Nhưng trận chiến này cuối cùng vẫn không tiếp tục đánh, chiến đến giữa chừng, La Kích hét lớn một tiếng:
- Lấy tiền mua mạng!
Hiển nhiên gã cũng ý thức được vấn đề của mình, đánh tiếp như vậy không phải là biện pháp, tuy nói Lục Diệp trong thời gian ngắn không giết được gã, nhưng chỉ cần tiếp tục kéo dài như vậy, thì tình cảnh của gã sẽ càng ngày càng kém, cuối cùng có một lần không phải là đối thủ của Lục Diệp.
Tiếng hô khí thế mười phần này khiến Lục Diệp sửng sốt một chút, trường đao chỉ về phía trước:
- Ta muốn đại ấn kia của ngươi!
Đại ấn kia tuyệt đối là một món linh khí không tồi, phỏng chừng còn cao hơn chung nhỏ mà hắn lấy được từ thiếu tông chủ Cửu Tinh Tông kia.
La Kích nở nụ cười ha hả, thuật pháp trong tay ấp ủ:
- Đến quyết một trận tử chiến đi, lập tức! Ngay bây giờ!
- Vậy ngươi có thể trả cái gì?
Lục Diệp trầm giọng hỏi, hắn cũng không muốn giết La Kích này, nhưng chỉ cảm thấy ba ngày đại chiến này làm cho mình tổn thất quá nhiều, nếu gã có thể bổ sung loại tổn thất này, hắn có thể ngưng chiến.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là chiến đấu tới mức sống chết, cho dù hắn có thể giết chết La Kích thì hiển nhiên cũng phải trả một cái giá thật lớn, đối phương không thể nào ngốc nghếch đánh tiếp với hắn như vậy, trước khi thế cục ác liệt đến tình trạng không thể vãn hồi, La Kích nhất định sẽ liều chết đánh một trận!
La Kích lấy đại ấn từ túi đựng đồ của mình ra, sau đó giơ túi đựng đồ lên:
- Đều là của ngươi.
- Có thành ý như vậy?
Lục Diệp có chút ngoài ý muốn, thế nhưng lo lắng mấy ngày nay La Kích tiêu hao, trong túi đựng đồ này khả năng đã không còn quá nhiều thứ tốt, nhiều lắm chỉ còn lại một ít các loại linh thạch linh đan.
La Kích dứt khoát như vậy nên Lục Diệp cũng không tiện bức bách nữa, tiếp tục vậy chỉ có cá chết lưới rách, cho nên chỉ hơi trầm ngâm một chút, hắn lập gật đầu:
- Được!
La Kích ném túi đựng đồ về phía trước, thậm chí không cần Lục Diệp lập ra Thiên Cơ thệ ngôn, bởi vì theo gã thấy, hai bên mặc dù khác biệt lập trường trận doanh, nhưng đều là đệ tử xuất thân thế lực lớn đứng đầu, vẫn phải có điểm danh dự này.
- Vẫn không biết ngươi tên gì?
- Nhất Diệp!
La Kích gật đầu, nhìn Lục Diệp thật sâu, bộ dạng giống như muốn ghi khắc bộ dáng của hắn ở sâu trong thần hồn, sau đó gã kéo thân thể mệt mỏi, xoay người đi ra ngoài cốc.
Lục Diệp cũng không nhân cơ hội đánh lén, bộ dáng đối phương không chút phòng bị, nhưng đại ấn trong tay đang nở rộ hào quang, nếu lúc này trở mặt, là đang bức La Kích quyết tử chiến với hắn.
Đi ra một khoảng cách, La Kích ngẩng đầu nhìn trời, mặt đầy ưu thương...
Thiệt thòi lớn, đồ vật trong túi đựng đồ tổn thất cũng không quan trọng, một đệ tử Vô Nhai Đảo như hắn sẽ không quan tâm những thứ kia, mấu chốt là mấy ngày nay nuốt quá nhiều linh đan, cho nên linh lực trong cơ thể tối nghĩa không rõ, lần này không mất một tháng điều dưỡng thì hoàn toàn không thể khôi phục.
Nói cách khác, gã sẽ không thể tu hành trong vòng một tháng này.
Đối với một tu sĩ cấp thấp mà nói, không thể nghi ngờ chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, nhất là loại tu sĩ xuất thân như gã.
Nhưng thua chính là thua, gã sẽ không oán trời trách người, hai người hôm nay tu vi còn thấp, ngày sau sẽ còn cơ hội có thể gặp mặt, mà lần sau, gã sẽ lấy lại danh dự!
Chờ đến khi thân ảnh La Kích biến mất trong tầm mắt, Lục Diệp mới thở dài một hơi, khẽ hô Hổ Phách một tiếng, xoay người lên lưng hổ, dưới sự dẫn dắt của nó, tìm một chỗ đường rẽ trú ẩn.
Cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc!
Trận chiến này khiến tâm thần hắn tiều tụy, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mặc dù Lục Diệp chỉ mới tu hành, nhưng trải qua không ít chiến đấu, thật đúng là chưa từng đụng phải đối thủ tương đương và khó chơi như vậy.
Cuối cùng La Kích muốn ngừng chiến nên sảng khoái nhận thua, nhưng trên thực tế là hắn thua.
Bởi vì hắn có Hổ Phách và Y Y trợ thủ, mà La Kích vẫn luôn tác chiến một mình.
Đối kháng chính diện, bởi vì kiêng kỵ uy năng đại ấn kia cho nên Hổ Phách và Y Y không phát huy được tác dụng quá lớn, nhưng vẫn có thể đánh lén ngẫu nhiên, còn nữa, có hai người này kiềm chế, ba ngày nay La Kích hoàn toàn không có thời gian ngủ.
Ngược lại, Lục Diệp lén ngủ vài lần.
Có thể nói, nếu Lục Diệp cũng một mình, vậy hắn tuyệt đối không chiếm được tiện nghi gì trong trận chiến này.
Những tu sĩ đại tông môn đỉnh cấp này quả nhiên không tầm thường, mà lần này giao phong với La Kích cũng để cho hắn có thêm một cái giáo huấn: Đó chính là tuyệt không thể dùng tu vi một tu sĩ cao thấp để đánh giá thực lực của họ.
Thậm chí cũng không có tâm tình đi dò xét túi đựng đồ của La Kích, Lục Diệp ăn thịt khô rồi ngủ thiếp đi.
Hổ Phách và Y Y liếc nhau, mỗi người đi tới hai đầu hành lang, tuy nói trước mắt chiến đấu giữa Cửu Tinh Tông và Huyền Môn đã chấm dứt, La Kích cũng đã rời đi, xác suất lớn sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng cảnh giác vẫn phải có.
Lục Diệp bị động tĩnh trong ấn ký chiến trường đánh thức, hắn mở mắt ra, cau mày lơ mơ trong chốc lát, không kìm được có chút tức giận rời giường, nhìn cái gì cũng thấy khó chịu...
Choáng váng trong chốc lát, hắn điều tra ấn ký chiến trường, cũng không ngoài dự đoán, chính là tin tức của Sở Thiên.
Tên này gửi liên tục hơn mười tin, hỏi hắn có ở đó không...
- Không có!
Lục Diệp nhắn trở về một cái.
Nơi đóng quân của Huyền Môn, vẻ mặt Sở Thiên khó hiểu, cảm giác dường như Lục Diệp có chút không vui, sau khi sửng sốt trong chốc lát, trả lời:
- Nhất Diệp huynh nói đùa.
Lúc trước gã đều xưng hô Nhất Diệp sư đệ, hiện tại lại thay đổi xưng hô, không thể nghi ngờ đã có một số tin tức đã truyền đến Huyền Môn, mặc dù đã xác định Lục Diệp là đệ tử xuất thân tông môn đứng đầu, nhưng có thể đánh bại tu sĩ như La Kích, đã nói rõ tiềm lực tương lai của hắn.
- Chuyện gì vậy!
Lục Diệp mò mẫm làm sao mới có thể thoát khỏi tên này, một lát sau mới hiểu được, chỉ cần xóa lạc ấn thuộc về Sở Thiên là được.
Xem xét gia hỏa này là người bạn đầu tiên và duy nhất của mình... tạm thời tha gã một lần.
- Là thế này...
Sở Thiên giải thích một phen, lúc này Lục Diệp mới biết được trong tuyên chiến lúc trước Huyền Môn đạt được thắng lợi, cho nên tông môn chuẩn bị tổ chức một yến tiệc mừng công, khen ngợi những đệ tử biểu hiện xuất sắc trong tuyên chiến, cho nên Sở Thiên muốn mời hắn tham dự.
Mặc kệ nói như thế nào thì ở giai đoạn đầu trận chiến đấu này, Lục Diệp trợ giúp Huyền Môn rất lớn.
- Không rảnh!
Lục Diệp cự tuyệt, bởi vì lời dặn dò của chưởng giáo lúc trước, hắn không muốn giao tiếp với quá nhiều người, chứ đừng nói chi là đi tham gia yến tiệc mừng công của Huyền Môn.
Hơn nữa sở dĩ Sở Thiên mời hắn cũng chỉ là xuất phát từ lễ nghi mà thôi...
- Ách...
Trong nơi đóng quân của Huyền Môn, sau khi Sở Thiên đọc được hồi âm đơn giản thô bạo của Lục Diệp, ý thức được vị nhân huynh này quả nhiên là người tính tình trung nhân, lại trả lời:
- Nếu Nhất Diệp huynh không rảnh, vậy tại hạ không quấy rầy, vốn có rất nhiều sư đệ sư muội muốn trực tiếp cảm tạ ngươi. Khi nào Nhất Diệp huynh muốn đi xin báo ta một tiếng, ta đi tiễn ngươi!
Lục Diệp không để ý tới tin tức của Sở Thiên nữa, mà lấy túi đựng đồ của La Kích ra xem xét.
Không ngoài dự đoán, khóa cấm chế trong túi đựng đồ của La Kích đã bị mở, sau khi Lục Diệp kiểm tra, lại có chút ngoài ý muốn.
Hắn vốn tưởng trong túi đựng đồ của La Kích sẽ không có bao nhiêu thứ tốt, kết quả phát hiện tên này còn giàu có hơn so với tưởng tượng của mình.
Thứ tốt quả thật không có quá nhiều, còn lại đều là linh đan, linh thạch, còn có mấy tấm linh phù dùng để phòng ngự, nhưng đây cũng là thứ Lục Diệp cần nhất.
Linh thạch tổng cộng chỉ có hơn ba mươi viên, tu sĩ cấp thấp tiêu hao thứ này không lớn, La Kích mang ở trên người chỉ là chuẩn bị cho nhu cầu bất cứ lúc nào, linh đan thì có không ít, Uẩn Linh Đan khoảng chừng mười bình, còn có ba bình một loại linh đan khác, cộng thêm cùng một chỗ đã gần một trăm viên.
Mấy thứ này, mặc dù không đủ bù đắp tổn thất ba ngày qua của mình, nhưng dù sao có còn hơn không.