- Chọn tông môn cũng phải thận trọng một chút, nếu như chọn tốt thì chưa hẳn không thể đạt được ước muốn.
Một thanh âm bỗng nhiên từ phía bên cạnh truyền tới.
Lục Diệp và Dư Hiểu Điệp quay đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện bên cạnh hai người cũng không biết nhiều ra một tên mập từ khi nào, đang mỉm cười nhìn qua bọn hắn, đôi mắt nhỏ bị thịt trên mặt chen lấn đến không nhìn thấy đường.
Chính là tên mập mạp lúc trước đăng ký tạo sách, kiểm tra thực hư thân phận cho nô dịch bọn họ.
Lục Diệp lại hoàn toàn không có chú ý tới gã tới từ lúc nào.
- Bái kiến sư huynh!
Dư Hiểu Điệp vội vàng thi lễ một cái, thần sắc câu nệ, mặc dù nàng đã mở vài khiếu, nhưng tu sĩ béo đối với nàng mà nói vẫn là tồn tại cao cao tại thượng, giờ phút này khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Lục Diệp cũng theo đó hành lễ.
- Nghe các ngươi nói chuyện hăng say, cho nên ta nhịn không được tới xem một chút, không để ý a?
Tu sĩ béo một tay vỗ cái bụng to lớn của mình, thần sắc hòa ái dễ gần.
- Không dám.
Dư Hiểu Điệp vội vàng khoát tay, mặc dù khẩn trương nhưng tư duy lại rõ ràng vô cùng, ý thức được đây là một cơ duyên, liền lập tức có lòng thỉnh giáo:
- Xin hỏi sư huynh, câu nói vừa rồi kia là có ý gì?
Nàng hiểu biết tin tức đối với tu hành giới mặc dù nhiều hơn Lục Diệp, nhưng dù sao tri thức cũng có hạn, sao có thể so sánh cùng người cắm rễ trong Hạo Thiên Minh như tu sĩ béo.
- Đương nhiên là ý đúng như tên gọi, muốn biết sao?
Tu sĩ béo cười càng thân thiết, ngoài miệng trả lời câu hỏi của Dư Hiểu Điệp, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Diệp.
Lục Diệp không biết gia hỏa này nhìn mình chằm chằm làm gì, luôn cảm giác gã dường như không có hảo ý, nhưng liên quan đến tiền đồ của mình cho nên vẫn khách khí nói:
- Xin sư huynh chỉ giáo.
- Muốn biết...
Tu sĩ béo thân thiết vỗ vỗ bả vai Lục Diệp.
- Vậy liền xem ngươi có đầy đủ thành ý hay không.
Thành ý? Lục Diệp nhíu lông mày lại, nhớ tới lần đầu tiên bản thân nhìn thấy tu sĩ béo này, đối phương lại nhìn chằm chằm Túi Trữ Vật bên hông mình.
Không thể nào? Không phải là như vậy chứ? Người ta dù sao cũng là tu sĩ tu vi cao thâm, đang đánh chủ ý với người tiểu tốt vô danh như mình sao? Nhưng đối phương nói gần nói xa thì ý ám chỉ lại rất rõ ràng, chỉ cần không phải đồ đần đều có thể hiểu được.
Lặng im trong chốc lát, Lục Diệp thử đưa tay mình lên, thò vào trong Túi Trữ Vật bên hông mình, lại thấy con mắt tu sĩ béo kia vốn đã nheo lại một đường nhỏ chợt chậm rãi mở ra một chút, dáng tươi cười cũng càng thêm cởi mở.
Hắn buông tay, tu sĩ béo lại khôi phục lại dáng vẻ như trước.
Hắn đưa tay nâng lên, con mắt tu sĩ béo lại mở ra một chút...
Ba phen mấy bận như vậy khiến Lục Diệp rốt cục xác định, chuyện này thật đúng với ý nghĩ của mình.
Tu sĩ béo lại không chịu nổi, còn chưa từng gặp được dạng người giày vò trắng trợn như Lục Diệp, không vui phất tay áo:
- Xem ra ngươi không muốn biết.
Gã mới quay người thì trên tay đã trầm xuống, tu sĩ béo cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tay mình bị nhét vào một bình Khí Huyết Đan, mà biểu lộ của Lục Diệp đứng ở trước mặt gã lại như bị cắt mấy cân thịt.
Tu sĩ béo không nhịn được khóe miệng co giật:
- Đây chính là thành ý của ngươi?
Cái đồ chơi chó chết này, gã cố ý chạy tới, há lại vì một bình rác rưởi dạng này!
- Vậy sư huynh muốn gì?
Lục Diệp hỏi.
Tu sĩ béo thực sự không thể chịu được hắn, dứt khoát làm rõ:
- Khoáng thạch!
Lục Diệp hiếu kỳ nói:
- Nhân vật cao cao tại thượng như sư huynh, cũng vừa ý những khoáng thạch kia?
Tu sĩ béo nói:
- Vậy ngươi có chỗ không biết, chỗ khoáng mạch của Tà Nguyệt Cốc này sản xuất ra khoáng thạch, đều là một chút tinh phẩm, rất hiếm thấy, còn nói thêm, tin tức mà ngươi muốn biết hiển nhiên sẽ phải trả giá đắt, ta cũng không thể không công nói cho ngươi biết, chúng ta cũng không giao tình gì.
- Lời này cũng có lý.
Lục Diệp gật đầu tán đồng, lại từ trong Túi Trữ Vật tiện tay lấy một viên khoáng thạch, đưa tới trước người tu sĩ béo kia.
Tu sĩ béo cũng không nhận lấy trước tiên, con mắt chỉ híp lại, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta không nhìn thấy thành ý của ngươi.
- Khối kia đã lớn như vậy!
Lục Diệp giơ khoáng thạch to bằng chậu rửa mặt kia lên, đây là một viên khoáng thạch lớn nhất trong Túi Trữ Vật bên hông hắn.
Tu sĩ béo hừ nhẹ lấy một khúc hát nhỏ, không thèm để ý hắn.
Lục Diệp không nhịn được a một tiếng, biểu lộ một mặt thịt đau, sau khi đặt khoáng thạch cầm trong tay ở bên chân, lại lấy một viên khoáng thạch từ trong Túi Trữ Vật ra.
Hắn đào quáng ở trên mỏ hơn một năm, dù sao cũng hơi hiểu rõ những khoáng thạch này, mặc dù không biết giá trị cao thấp cụ thể, nhưng nếu có thể dễ dàng tìm được, chắc chắn sẽ có giá trị thấp, hai viên khoáng thạch mà hắn lấy ra nhìn kích cỡ không nhỏ, nhưng trên thực tế ở thời điểm hắn lấy quặng cũng không hiếm thấy, thuộc về loại tương đối dễ dàng tìm được kia.
Khoáng thạch trong Túi Trữ Vật của Chu Thành không coi là nhiều, chỉ có khoảng năm sáu khối, mà phần lớn đều là loại khoáng thạch thông thường, trái lại bên trong Túi Trữ Vật Dương quản sự chẳng những số lượng khoáng thạch nhiều, còn có rất nhiều khối trân quý.
Viên khoáng thạch thứ hai được lấy ra, trên mặt tu sĩ béo nhiều chút ý cười:
- Tiểu tử, ngươi không nên cảm thấy ta đang chiếm tiện nghi của ngươi, chỉ vì ta nhìn ngươi tương đối hợp ý, cho nên cố ý đến chỉ điểm ngươi vài câu, Bàng Đại Hải Chính Khí Môn ta ở tu hành giới Binh châu này ít nhiều vẫn có chút danh khí, những người khác muốn ta chỉ điểm, ta còn không thèm để ý.
Một bên Dư Hiểu Điệp thấy hai người này hành động dưới ban ngày ban mặt như vậy, hết lần này tới lần khác tu sĩ béo này còn luôn miệng xưng mình là Chính Khí Môn, chỉ cảm thấy trong lòng đang có thứ gì đó vụn vỡ.
Lục Diệp cũng có chút chịu không được:
- Tiền bối là người của Chính Khí Môn?
Vậy hạo nhiên chính khí của ngươi ở đâu? Đang lúc nói chuyện gã đã lấy ra viên khoáng thạch thứ ba.
Con mắt Bàng Đại Hải vẫn híp lại như cũ, hiển nhiên vẫn không nhìn thấy thành ý.
Khóe mắt Lục Diệp nhảy lên, hận không thể gỡ mí mắt gã ra, để cho gã nhìn rõ ràng một chút.
Thế nhưng mình chắc chắn không phải đối thủ của người ta, cũng chỉ có thể lấy ra khối thứ tư, lần này hắn lấy một khối Nguyên từ khoáng trân quý.
Bàng Đại Hải khẽ giãn lông mày một cái, thế nhưng vẫn bảo trì ý cười trên mặt.
Lục Diệp phủi tay, chỉ vào bốn viên khoáng thạch trên đất:
- Thành ý còn chưa đủ à?
Bàng Đại Hải cười không nói.
- Tốt a, vậy cũng không có biện pháp rồi.
Lục Diệp thở dài, dưới Bàng Đại Hải cùng Dư Hiểu Điệp trợn mắt hốc mồm nhìn soi mói, hắn ngồi xổm người xuống, thu viên khoáng thạch lấy ra đầu tiên vào Túi Trữ Vật, sau đó ngẩng đầu nhìn Bàng Đại Hải:
- Có đủ hay không?
Con mắt Bàng Đại Hải triệt để mở ra, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lục Diệp, trong lòng một mảnh lộn xộn.
Dư Hiểu Điệp cũng kinh hãi vì thao tác của Lục Diệp, không hiểu rõ vị Lục đại ca này đang có ý gì.
Lục Diệp lại thu hồi viên khoáng thạch lấy ra lần thứ hai, lại ngẩng đầu hỏi Bàng Đại Hải một câu:
- Có đủ hay không?
- Ta...
Bàng Đại Hải dường như muốn mắng người, thế nhưng lời ra đến khóe miệng lại nhịn được, cố gắng duy trì phong phạm cao nhân, nhưng biểu lộ đã có chút tức hổn hển.
Lục Diệp đưa một đôi ma trảo chộp về phía viên khoáng thạch thứ ba, chợt có một bàn tay đè xuống cánh tay của hắn, Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Bàng Đại Hải cắn răng nghiến lợi nhìn hắn:
- Đủ rồi, đủ đủ!