Chương Ngũ là Linh Khê tứ trọng, kinh nghiệm chiến đấu rõ ràng phong phú hơn Lục Diệp nhiều, người múa song đao trong tay hoa cả mắt, Lục Diệp bên này mới ngang trường đao ngăn cản công kích của đối phương, loan đao trên tay kia của y đã nghiêng đâm tới, tốc độ cực nhanh.
Giờ phút này nếu rút đao lại ngăn đã không kịp, ngay khi Chương Ngũ cho rằng mình sắp đắc thủ, bên ngoài thân Lục Diệp bỗng nhiên xuất hiện một thứ tựa như một tấm chắn hình tam giác thu nhỏ lại.
Một tiếng “Đinh” vang lên, loan đao đâm vào Ngự Thủ linh văn, bị nó ngăn cản một kích hung tàn này.
Lục Diệp thuận thế lệch trọng tâm, nghiêng người lướt bước, trường đao chặt nghiêng xuống! Lưỡi đao sắc bén kéo ra một vết thương thật dài trên cánh tay Chương Ngũ, máu thịt bầy nhầy.
Đại hổ cũng thừa dịp đánh tới, gầm lớn rung trời, mà thân hình Y Y giống như quỷ mị, bay bổng ở một bên, quấy phá tinh lực của Chương Ngũ.
Lấy ba địch một! Một lát sau, Lục Diệp thở hổn hển, trường đao trong tay lại xuyên qua ngực Chương Ngũ một lần nữa, thế nhưng lúc này đã đâm vào vị trí tim y, Chương Ngũ cúi đầu không còn hơi thở, hai tay buông xuống bên người, vũ khí trong tay cũng rơi xuống đất.
Trận chiến gian khổ này cuối cùng vẫn kết thúc bằng chiến thắng của Lục Diệp.
Song hắn cũng trả giá không nhỏ, một thân linh lực hao phí hơn phân nửa, trên người lại có bốn đường vết thương sâu có thể thấy được xương, máu tươi gần như hoàn toàn nhuộm đỏ quần áo của hắn, bốn phía tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Ngự Thủ linh văn thật sự có thể ngăn cản công kích của đối phương, nhưng nhiều lần hắn cũng không kịp thúc dục loại linh văn này, dù sao công kích của đối phương quá nhanh, đây là chênh lệch do tu vi cảnh giới và kinh nghiệm đấu chiến mang đến, may mắn chỗ thương tích cũng không phải là vị trí yếu hại.
Lấy cảnh giới Linh Khê nhị trọng đối chiến một vị cảnh giới tứ trọng, vẫn khiến đối phương bị thương nặng đã chiếm cứ ưu thế lớn lao, nhưng còn phải trả một cái giá rất lớn mới giết được đối phương, khiến Lục Diệp cảm nhận sâu sắc được khuyết điểm của bản thân.
Chẳng những hắn bị thương không nhẹ, đại hổ và Y Y cũng không phải hoàn toàn không có tổn thương, nửa người đại hổ đều nhuộm màu đỏ như máu, thân hình Y Y thì càng trở nên ảm đạm rất nhiều.
Hắn vội vàng thu thập chiến trường, thu Túi Trữ Vật của mấy người kia lại, kể cả Huyền Linh Chung của tên thiếu chủ kia cũng không buông tha, sau đó Lục Diệp xoay người lên lưng hổ, khẽ quát một tiếng:
- Trốn mau!
Đại hổ lập tức vọt về phía Liệt Thiên Hạp.
Đi được nửa đường, ánh mắt Lục Diệp bắt đầu mơ hồ, thân thể gần như không còn chút sức lực, hắn cảm thấy có lẽ mình không kiên trì được nữa, chỉ kịp dặn dò Y Y và đại hổ một tiếng:
- Nếu gặp phải đường rẽ không được đi lung tung, tìm chỗ trốn đi, những chuyện khác chờ ta tỉnh lại rồi nói sau.
Y Y còn chưa kịp phản ứng, Lục Diệp đã nghiêng người, suýt nữa ngã xuống từ trên lưng hổ, nàng vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
Nửa canh giờ sau khi đại hổ mang theo Lục Diệp rời đi, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở chiến trường lúc trước, người nọ nhìn dấu vết còn sót lại trên chiến trường, ngẩng đầu hô to một tiếng:
- Tìm thấy rồi!
Trong chốc lát lại có hai thân ảnh từ cách đó không xa lướt tới.
Ba người nhìn chiến trường hỗn độn kia, đã biết mọi chuyện không ổn.
- Làm sao bây giờ?
- Truyền tin cho Tào Dã sư huynh đi.
Một người trong đó nói như vậy, sau đó thở dài, thúc dục ấn ký chiến trường của bản thân truyền tin ra bên ngoài.
Lại chờ thêm chốc lát, một thân ảnh khôi ngô hạ xuống, linh quang quanh thân nồng đậm, nhìn khí thế kia còn cường đại hơn so với tu sĩ cảnh giới Linh Khê ngũ trọng mà Lục Diệp từng thấy.
- Tào sư huynh!
Ba người hành lễ.
Tào Dã tiến lên, điều tra bốn thi thể đồng môn, sắc mặt dần dần âm trầm.
Từ những gì còn sót lại trên chiến trường, Tôn sư đệ bị người chém đứt cổ, trong thời gian ngắn chảy máu đến chết, mà Viên sư muội bị người ta chặt đứt đầu, trên đùi, trên vai, bên cổ của thiếu chủ có vết thương, còn đứt mất một tay, nhưng vết thương trí mạng thương lại ở ngực, về phần Chương Ngũ thì thương thế trên người nhiều hơn, vết thương trí mạng cũng ở ngực, rõ ràng đã trải qua một hồi đại chiến.
- Phế vật!
Tào Dã cắn răng giận dữ mắng.
Gã thực sự nghĩ không ra, thiếu chủ vốn có Huyền Linh Chung hộ thân rốt cuộc chết như thế nào!
Phải biết mặc dù Huyền Linh Chung kia chỉ là một kiện linh khí hạ phẩm, nhưng lực phòng ngự vẫn rất mạnh, khi gặp phải nguy hiểm chỉ cần tế ra nó thủ hộ, cho dù gặp phải tu sĩ Linh Khê thất trọng cũng có thể ngăn cản một lát, tu sĩ cảnh giới này đừng hòng phá vỡ khả năng bảo vệ của Huyền Linh Chung trong thời gian ngắn.
Mà ở vòng ngoài cùng của chiến trường này, đừng nói Linh Khê thất trọng, cho dù là lục trọng cũng rất khó nhìn thấy, tu sĩ Linh Khê lục thất trọng ở nơi này chính là tồn tại bá chủ, loại tu sĩ có tu vi như vậy thông thường đều là tọa trấn ở nơi đóng quân của tông môn nhà mình, không dễ dàng đi ra ngoài, lúc này nếu không phải được Chương Ngũ truyền tin thì gã cũng sẽ không chạy đến nơi này.
Có Huyền Linh Chung hộ thân, có tu sĩ cảnh giới tứ trọng như Chương Ngũ đi theo, đây chính là nguyên nhân gã và Đồng Thúc Dạ yên tâm để cho thiếu chủ dạo chơi ở bên ngoài.
Huống chi, vị trí này có thể tính là cách nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông không xa...
Thế mà thiếu chủ lại bị người giết ở trên địa bàn tông môn nhà mình! Hắn làm sao giải thích chuyện này với tông chủ? Có thể nói mặt mũi Cửu Tinh Tông đã mất hết, Tào Dã gần như có thể tưởng tượng ra khi tin tức này truyền về tông môn, những lão già trong tông kia sẽ tức giận đến mức nào.
- Truyền tin trở về, phong tỏa phạm vi trăm dặm, tìm kiếm một thiếu niên mang theo hổ trắng, đối phương có tu vi khoảng tầm Linh Khê tam tứ trọng, dùng loại linh khí như đao, không cần biết lai lịch hay trận doanh, người cung cấp manh mối thưởng ba mươi linh thạch, giết chết thưởng năm trăm linh thạch, bắt được thưởng một ngàn linh thạch!
Thanh âm trầm thấp của Tào Dã vang lên.
Ba tu sĩ này thần sắc chấn động, vội vàng nhận lệnh.
Tuy trước khi chết Chương Ngũ chỉ truyền lại một câu tin tức đơn giản, chính là thiếu niên mang theo hổ trắng, cảnh giới Linh Khê nhị trọng.
Nhưng Tào Dã rõ ràng điều tra ra càng nhiều thứ.
Chương Ngũ đại chiến một lúc lâu với hung đồ kia, sau đó mới bị giết, cho nên gã suy đoán tu vi của đối phương không chỉ cảnh giới Linh Khê nhị trọng, rất có khả năng là cảnh giới tam tứ trọng, bằng không thì không thể giết được Chương Ngũ, về phần dùng đao thì đơn giản hơn, từ vết thương trên người thiếu chủ và Chương Ngũ đã có thể nhìn ra điểm này rõ ràng.
Trong tay đối phương có thể có một thanh linh khí rất tốt, nếu không sẽ chẳng thể lấy yếu thắng mạnh, chém giết Chương Ngũ.
Tào Dã đang trầm tư, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một chỗ, khẽ quát:
- Người nào trốn ở đó!
Theo gã dứt lời, có một nam tử tuấn tú mặc áo xanh, phong độ nhẹ nhàng từ trong bóng tối cất bước đi ra, bên hông nam tử kia đeo một thanh trường kiếm, một tay y lúc này đã đặt ở trên chuôi kiếm, tiến lên một cách mây trôi nước chảy, tựa như một vương giả đang tuần tra lãnh địa nhà mình.
Trong nháy mắt nhìn thấy nam tử này, Tào Dã như lâm đại địch, nhanh chóng thúc dục một thân linh lực, cắn răng quát khẽ:
- Vương Ương!
Không thể trách gã khẩn trương như thế, mặc dù gã có cảnh giới Linh Khê lục trọng, nhưng đối phương lại là tu sĩ Linh Khê thất trọng, đừng nhìn chỉ chênh lệch một tầng, ở trong Linh Khê cảnh thì tầng bốn và tầng bảy là rãnh trời, vượt qua tầng này thực lực sẽ có tăng lên rất lớn.
Tào Dã đã chịu không ít thiệt thòi dưới tay đối phương trong những cuộc giao phong quá khứ, cho nên gã đã có chút đau đầu khi nhìn thấy tên này xuất hiện.
Gã trái lại tin tưởng bản thân có thể chạy thoát, dù sao mình là thể tu, da dày thịt béo, dánh không lại vẫn có thể chạy được, nhưng ba tên đồng môn bên cạnh lại không có bản lĩnh này.
- Con chó này không an phận tọa trấn ở trong nơi đóng quân của Huyền Môn, sao lại chạy ra ngoài?
Trong lòng Tào Dã thầm mắng, cũng biết động tĩnh bên mình quá lớn, đã khiến cho Huyền Môn chú ý.