lục thất trọng rồi tiến vào nội vi cũng không muộn.

Ầm...

Cửa phòng bị người tung cước đá văng, sương mù mờ mịt tuôn động.

Tiếng nói lạnh như băng của Nhị sư tỷ Thủy Uyên vang lên:

- Ai đang uống rượu?

Động tác Lý Bá Tiên chợt cứng đờ, quay đầu nhìn vào Thủy Uyên:

- Không phải... Ta không có...

- Bị thương nặng như vậy còn uống rượu, ta có dặn dò qua ngươi trong đoạn thời gian này không được uống rượu? Thích uống phải không? Ta cho ngươi uống đã đời!

Nhị sư tỷ rảo bước đi đến trước mặt Lý Bá Tiên, vén tay áo lên, tay nhỏ ấn lấy đầu hắn, trực tiếp nhấn vào trong nước.

Ùng ục ục, ùng ục ục...

Lục Diệp và chưởng giáo cách qua thùng gỗ liếc nhau, thân thể từ từ trượt xuống, chỉ lộ mỗi đôi mắt.

Lẩy bẩy phát run!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.