Thời gian một nén hương trôi đi rất nhanh, Lục Diệp đứng thẳng người dậy, bước lên lôi đài.
Phía Vạn Ma Lĩnh cũng lập tức bước ra một nam tử thể hình cao lớn, người này để ngực trần, lông ngực dày đặc, càng khiến người chú ý là một đôi sừng trâu trên đầu hắn.
Đây là yêu tu!
Thân hình khôi ngô, khí huyết thịnh vượng, đây là đặc điểm chung của rất nhiều yêu tu, cho nên bọn hắn cực kỳ thích hợp để đi con đường thể tu, các đại tông môn đều thích thu nhận yêu tu thế này, chỉ cần thêm chút rèn luyện bồi dưỡng liền sẽ là đệ tử không sai.
Trên tay yêu tu kia nắm một chiếc khiên tròn to bằng chậu rửa mặt, nhìn linh quang liền biết đây là một kiện linh khí không tồi.
Phương pháp ứng đối của Vạn Ma Lĩnh rất rõ ràng, Lục Diệp thân là ngũ trọng, lại có được lực đạo và tốc độ siêu việt lục trọng, vậy liền không để binh tu xuất trận, bởi vì cùng là binh tu, phương diện lực đạo và tốc độ không bằng người ta, tu vi chỉ cao hơn một cấp chẳng có nghĩa lý gì cả, mấy tên binh tu xuất trường trước đó chính là minh họa tốt nhất.
Binh tu không được, nhân số quỷ tu lại cực kỳ thưa thớt, hơn nữa cũng không thích hợp chính diện chém giết, như vậy chỉ có thể lựa chọn thể tu và pháp tu.
Tính tấn công của Lục Diệp đúng thật rất mạnh, nếu thế, vậy chỉ còn cách dùng phòng ngự cường đại để ứng đối, đã được chứng kiến mấy trường chiến đấu trước đó của Lục Diệp, phía Vạn Ma Lĩnh không mong đợi chỉ sau mấy trận liền có thể nắm xuống đối phương, nhưng hắn rồi cũng đến lúc kiên trì không nổi, tới lúc ấy, chính là thời điểm phía Vạn Ma Lĩnh giành lấy thành quả chiến thắng.
- Bích Huyết Tông, Lục Diệp!
Thái độ Lục Diệp vẫn nho nhã lễ độ như trước.
Yêu tu kia thoáng ngập ngừng, không quá hồi đáp, chỉ là làm vậy phảng phất như hắn sợ Lục Diệp, thế là trầm giọng nói:
- Bách Man Sơn, Ngưu Mãnh!
Lúc vừa nói xong, hắn đã giơ tay linh khí thuẫn bài trên cánh tay, thúc giục linh lực rót vào trong đó, thuẫn bài phòng hộ biến lớn, hóa thành một mặt bình thường che phủ phương viên một trượng ngay trước mặt hắn.
Lực lượng khí huyết của hắn cũng theo đó bắt đầu sôi trào, linh lực hội tụ hình thành tầng phòng ngự thứ hai quanh thân, bày ra tư thế phòng ngự kín không kẽ hở.
Đây là kế hoạch được sư huynh trong tông môn chế định trước khi hắn chuẩn bị đăng trường, bởi vì sở trường của hắn là ngăn cản công kích từ người khác, nhưng tấn công lại không được, tốc độ không bằng người, đây là điểm yếu chí mạng, cho nên sư huynh kia không ngừng dặn dò hắn, sau khi đi lên lập tức tiến hành phòng ngự, không cần hắn làm quá nhiều, một mực phòng thủ công kích đến từ tên Bích Huyết Tông kia là được, tận lực kéo dài thời gian, tiêu hao thể lực và tinh lực của đối phương.
Hắn làm theo!
Nhưng mà công kích trong dự đoán lại không tới, hắn giương mắt nhìn, xuyên qua linh khí quan sát phía đối diện, chỉ thấy Lục Diệp không lao lên xông giết như những trường chiến đấu trước, mà cứ thế an tĩnh đứng đó, nhàn nhạt nhìn hắn.
Ngưu Mãnh vò đầu, liếc mắt nhìn sang đám sư huynh sư tỷ nhà mình, rõ ràng như đang muốn hỏi, với tình hình này thì nên ứng đối thế nào.
Đám sư huynh sư tỷ kia đều không khỏi trợn tròn mắt, nghĩ không ra Lục Diệp trước đó còn tràn đầy tính xâm lược, tấn công hung mãnh, giờ đây lại đổi trạng thái.
Một tên tu sĩ tám trọng cũng có đặc thù của yêu tu quát nói:
- Hắn không đến thì ngươi giết đi qua, bức hắn giao thủ với ngươi!
Thời gian càng kéo dài rõ ràng càng có lợi đối với Lục Diệp, trên Thiên Cơ Khế có điều khoản hạn định ba ngày, cho nên vô luận thế nào phía Vạn Ma Lĩnh cũng không nguyện ý kéo dài thời gian, bọn hắn mong không được một mực đánh tiếp với Lục Diệp, nếu không phải Lý Bá Tiên cực lực tranh thủ, sau mỗi một trận làm gì sẽ có thời gian hưu chỉnh một nén hương.
- Được!
Ngưu Mãnh ứng tiếng, giơ lên linh khí lao vút về phía Lục Diệp, mặc dù tốc độ không tính nhanh, nhưng khí thế lại vô cùng kinh người, mang đến cho người cảm giác như sắp đụng tường đến nơi.
Tiến vào Linh Khê chiến trường lâu vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Diệp đụng phải loại đối thủ còn chưa khai chiến đã bao bọc phòng hộ bản thân kín kẽ đến thế, hắn không lập tức lao đến xông giết, mà trước tìm sơ hở của đối phương, đáng tiếc nhìn tới nhìn lui tựa hồ không có sơ hở nào để có thể lợi dụng.
Mắt thấy đối phương đã vọt tới, hắn đành phải hành động, khoảng cách đây đó cấp tốc rút ngắn, đợi lúc gần đến, cánh tay Ngưu Mãnh khẽ thu lại, sau đó bất thần đẩy ra.
Sát na ấy, lấy linh khí thuẫn bài trên cánh tay hắn làm trung tâm, linh lực bình chướng theo đó khuếch trương, phảng phất thật sự có một mặt tường đang ập tới Lục Diệp!
Nếu để bị đụng trúng, Lục Diệp không nói đứt gân gãy xương, chí ít cũng phải đầu váng mắt hoa.
Cũng may Lục Diệp vừa phát giác không ổn, lập tức tung người vọt lên, vượt qua trên đỉnh đầu Ngưu Mãnh, thân ở giữa trời, một đao hướng đầu hắn bổ xuống.
Ngưu Mãnh đưa tay, dùng lực lượng linh khí phòng hộ ngăn lại một kích này, không đợi quay đầu, sau lưng đã truyền tới tiếng trường đao xé gió.
Đao quang quét qua, Ngưu Mãnh cảm giác được linh lực và khí huyết hộ thể bị trực tiếp cắt ra, đau đớn từ sau lưng truyền đến, hắn vội vàng quay người, vung ra một quyền.
Nhưng Lục Diệp đã lách mình thối lui, một quyền kia đánh hụt.
Giao phong chỉ diễn ra trong chớp mắt, kết thúc bằng việc sau lưng yêu tu Ngưu Mãnh bị chém ra một đạo vết thương.
- Đau quá!
Trong mũi Ngưu Mãnh phun ra sóng nhiệt, tròng mắt thoáng đỏ ngầu, đau đớn kịch liệt khiến đầu óc vốn đã không mấy linh quang của hắn tràn ngập phẫn nộ, chỉ muốn phanh thây xé xác tên địch nhân trước mắt này!
Yêu tu có một điểm yếu chí mạng, lúc tu vi còn chưa cao, linh trí sẽ không được cao cho lắm, rất dễ bị bản năng thú tính ảnh hưởng, tình cảnh này phải đợi đến Vân Hà Cảnh mới có điều cải thiện.
Trong đầu nghĩ như vậy, hắn lập tức vươn tay trảo về phía Lục Diệp, bàn tay khổng lồ như chiếc quạt mở ra, cơ hồ chắn hết tầm nhìn của Lục Diệp.
Lục Diệp cúi người xuống, lách qua dưới nách hắn, lần nữa vòng đến sau lưng, vẫn là vị trí cũ, vẫn là chém xuống một đao!
Ngưu Mãnh lảo đảo, máu tươi từ sau lưng óc ách chảy xuôi, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Hắn lại quay người, còn muốn tái chiến, nhưng một tiếng quát như sấm rền bỗng chợt truyền đến:
- Nhận thua!
Là tên sư huynh bát trọng kia nhịn hết nổi, biết đánh tiếp tên Ngưu sư đệ này tất chết không nghi ngờ, vừa kêu lời xong liền lao đi ra, nắm lấy sừng trâu Ngưu Mãnh kéo vào trong đám đông.
Ngưu Mãnh ngơ ngác...
Lục Diệp không truy sát, hắn cảm thấy đối thủ lần này của mình khá là khờ khạo, chẳng qua yêu tu đúng thật lợi hại, chịu hai đao như thế của hắn mà vẫn không chết, phải biết mỗi một đao kia đều được gia trì linh văn Phong Duệ, lục trọng bình thường sợ rằng đã bị chém thành hai nửa, nhưng Ngưu Mãnh mặc dù bị thương không nhẹ, song tuyệt đối còn chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Điều này khiến hắn ý thức được, sau này nếu đối địch với yêu tu, nhất định phải chặt thêm mấy đao.
- Tiểu sư đệ, có cần nghỉ ngơi không?
Lý Bá Tiên lo lắng hỏi dò.
- Không cần!
Lục Diệp lắc đầu, ngước mắt nhìn về phía trận doanh Vạn Ma Lĩnh.
Lại một tên thể tu hình thể cường tráng đi ra.
Hai mươi nhịp thở sau, thể tu này ngã xuống trong vũng máu, từ vết thương nơi cổ, máu tươi róc rách chảy xuống, thân thể không ngừng co giật...
Đứa này tuy cũng là thể tu, nhưng không có được thể phách cường hãn trời sinh như của Ngưu Mãnh, tự nhiên khó mà thoát khỏi cái chết.
Một trận tiếp một trận cứ thế diễn ra không ngừng, trừ phi Lục Diệp muốn hưu chỉnh, bằng không mỗi khi chiến đấu kết thúc, phía Vạn Ma Lĩnh đều sẽ có người mới lên đài.
Phía Vạn Ma Lĩnh vốn định dùng thể tu để tiêu hao thể lực và tinh lực Lục Diệp, nhưng sau khi đấu qua mấy trận bọn hắn mới đành chịu phát hiện, ý tưởng thì rất hay, nhưng căn bản áp dụng không nổi, bởi vì dù là thể tu cũng không ngăn được trảm kích từ Lục Diệp!
Linh khí trên tay tên đệ tử Bích Huyết Tông này sắc bén đến quá phận!
Phòng hộ và thể phách vốn là điểm mạnh của thể tu, nhưng ở trước mặt thanh trường đao kia, quả thực yếu ớt đến đáng thương, điểm này, từ cảnh Lục Diệp chỉ cần ba đao liền chém nát linh khí phòng hộ của tên thể tu đầu tiên liền được đến kiểm chứng!
Đấy chính là linh khí phòng ngự, dù chỉ là hạ phẩm, nhưng đấy cũng là linh khí phòng ngự, bị người cường hành chém nát chỉ với ba đao, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thực sự không ai dám tin tưởng.
Phía Vạn Ma Lĩnh lại tính thử phái ra mấy tên pháp tu, kết quả càng thêm bi quan, bởi vì sân bãi có hạn chế, pháp tu cùng lắm chỉ có thể duy trì khoảng cách hai mươi trượng với Lục Diệp.
Khoảng cách hai mươi trượng, lấy tốc độ bạo phát toàn lực trước mắt của Lục Diệp, ba nhịp thở liền đủ để bổ nhào qua, một tên pháp tu bị binh tu áp sát, kết cục thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết.
Bóng đêm hàng lâm, chúng tu phía Hạo Thiên Minh cười nói rôm rả, thậm chí có người nấu rượu đánh đàn, náo nhiệt vô cùng.
Trái lại là phía Vạn Ma Lĩnh, bầu không khí trầm muộn như trời đầy mây mù bao phủ lấy bọn hắn, từng tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đều lộ vẻ khó coi, thần sắc như chết cha chết mẹ.
Không khác, Lục Diệp đã đợi ở trên lôi đài hơn nửa canh giờ, lại vẫn không ai đi lên tiếp chiến!
Nguyên cả một ngày, trước trước sau sau tổng cộng đã có mười mấy người bị Lục Diệp chém giết, tu sĩ lục trọng biểu hiện tốt nhất cũng không chống được quá ba mươi nhịp thở trước mặt Lục Diệp, đa số đều chỉ mất vài đao liền bị đánh gục, không chết cũng thương, kêu nhanh còn có thể nhận thua giữ mạng, kêu chậm liền đành phải bỏ mạng đương trường.
Nói tóm lại, người Vạn Ma Lĩnh bị giết sợ!
Không ai còn dám tuỳ tiện đi lên tiếp chiến, dù người đứng trên đó là một tòa bảo khố sống.
Hơn nữa tùy theo từng trường chiến đấu thắng lợi, bản thân Lục Diệp cũng có chút biến hóa kỳ diệu, những huyết khí và sát khí kia ngưng tụ chung quanh hắn, hình thành nên khí thế khó mà diễn tả bằng lời, như là biểu hiện của tín niệm bản thân, thẳng tiến không lùi, đánh đâu thắng đó!
- Lý huynh, nếu lần này vị tiểu sư đệ kia của ngươi mà không chết, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng.
Bên trong trận doanh Hạo Thiên Minh, một vị cường giả Linh Khê Bảng ở bên cạnh Lý Bá Tiên nói.
Khóe miệng Lý Bá Tiên nhếch lên đến tận mang tai, cười ha hả nói:
- Tiểu sư đệ nhà ta mà lại, đó là tất nhiên.
- Lý huynh ngươi biết ta muốn nói cái gì.
Ánh mắt Lý Bá Tiên thoáng lấp lánh, không tiếp lời, lời này không dễ tiếp.
- Vô địch chi tư, thiên cơ chúc phúc!
Lý Bá Tiên không tiếp lời, bên cạnh lại có người mở miệng, là một vị cường giả Linh Khê Bảng khác, hiển nhiên hắn cũng đã nhìn ra chút manh mối.
Lý Bá Tiên khẽ cười cười:
- Giờ nói cái này còn quá sớm.
- Đã có dấu hiệu.
Người kia chậm rãi lắc đầu.
Thiên cơ chúc phúc, đây là thứ trong truyền thuyết, ở Cửu Châu, ở Linh Khê chiến trường, thiên cơ đâu đâu cũng có, người có phong thái vô địch trong truyền thuyết liền có thể được đến thiên cơ chúc phúc, thoát thai hoán cốt.
Phong thái vô địch là một cách nói, một loại khí thế, đồng thời cũng là một loại tín niệm, muốn hình thành được tín niệm này, vậy liền cần phải tích lũy qua từng trường chém giết, đợi khi tích lũy đến một cực hạn liền có thể dẫn động thiên cơ, được đến nó chúc phúc.
Nhưng từ xưa đến nay, tu sĩ ở Cửu Châu sao mà nhiều, người được đến thiên cơ chúc phúc lại chỉ lác đác không mấy, người gần nhất xuất hiện thiên cơ chúc phúc đã là chuyện từ mấy chục năm trước.
Mà cái người được thiên cơ chúc phúc kia, tên gọi là Phong Vô Cương!
Vừa khéo chính là, năm đó người này cũng là đệ tử Bích Huyết Tông.
…