Trước kia Bích Huyết Tông không có đệ tử Linh Khê Cảnh, trụ sở không người quản lý, bọn tán tu có thể chạy tới, nhưng giờ thì khác, Bích Huyết Tông nhiều thêm Lục Diệp, nếu Lục Diệp khăng khăng muốn đuổi người, đám tán tu kia không cách nào tiếp tục lưu lại.
Hôm qua sau khi tin tức Lục Diệp xuất hiện ở trụ sở truyền đi ra, không ít tán tu đều thấp thỏm trong lòng, lo sợ bị đuổi đi.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Trần Dục lại vội vội vàng vàng chạy đến tìm Lục Diệp.
Ai ngờ, bên này hắn còn chưa nói rõ ý đến, Lục Diệp đã đưa cho hắn một tờ khế ước.
Cúi đầu nhìn kỹ, thần tình Trần Dục dần lộ vẻ hòa hoãn.
Nội dung trong khế ước rất đơn giản, đó chính là phía phường thị tạm thời duy trì nguyên trạng, chẳng qua Bích Huyết Tông tùy thời có thể buộc tán tu rời đi.
Đồng thời phía Bích Huyết Tông ủy thác cho Trần Dục quản lý phường thị, riêng đám tán tu muốn ở lại trong phường thị thì tùy theo tu vi cao thấp mà mỗi tháng giao nộp cho Bích Huyết Tông từ hai đến năm viên linh thạch làm phí tổn.
Đây là khế ước do Thủy Uyên định ra, phí tổn thu lấy cũng không cao, mấy viên linh thạch mà thôi, bọn tán tu hoàn toàn có thể cáng đáng được, như vậy vừa có thể mang đến cho Lục Diệp một nguồn thu nhập nhất định, đồng thời cũng để những tán tu kia biết được, nơi này là trụ sở Bích Huyết Tông, muốn ở lại chỗ này, tất cần phải trả ra cái giá nhất định.
Rất nhanh Trần Dục liền nhìn xong, cực dứt khoát cắn ngón tay, đè xuống chỉ ấn trên khế ước kia.
Lại thêm lạc ấn với Lục Diệp, sau đó hắn lập tức hưng phấn quay về phường thị, tính toán thông báo tin tức tốt này cho đám tán tu đang thấp thỏm chờ đợi.
So với lợi ích mà chúng tán tu nhận được, thu hoạch của Trần Dục tự nhiên là nhiều nhất, trước kia tuy về danh nghĩa hắn là người quản lý phường thị, song rốt cuộc hữu danh vô phận, giờ thì khác, có ủy thác giấy trắng mực đen từ phía Bích Huyết Tông, bằng với hắn có được thân phận đích thực, quản lý lên sẽ càng danh chính ngôn thuận chút.
Chuyện bên phía đám tán tu, Lục Diệp tạm thời không cần để tâm, trụ sở lớn như vậy, một mình hắn cũng dùng không hết, so với đi đắc tội người ngay bây giờ, còn không bằng giữ nguyên nguyên trạng.
Trước Thiên Cơ Trụ, tâm thần Lục Diệp kết nối với Thiên Cơ bảo khố, tìm kiếm bảo vật mà mình cần.
Sau một chung nhà, trong tay Lục Diệp nhiều thêm một chiếc hộp lớn chừng bàn tay, vội vã tiến đến chỗ phòng luyện công.
Thiên địa linh khí ở phòng luyện công bên này rõ ràng càng dày đặc hơn những nơi khác, đặc biệt là ở gian hắn tu hành hôm qua, bởi vì nơi đó có ba đạo Tụ Linh linh văn do hắn bố trí, mỗi thời mỗi khắc đều không ngừng phát huy công dụng, dẫn đến linh khí bên này nồng đậm hơn những nơi khác một đoạn tương đối lớn.
Hắn mở cửa phòng đi vào, ôm theo hộp kia, ngồi xuống.
Nhìn chiếc hộp trong tay, Lục Diệp vừa vui sướng lại vừa tiếc rẻ.
Vui chính là trong Thiên Cơ bảo khố quả nhiên thứ gì cũng có, chỉ cần hắn muốn thì đều có thể tìm được từ bên trong. Tiếc rẻ chính là, một chiếc hộp cỏn con thế này, lại khiến hắn mất tận hai trăm điểm công huân, so với Bàn Sơn Đao thì còn đắt hơn nhiều.
Nhẹ nhàng mở hộp ra, một đoàn hỏa diễm ước chừng chỉ lớn bằng nắm tay trẻ con lập tức hiện ra trong tầm mắt, khí tức nóng rực tràn ngập xung quanh.
Đây là một đoàn Địa Tâm Hỏa, là loại kỳ hỏa rẻ nhất Lục Diệp tìm được trong Thiên Cơ bảo khố.
Tất phải khoái tốc khôi phục công hiệu đốt cháy đan độc của Thiên Phú Thụ, điều này quan hệ trực tiếp đến tu vi hắn đề thăng. Trước kia Lục Diệp từng suy đoán, Thiên Phú Thụ cần hấp thu một ít hơi nóng hoặc lực lượng hỏa diễm, như thế lá cây trên đó mới có thể bốc cháy, khiến hắn được đến càng nhiều linh văn.
Chẳng qua thẳng cho tới nay, đấy đều mới chỉ là suy đoán, không cách nào được đến nghiệm chứng.
Nhưng sau khi đi Thiên Cơ bảo khố một chuyến, suy đoán này liền được chứng minh, bởi vì khi hắn đứng giữa một rừng bảo vật mang theo hơi nóng và rất nhiều kỳ hỏa, Thiên Phú Thụ đang yên ắng ở trong Nguyên Linh Khiếu rõ ràng như sống dậy, chỉ là bởi vì những bảo vật kia đều ở trong Thiên Cơ bảo khố, Thiên Phú Thụ không cách nào hấp thu lực lượng được.
Thẳng đến khắc này, sau khi Lục Diệp mở ra chiếc hộp trong tay hộp, từ Nguyên Linh Khiếu bỗng lập tức truyền đến một tia dị dạng, tâm thần Lục Diệp đắm chìm vào đó, khắc sau liền thấy được nơi rễ cây Thiên Phú Thụ sinh ra từng sợi xúc tu, đâm vào trong hộp chứa Địa Tâm Hỏa.
Chỉ chớp mắt, hơi nóng tan biến, Địa Tâm Hỏa trong hộp cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Trên Thiên Phú Thụ, phiến lá cây thứ bốn cháy lên hừng hực!
Trước lúc đi ra từ Thanh Vân Sơn, sau khi được đến Phá Chướng Quả, phiến lá cây thứ bốn này đã bắt đầu phát sáng, chẳng qua bởi vì không hấp thu đủ năng lượng cho nên mãi không được đến bước biến hóa về chất.
Hiện nay rốt cục nó cũng đã bắt đầu thiêu đốt, nói cách khác, Lục Diệp sẽ lại nhiều thêm một đạo linh văn.
Hắn đè nén mong đợi và hớn hở trong lòng, tiếp tục quan sát, kết quả lại phát hiện... Hết rồi!
Phiến lá cây thứ năm không có dấu hiệu thiêu đốt, thậm chí còn không phát sáng...
Lục Diệp nhíu mày, tình cảnh này tựa hồ hơi khác so với mong đợi.
Chẳng qua rất nhanh, hắn phát hiện Thiên Phú Thụ đã khôi phục công hiệu đốt cháy đan độc, linh lực bản thân lại đang tự hành vận chuyển, không ngừng có sương mù màu xám bị đốt cháy đi ra.
Sau trận chiến trên Kim Quang Đỉnh, đan độc trong cơ thể hắn tích lũy đén đỉnh phong, dẫn đến linh lực của hắn mờ rít, linh quang ảm đạm, điều này mang đến ảnh hưởng cực lớn đối với thực lực và hiệu suất tu hành của hắn.
Từ sau khi trận chiến Kim Quang Đỉnh kết thúc, Lục Diệp liền không dám vào nuốt linh đan. Tuy Nhị sư tỷ có thủ đoạn giúp hắn khu trừ đan độc trong cơ thể, hiệu quả cũng tính là tương đối tốt, nhưng tóm lại vẫn không cách nào triệt để thanh trừ.
Loại chuyện này cần mất thời gian rất lâu để tu dưỡng và điều chỉnh.
Nhưng ngay khi Thiên Phú Thụ vừa khôi phục công hiệu đốt cháy đan độc, chỉ sau thời gian ngắn ngủi chừng một nén hương, linh khí trong cơ thể Lục Diệp đã lần nữa trở nên thuần khiết hoàn mỹ.
Ẩn họa canh cánh trong lòng bấy lâu rốt cục cũng được giải quyết, Lục Diệp tính là cởi bỏ được gánh nặng.
Kết hợp với những chuyện trước đó thì thấy, suy đoán của mình là chính xác.
Thiên Phú Thụ có thể hấp thu hơi nóng hoặc là năng lượng hỏa diễm, những năng lượng kia có thể khiến lá cây Thiên Phú Thụ bốc cháy, giúp Lục Diệp nắm giữ từng đạo linh văn, ngoài ra, những năng lượng kia cũng sẽ trở thành một loại nhiên liệu chứa đựng bên trong Thiên Phú Thụ, thiêu cháy đan độc.
Lần này chỉ có một phiến lá cây bốc cháy, đại khái là bởi vì Thiên Phú Thụ cần phải góp nhặt nhiên liệu, cho nên càng nhiều năng lượng được tồn trữ, chỉ một phần nhỏ khiến phiến lá cây thứ bốn kia bốc cháy.
Trong Thiên Cơ bảo khố có rất nhiều bảo vật thích hợp cho Thiên Phú Thụ hấp thu, chỉ riêng Địa Tâm Hỏa đã có rất nhiều phần, Lục Diệp mới chỉ mua đi ra một phần trong đó mà thôi.
Như vậy xem ra, vẫn phải đi kiếm điểm công huân mới được! Chỉ cần có đầy đủ công huân, tác dụng mà Thiên Phú Thụ có thể phát huy ra được sẽ càng lúc càng lớn.
Nhìn năm trăm điểm công huân còn sót lại của mình, Lục Diệp khẽ thở dài một hơi, mấy ngày trước còn thiếu chút nữa là quá ngàn, giờ thì...
Thứ như điểm công huân, tích lũy lên rất khó, xài đi ra lại nhanh như nước chảy.
Không vội vã tu hành, Lục Diệp ngưng thần nhìn vào phiến lá cây thứ tư đang thiêu đốt, hít sâu một hơi, biểu tình dần hiện vẻ bi tráng, tâm thần đắm chìm trong đó.
Trong tầm nhìn, lá cây đang thiêu đốt kia cấp tốc phóng đại, che đậy hết thảy tư duy, đầu óc bị người cường hành tách ra, phảng phất có một thanh sắt nung đỏ luồn vào, dùng sức khua khoắng!
Qua một lát, Lục Diệp mới mình đầy mồ hôi hoàn hồn, lắc lắc đầu, xua tán cảm giác khó chịu kia.
Dù tu vi hắn đã là ngũ trọng, nhưng tra xem linh văn trên Thiên Phú Thụ vẫn là một loại thể nghiệm chẳng hề dễ chịu, cũng may không trực tiếp ngất đi như lần đầu tiên tiếp xúc.
Huyết Nhiễm!
Đây là tên của đạo linh văn thứ tư.
Tra xem tính huyền diệu của nó, rất nhanh Lục Diệp liền phát hiện, đây mặc dù được tính là một loại linh văn công kích, song lại không trực tiếp đề thăng sát thương như Phong Duệ, nó có tác dụng khác.
Nhưng không thể phủ nhận chính là, nếu dùng tốt đạo linh văn này, chưa hẳn không thể lấy yếu thắng mạnh!
Xem ra lại nhiều thêm một thủ đoạn liều mạng với cường địch.
Mỗi một đạo linh văn trên Thiên Phú Thụ đều có tác dụng cực lớn, chẳng qua muốn có được những linh văn kia, trước tiên cần phải thu hoạch bảo vật thích hợp để cho Thiên Phú Thụ hấp thu năng lượng.
Nói cách khác, cần phải tiêu tốn lượng lớn công huân!
Tạm thời khoan cân nhắc đến chuyện này, mặc dù còn có hơn năm trăm công huân, song hắn không có ý định tiếp tục đi mua Địa Tâm Hỏa, trước lưu lại một ít dùng làm dự bị, nói không chừng khi nào đó lại cần dùng.
Đứng dậy an trí linh thạch vào tám phía Tụ Linh Trận, lúc đặt xuống viên cuối cùng, Lục Diệp nghĩ nghĩ, lấy ra phiến lân giáp màu đỏ được đến từ trong Long Tuyền, đặt vào trong rãnh lõm.
Tụ Linh Trận có thể kích phát lực lượng trong linh thạch, không chừng cũng có thể kích phát lực lượng trong phiến lân giáp.
Trên lân giáp có lượng lớn tơ máu, thứ này Hổ Phách từng hút qua mấy lần, mỗi lần đều rất “phê pha”, Lục Diệp không dám học Hổ Phách, rốt cuộc thể cốt yêu thú không phải là thứ hắn sánh bằng được.
Chẳng qua nếu Tụ Linh Trận có thể kích phát loại lực lượng kia, vậy đây chưa hẳn không phải là một cách an toàn để hấp thu lực lượng trong lân giáp.
Hắn lại cấu kiến Tụ Linh linh văn trong linh khiếu.
Hết thảy đều được chuẩn bị thỏa đáng, lúc này mới bắt đầu nuốt linh đan tu hành, rất nhanh, trong phòng mờ mịt linh khí, mà trong linh khí kia, ẩn ẩn có một ít sương mù màu đỏ đang chảy xuôi, mỗi một đạo sương mù phảng phất như một con du long...
Ngày từng ngày trôi qua, ban ngày, hắn rèn luyện kỹ nghệ bản thân dưới sự chiếu cố của Lý Bá Tiên, mỗi ngày đều bị Tứ sư huynh “giết” rất nhiều lần, mỗi lần đánh xong đều khắp người nhầy nhụa máu tươi, sau đó lại được Nhị sư tỷ kéo đi ngâm trong bồn tắm trị liệu.
Đợi đến vào đêm, hắn liền tiến vào trụ sở, trước tìm tòi một phen đủ loại huyền diệu của Thiên Cơ Trụ và quyền hạn trấn thủ sứ mình đang nắm giữ, hoặc là tới trong Thiên Cơ bảo khố mở mang tầm mắt, sau đó lại đi tu hành.
Lý Bá Tiên không dạy hắn quá nhiều kỹ xảo tranh đấu với địch, càng không dạy hắn kiếm pháp hay đao pháp gì, bởi vì những thứ sáo lộ kia ở trong mắt Lý Bá Tiên hoàn toàn không đáng một xu, chỉ là múa may lên nhìn có vẻ đẹp mắt mà thôi.
Đao pháp, kiếm pháp đều là kỹ thuật giết người đơn giản nhất!
Thứ hắn làm chỉ là để Lục Diệp dùng thân thể bản thân ghi nhớ mỗi lần thương tích, phương thức dạy bảo như thế có thể xưng là tàn bạo, cũng chỉ Bích Huyết Tông mới tư cách chỉ dạy kiểu đó, đổi thành những tông môn khác, sớm đã đánh tàn phế không biết bao nhiêu đệ tử.
Trên bàn cơm, Lục Diệp một bên nhồm nhoàm nhai nuốt, một bên hàm hàm hồ hồ thỉnh giáo Lý Bá Tiên:
- Tứ sư huynh, làm sao mới có thể nhanh chóng giành được lượng lớn điểm công huân?
- Giết địch!
Lý Bá Tiên lời ít ý nhiều.
- Giết địch, cái đó ta sớm biết, chẳng qua không phải ngươi nói đoạn thời gian này ta không thích hợp ra ngoài gây sự ư?
Đại chiến Kim Quang Đỉnh vừa đi qua chừng một tháng, phong ba mới lắng lại không lâu, cho nên trước đó Lý Bá Tiên từng dặn dò qua Lục Diệp, nói gần đây tốt nhất an ổn chút, cũng may đoạn thời gian này bản thân Lục Diệp cần phải dưỡng thương, mỗi ngày đều là chạy tới chạy lui giữa bản tông và trụ sở, không có cơ hội đi ra làm mưa làm gió.
- Trừ giết địch thì còn một cách khác, đó chính là bán đồ cho Thiên Cơ bảo khố.
…