Một lá cây trên Thiên Phú Thụ bao hàm linh văn như Phong Duệ, vậy những chiếc lá khác thì sao? Có phải cũng sẽ được khắc những linh văn khác hay không?
Nếu mình có thể thắp sáng càng nhiều lá cây, chẳng phải có thể đạt được càng nhiều loại tri thức linh văn hơn nữa? Lục Diệp nhớ tới tán cây to lớn cùng vô số lá của Thiên Phú Thụ, trong lòng càng thêm lửa nóng.
Hắn đã ngầm có chút suy đoán mơ hồ về cách nào mới thắp sáng được những lá cây khác, thế nhưng bây giờ lại không thể chứng thực, chỉ có thể chờ sau này có cơ hội lại nói.
Chuyện trước mắt hắn có thể làm là nhanh chóng mở ra càng nhiều linh khiếu, tăng lên tu vi của mình.
Vị trí linh khiếu thứ nhất ở đan điền, đây là điểm xuất phát của tu hành, được xưng là Nguyên Linh Khiếu, về sau mở ra linh khiếu như thế nào thì phải nhìn tu sĩ tu luyện công pháp dạng gì.
Công pháp khác biệt dẫn đến mở ra vị trí linh khiếu cũng không giống nhau, số lượng linh khiếu được mở ra càng nhiều thì tu vi lại càng cao.
Đến lúc đó quyển Kim Thiền Tiêu Dao Quyết kia cũng có đất dụng võ!
Lục Diệp thoáng bình phục tâm tình kích động, cầm lấy Túi Trữ Vật của Dương quản sự bắt đầu thu dọn đồ đạc, cho đến lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện, bàn tay của mình vừa rồi ấn khắc Phong Duệ đã thủng trăm ngàn lỗ, giống như bị vô số cây kim đâm xuyên, lưu lại không ít máu.
Vừa rồi dưới sự kích động khiến hắn không hề cảm nhận được.
Giờ phút này phát hiện, mới cảm thấy đau đớn nhói tim không ngừng kích thích thần kinh.
Hắn âm thầm tự xét lại, xem ra sau này nếu muốn thể nghiệm loại linh văn gì cũng không thể tuỳ tiện dùng trên người mình.
Hắn nhanh chóng thu thập đồ vật bị lấy ra trước đó, cách xa phạm vi Nguyên Từ Lực Trường bao phủ.
Trước mắt có hai con đường bày ở trước mặt, một là rời khỏi khoáng mạch, sở dĩ Dương quản sự muốn tới đây tránh tai họa, là bởi vì người Hạo Thiên Minh đánh tới, lấy lực lượng Tà Nguyệt Cốc trên khoáng mạch thì căn bản không gánh nổi nơi này, cho nên y mới tiến đến tránh né.
Nếu không khoáng mạch bị công hãm, y thân là đệ tử Tà Nguyệt Cốc khẳng định lành ít dữ nhiều.
Đồng thời nếu mình được tu sĩ Hạo Thiên Minh nhận lấy, vậy thì có thể rời khỏi bể khổ, về sau không cần phải ở lại nơi này bị người ức hiếp.
Nhưng đây hiển nhiên không phải lựa chọn sáng suốt.
Nếu Dương quản sự đã nghe được tin tức tiến đến tị nạn, chắc chắn sẽ còn có những đệ tử Tà Nguyệt Cốc khác vào nơi này, bây giờ chính là thời điểm hỗn loạn nhất, nếu bản thân mình có thể thuận lợi rời khỏi khoáng mạch thì quá tốt, nhưng nếu không cẩn thận đụng phải đệ tử Tà Nguyệt Cốc nào đó tiến vào tị nạn, kết cục đến với Lục Diệp, tất nhiên sẽ giống như những quáng nô bị Dương quản sự tiện tay đánh giết trước đó.
Cho nên hắn lựa chọn con đường thứ hai, tạm thời án binh bất động, ở lại nơi này.
Nơi ẩn nấp này cực kỳ bí ẩn, người bình thường khó có thể tìm được, vả lại tiến có thể công, lui có thể thủ, nếu có đệ tử Tà Nguyệt Cốc không cẩn thận xông vào, Lục Diệp còn có thể mượn nhờ Nguyên Từ Lực Trường nơi này âm người khác một cái, không đến mức không hề có lực hoàn thủ.
Ngoài ra thương thế của hắn chưa lành, không thể đi lại quá nhiều.
Hắn hồi tưởng lời nói của Dương quản sự trước đó, nếu như nhớ không lầm thì y từng nói thế này: Người Hạo Thiên Minh đánh tới cho nên khoáng mạch tạm thời không giữ được, thế nhưng bọn chúng sẽ không ở lâu, chỉ là vẫn có khả năng kéo dài một hai tháng.
Ẩn ý trong lời nói này rất rõ ràng, Dương quản sự cảm thấy coi như Hạo Thiên Minh có thể công hãm nơi này, cũng không có khả năng nắm giữ mỏ khoáng mạch này quá lâu, cho nên trong một hai tháng, Hạo Thiên Minh sẽ rút lui, đến lúc đó khoáng mạch sẽ trở lại trên tay Tà Nguyệt Cốc.
Tổng hợp tin tức mình có thể nắm giữ trước mắt, trong lòng Lục Diệp bắt đầu so đo.
Ở lại nơi này dưỡng thương, tu hành, trong một tháng rời khỏi hầm mỏ, sau đó đi tìm người Hạo Thiên Minh, cứu bản thân mình thoát khỏi bể khổ!
Sau khi hạ quyết tâm, trong lòng Lục Diệp an tâm hơn rất nhiều, đã vượt qua thời gian khó khăn gian khổ nhất, bây giờ hắn đã mở ra linh khiếu thành công, còn có một cây Thiên Phú Thụ kề bên người, về sau ngày tốt lành còn kéo dài cho nên hiện tại không cần quá gấp.
Tìm một vị trí thích hợp, Lục Diệp lấy ra giường đệm chăn từ trong Túi Trữ Vật của Dương quản sự, trải ra, lẳng lặng ngồi ở bên trên đó, nghiên cứu Kim Thiền Tiêu Dao Quyết.
Trong đường hầm mỏ là một vùng tăm tối, may mắn lúc này Lục Diệp đã khai khiếu, nếu không thì sẽ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, hắn cũng rất nhanh phát hiện một chuyện thú vị, đó chính là khi hắn tập trung linh lực đến con mắt, lại có thể nhìn đồ vật rõ ràng hơn một chút.
Đáng tiếc là hắn chỉ mới mở ra Nguyên Linh Khiếu, linh lực có hạn, không có cách nào duy trì thời gian dài.
Đói bụng thì ăn, mệt mỏi thì ngủ, ngoại trừ hoàn cảnh chung quanh không quá tốt, những thứ khác không có gì đáng kể, huống hồ bây giờ Lục Diệp đắm chìm trong hưng phấn vì mở ra linh khiếu, cũng không có quá nhiều yêu cầu đối với hoàn cảnh xung quanh.
Trong bóng tối không có cách nào tính toán thời gian, Lục Diệp cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ có thể ước chừng đã mấy ngày.
Tổn thương trên đùi và trên tay đã tốt lên rất nhiều, sau khi mở ra linh khiếu, trở thành tu sĩ, dường như tố chất thân thể cũng trở nên mạnh mẽ không ít, đổi lại trước kia trên đùi bị đâm một kiếm, thì chắc chắn phải tu dưỡng mười ngày nửa tháng mới có thể đi lại.
Đương nhiên chuyện này cũng có liên quan đến việc Lục Diệp mỗi ngày đều dùng Khí Huyết Đan.
Thông qua nghiên cứu Kim Thiền Tiêu Dao Quyết, Lục Diệp phát hiện bản thân mình tạm thời không thể tu hành quyển công pháp này, cũng không phải bản thân công pháp có vấn đề gì, mà chỉ do Lục Diệp chỉ mới mở Nguyên Linh Khiếu, muốn mở ra linh khiếu kế tiếp thì còn có một số điều kiện.
Nếu như so sánh linh khiếu với hồ nước trong cơ thể tu sĩ, trong hồ nước kia chính là linh lực của tu sĩ, cho nên tu sĩ mở ra càng nhiều linh khiếu thì bên trong cơ thể tích chứa linh lực lại càng khổng lồ.
Thế nhưng muốn mở ra linh khiếu kế tiếp, điều kiện tiên quyết chính là linh khiếu trước đó phải đạt tới trình độ hoàn mỹ, nói một cách đơn giản, chính là cần linh lực tràn đầy linh khiếu.
Đặt ở trên người Lục Diệp, chuyện hắn cần phải làm trước mắt chính là không ngừng tu hành, góp nhặt linh lực trong Nguyên Linh Khiếu, đến một ngày linh lực trong Nguyên Linh Khiếu đạt tới mức tràn đầy, hắn mới có thể mở ra linh khiếu tiếp theo, đến lúc đó hắn sẽ cần dùng đến quyển Kim Thiền Tiêu Dao Quyết này.
Có mấy loại biện pháp lớn mạnh linh lực.
Thường thấy nhất chính là dùng linh đan tu hành, linh đan sẽ hóa thành linh lực, nhập vào bên trong linh khiếu.
Loại thứ hai chính là thổ nạp linh khí, bất kỳ ở địa phương nào đều có linh khí tồn tại, chỉ là vấn đề nhiều hay ít, sau khi tu sĩ mở ra linh khiếu thì có thể cảm nhận được linh khí tồn tại, trong quá trình thổ nạp có thể luyện hóa những linh khí này vào trong cơ thể, lớn mạnh tu vi bản thân.
Loại thứ ba là mượn nhờ linh thạch, nhưng Lục Diệp chỉ nghe qua thứ này, mà chưa bao giờ thấy tận mắt.
Còn có một loại cuối cùng, chính là luyện tinh hóa khí.
Trước tiên lớn mạnh khí huyết của bản thân, rồi lại luyện hóa khí huyết thành linh lực, đồng dạng có thể đạt tới mục đích tu hành.
Các loại phương pháp trên đều có ưu khuyết, không dễ quơ đũa cả nắm.
Mặc dù trước kia Lục Diệp chưa từng bước vào hàng ngũ tu sĩ, nhưng thường xuyên nghe nhóm quáng nô khác nói đến chuyện tu hành, mọi người đều ôm một loại tâm tình hướng tới khi đàm luận những thứ này, chờ mong một ngày kia có thể bay lên đầu cành, gà đen biến thành Phượng Hoàng.
Lục Diệp mưa dầm thấm đất, cũng hiểu được một chút tri thức cơ bản.
Trước mắt mà nói Lục Diệp không cần đến loại phương pháp thứ nhất, hắn không có linh đan tu hành, mặc dù có thể xác định trong Túi Trữ Vật của Dương quản sự nhất định có, thế nhưng nhiều bình bình lọ lọ như vậy khiến hắn hoàn toàn không thể phân biệt, cũng không dám tùy tiện nếm thử.
Lục Diệp thử nghiệm loại thứ hai, cũng không biết nguyên nhân là do tới gần Nguyên Từ Lực Trường hay vì lí do khác, khiến hắn không thể cảm nhận được linh khí tồn tại, hiển nhiên cũng không có cách nào thổ nạp.
Chuyện duy nhất hắn có thể làm, chính là luyện tinh hóa khí.