Lục Diệp thấy cảnh này lập tức hiểu được, khảo nghiệm này phân ra hai cửa ải, một là xem xét có tư chất tu hành hay không, hai là sẽ kiểm tra thực hư thiên phú cao thấp.
Tư chất và thiên phú không giống nhau, yếu tố trước quyết định một người có thể tu hành hay không, hoặc có tư cách tu hành hay không, yếu tố sau thì quyết định thành tựu của người này về sau sẽ cao bao nhiêu, trên lý luận mà nói, thiên phú càng tốt thì thành tựu ngày sau sẽ càng cao.
Đương nhiên bởi vì điều kiện có hạn, cho nên kiểm tra thiên phú như thế này chỉ là một loại khảo thí không rõ ràng, không bảo đảm chuẩn xác hoàn toàn, thế nhưng cũng đã đạt đến tám chín phần mười, sai số sẽ không quá lớn.
Lục Diệp không lo lắng về phương diện tư chất, hắn đã khai khiếu nên chắc chắn có thể tu hành.
Về phần thiên phú cao thấp thì khó có thể nói chính xác, hắn cũng không biết thiên phú của mình như thế nào, còn phải tiến về lều vải kia khảo thí một phen mới biết được.
Người đầu tiên có tư chất tu hành đã xuất hiện, để cho đội ngũ nguyên bản tĩnh mịch nặng nề nhiều ra một tia sức sống, lập tức sinh ra một loại cảm giác ta có thể làm được.
Nhưng mà hiện thực nói chung rất tàn khốc.
Trong kiểm tra đo lường sau đó, lại đào thải hơn mười người, mới rốt cục xuất hiện một người có tư chất tu hành.
Tình cảnh như lúc trước trình diễn lần nữa.
Đội ngũ thật dài không ngừng rút ngắn, từng tên nô dịch từ kỳ vọng đến thất vọng...
Tổng thể mà nói, trong hơn mười người kiểu gì cũng sẽ xuất hiện một người có tư chất tu hành, tỷ lệ này không khác biệt với tình huống Lục Diệp hiểu rõ.
Hắn đứng ở nửa đoạn sau đội ngũ, thế nhưng bởi vì tốc độ kiểm tra rất nhanh, cho nên thời gian chỉ không đến một nén nhang, hắn đã đứng ở trước cái bàn kia.
- Đã từng khai khiếu?
Tu sĩ sau bàn không ngẩng đầu lên hỏi.
- Mở một khiếu.
Lục Diệp trung thực trả lời.
Tên tu sĩ kia lập tức ngẩng đầu lên, dò xét Lục Diệp từ trên xuống dưới, mặt giãn ra cười nói:
- Tốt, cuối cùng có người khai khiếu.
Trước đó mặc dù có bảy tám người thông qua kiểm tra tư chất, nhưng bảy tám người này vẫn chưa khai khiếu, Lục Diệp là người đầu tiên mở linh khiếu ở trong đội ngũ này!
- Đến, đưa hai tay áp ở phía trên này.
Tu sĩ kia chỉ vào quả cầu thủy tinh trên bàn.
Lục Diệp không hiểu, không phải cái đồ chơi này dùng để khảo thí tư chất sao? Mình đã mở linh khiếu, vậy còn cần kiểm tra làm gì? Tu sĩ kia có vẻ nhìn ra nghi ngờ trong lòng Lục Diệp, liền giải thích:
- Ta đã từng nói rồi, chẳng những khảo thí tư chất, còn phải kiểm tra chúc hành.
- Chúc hành?
Lục Diệp càng mờ mịt, hắn chưa từng nghe nói đến loại chuyện này.
Có lẽ bởi vì Lục Diệp đã mở linh khiếu, cho nên người tu sĩ kia liền kiên nhẫn giải thích một chút:
- Trong Ngũ Hành có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, linh lực của mỗi người đều sẽ có khuynh hướng về một loại nào đó, đây chính là chúc hành, mà mỗi loại chúc hành đều có điểm không giống nhau.
- Thì ra là thế!
Lục Diệp bừng tỉnh đại ngộ, vừa nghi ngờ hỏi:
- Vậy trước đó...
Tu sĩ cười nói:
- Bọn họ ngay cả linh khiếu cũng không mở ra, không có linh lực thì không cách nào kiểm tra chúc hành.
- Như vậy sao.
Lục Diệp hiểu rõ, nâng hai tay lên chạm vào quả cầu thủy tinh.
- Thôi động linh lực của ngươi, rót vào trong đó.
Tu sĩ phân phó.
Lục Diệp hành động theo, đồng thời con mắt nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh biến hóa, hắn cũng tò mò mình rốt cuộc là chúc hành gì.
Quả đầu thủy tinh kia tỏa ra ánh sáng, điều này đại biểu Lục Diệp có tư chất tu hành, thế nhưng đối với người khai khiếu như hắn mà nói, kết quả như vậy không có ý nghĩa gì.
Thế nhưng ngay sau đó xuất hiện biến hóa, mới là kiểm tra chúc hành.
Dưới sự chú ý của Lục Diệp, trong quả cầu thủy tinh kia lại sinh ra một ngọn lửa màu da cam, bắt đầu cháy hừng hực! Một màn này để con ngươi của hắn không nhịn được rụt lại, bởi vì ngọn lửa màu da cam này nhìn... thực sự quá quen mắt.
- Ồ?
Tu sĩ sau bàn nhíu mày, tràn đầy phấn khởi nói:
- Ngũ Hành chủ Hỏa, ân, còn có Kim hành, không tệ không tệ, tốt, thu tay lại đi.
Lục Diệp cũng có thể hiểu được khi bản thân là Ngũ Hành chủ Hỏa, dù sao nếu quy công khiến hắn có thể khai khiếu chính là Thiên Phú Thụ, là nó thôn phệ ngọn lửa màu da cam kia, mới để hắn bỗng nhiên mở ra linh khiếu.
Trên Thiên Phú Thụ có một mảnh lá cây lạc ấn linh văn Phong Duệ, cũng cháy hừng hực.
Nhưng hắn lại không hiểu rõ Kim hành, chỉ thoáng cảm thấy thứ này không phải là chúc hành lúc ban đầu của bản thân chứ?
- Cất kỹ vật này, đi vào trong lều vải phía sau kia tìm Tam sư huynh.
Tu sĩ kia đưa cho Lục Diệp một ngọc bài, hắn cảm tạ rồi tiếp nhận, chỉ thấy một mặt ngọc bài khắc tên của mình, bên dưới lại có chữ “nhất”, hẳn là đại biểu mở một khiếu, một mặt khác khắc chúc hành của bản thân mình.
Vượt qua cái bàn kia, Lục Diệp bước đi về phía hậu phương.
Cách đó không xa có một cái lều vải được dựng lên tạm thời, những người trước đó thông qua kiểm tra tư chất, đều tiến vào nơi này kiểm tra thiên phú.
Đứng ở trước lều, Lục Diệp hô một tiếng, rồi mới vén rèm cửa đi vào.
Không gian bên trong không lớn không nhỏ, có một tu sĩ thần sắc cẩn thận, gương mặt lạnh lùng đang khoanh chân ngồi ở trên một chiếc bồ đoàn, nhắm mắt dưỡng thần, có lẽ đây chính là vị Tam sư huynh kia.
Ở trước mặt Tam sư huynh không xa, còn có một cái mâm hình tròn, không biết được tạo ra từ gỗ gì, mâm tròn kia có diện tích to bằng mặt bàn, chỗ mép lại có tám cái hố nhỏ, bên cạnh những cái hố nhỏ còn sinh ra một chút mầm cây nhỏ trụi lủi.
Lục Diệp đi tới trước mặt hắn, ôm quyền thi lễ:
- Lục Diệp bái kiến sư huynh, đây là ngọc bài của ta, rất mong sư huynh kiểm nghiệm.
Vị Tam sư huynh kia mở mắt, tiếp nhận ngọc bài, nhìn trước sau một chút rồi lông mày nhíu lại:
- Khai khiếu?
Hắn đưa tay ra hiệu:
- Ngồi đi.
Xem ra mâm tròn này chính là vật để kiểm tra đo lường thiên phú cao thấp, Lục Diệp đi lên trước, ngồi xếp bằng ở trung tâm, trong lúc vô tình thoáng nhìn lại, phát hiện trên mặt mâm tròn này khắc rất nhiều đường vân và đồ án phức tạp loằng ngoằng.
Linh văn?
Lục Diệp lập tức hào hứng, quan sát tỉ mỉ, thế nhưng bằng nhãn lực của hắn hiện tại, căn bản không thể nhìn ra những linh văn này đến cùng là dùng để làm gì.
Hắn biết linh văn chỉ có một cái Phong Duệ.
Số lượng linh văn khắc trên mâm tròn rất nhiều, rậm rạp, liên hệ chặt chẽ cùng nhau thành một khối.
Lục Diệp tỉnh ngộ lại, nhớ tới mình từng nghe được một loại đồ vật không chỉ đơn thuần là linh văn.
Đây là một trận pháp! Trận pháp là do linh văn tạo dựng thành?
- Khục!
Tam sư huynh ho nhẹ một cái đánh gãy suy nghĩ của hắn, Lục Diệp vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Tam sư huynh mở miệng nói:
- Thanh Ngọc Môn chúng ta chiếm cứ ở Thương Loan Sơn, nội địa Binh châu, có 300 tòa linh phong lớn nhỏ, nếu xét thực lực tổng hợp có thể xếp năm vị trí đầu ở Binh châu, môn chủ và chư vị phó môn chủ đều là Thần Hải cảnh, dưới môn chủ còn có chừng trên trăm vị tu sĩ Chân Hồ cảnh...
Lục Diệp vốn cho rằng Tam sư huynh là người trầm mặc ít nói, nhưng giờ phút này mới phát hiện mình đã sai.
Tam sư huynh mới mở miệng đã liên miên không dứt, không ngừng giới thiệu đủ loại tình huống của Thanh Ngọc Môn khiến Lục Diệp nghe như lọt vào trong sương mù, không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại.
Mà không biết tại sao, Tam sư huynh này lại cho hắn một loại cảm giác giống như nghe radio không có nút tắt.
Đợi đến lúc Tam sư huynh nói thao thao bất tuyệt đến “trong môn kiếm tông như thế nào, pháp tông thì ra sao...”, ký ức phủ bụi của Lục Diệp trở nên quay cuồng.
Khóe miệng hắn hơi co quắc, thầm nghĩ đây là giới thiệu vắn tắt về chiêu sinh tu hành giới sao?