- Đã tìm được người, tiếp theo phải làm thế nào? Trực tiếp đi tiếp xúc?
Một tên lục trọng trong tiểu đội mở miệng dò hỏi.
- Không ổn.
Một người khác lắc đầu:
- Âm thầm bảo hộ thì tốt hơn, không ít tông môn phía Vạn Ma Lĩnh đang ra tay, chúng ta ở cách gần nhất, lại tới sớm, đây là ưu thế, nhưng nếu lộ ra ngoài sáng, như vậy sẽ rất dễ bị nhắm đến, hơn nữa người này trước mắt hẳn chưa quá rõ ràng về tình cảnh bản thân đang gặp phải, tùy tiện đi tiếp xúc sợ rằng sẽ phản tác dụng, nếu khiến hắn sinh tâm khúc mắc lại không hay.
- Nhưng nếu âm thầm bảo hộ thì chưa hẳn đã có thể bảo vệ chu toàn được cho hắn.
- Theo ta cứ trực tiếp đánh ngất mang đi là được!
Có tên đại hán khôi ngô đề nghị.
Chúng nhân lập tức quay đầu nhìn hắn, đại hán mờ mịt hỏi lại:
- Ta nói gì không đúng à?
- Cũng được.
Một tên lục trọng gật đầu:
- Ngươi đi đánh ngất hắn!
Đại hán kia rụt rụt cổ:
- Ta sợ bị hắn chặt!
Tuy hắn là lục trọng, nhưng đối đầu với thiếu niên kia thật chưa hẳn đã nắm chắc phần thắng, vừa rồi đối phương ra tay thực sự quá lăng lệ.
Sau cùng vẫn là vị nữ tu thất trọng cầm đầu kia quyết định:
- Ta đi tiếp xúc với hắn, thiếp thân bảo hộ, các ngươi âm thầm cùng theo.
Nàng đã nói vậy, tất cả mọi người đều không có dị nghị.
Chẳng qua rất nhanh thần sắc chúng nhân liền hiện ra cổ quái, bởi vì nữ tu kia một bên đi tới, một bên xé rách y phục trên người, còn giơ hai tay nâng lồng ngực mình lên, dùng sức chen chen...
Một tên lục trọng đưa tay nâng trán, bất nhẫn nhìn thẳng, vì nhiệm vụ sư tôn, Lam sư tỷ cũng là liều mạng.
Đầu bên kia, Lục Diệp cưỡi trên lưng Hổ Phách tiếp tục đi tới, không đi được bao xa, chợt nghe có tiếng kêu cứu nhỏ yếu truyền lại, hắn nghiêng tai lắng nghe, đúng thật có người đang kêu cứu, hơn nữa còn là nữ tử.
Hắn không lập tức tiến lại, đoạn đường này đã gặp hơi nhiều chuyện cổ quái, tốt nhất vẫn chú ý cẩn thận chút thì hơn.
Chẳng mấy chốc, Y Y đi trước dò đường quay về, thông báo cho Lục Diệp một tin tức, có nữ tử bị thương, xem ra là gặp phải yêu thú nào đó, xung quanh cũng có vết tích bẫy rập.
Lục Diệp gật gật đầu, để Hổ Phách hơi hơi đổi hướng.
Lam sư tỷ quần áo tả tơi vẫn đang liều mạng kêu cứu, chiến trường ấn ký đột nhiên có động tĩnh, nàng tra xem một phen, lập tức trợn mắt há mồm:
- Chạy?
Tiểu tử kia không ngờ lại chạy?
Nếu là lúc bình thường, đụng phải một nữ tử kêu cứu giữa dã ngoại hoang vu, nói thế nào cũng phải chạy tới tra xem tình hình mới đúng chứ? Thế mà tiểu tử kia lại chạy, hắn làm thế là có ý gì?
Tiếng kêu cứu của mình không đủ lớn, không đủ thảm ư?
Lam sư tỷ ngơ ngác đứng dậy, trên trán gồ lên gân xanh.
Tên tiểu tử hỗn đản này, thật muốn nện hắn một trận!
Chẳng mấy chốc, Lam sư tỷ đổi một thân quần áo sạch sẽ tươm tất hội tụ với chúng nhân, sắc mặt âm trầm tưởng như sắp chảy nước.
- Làm sao bây giờ?
Lam sư tỷ thần sắc âm tình bất định suy nghĩ một phen:
- Vẫn giữ nguyên kế hoạch, ta tìm cách tiếp xúc với hắn, còn các ngươi âm thầm cùng theo!
- Cũng được, nhưng mà tiểu tử này có tọa kỵ, tốc độ tương đối nhanh, chúng ta đuổi theo hắn mấy ngày thì không vấn đề, nhưng thời gian dài nhất định đuổi không kịp.
Có lục trọng mở miệng nói.
Lam sư tỷ đáp:
- Không cần lo lắng, chúng ta chỉ cần bảo vệ hắn một đoạn, đến mặt trước, tự nhiên sẽ có người tông môn khác tới tiếp thủ.
Chúng nhân nghe vậy, trong lòng thoáng yên tâm phần nào, nếu thật như thế, vậy nhiệm vụ lần này không tính quá khó khăn.
Vào đêm, bên cạnh đống lửa, Lục Diệp đang cùng Hổ Phách ăn thịt nướng, phụ cận chợt có linh lực ba động truyền đến, hắn vội vàng đứng dậy, cảnh giác nhìn vào bóng đêm tối đen trước mặt.
Khoảnh khắc sau, một đạo thân ảnh từ bên kia chạy vội mà đến, Lục Diệp đưa tay đè lên chuôi đao, mắt lạnh nhìn chăm chú người tới.
Là một nữ tử quần áo không xộc xệch, vóc dáng rất mê người, không biết nàng đến cùng đã gặp phải chuyện gì, chỉ thấy lúc này thần sắc hoảng loạn, vừa nhìn thấy Lục Diệp lập tức vọt thẳng đến, miệng không ngừng kêu hô:
- Vị sư huynh này, cứu mạng, có người muốn giết ta!
Lục Diệp từ từ rút đao, Lam sư tỷ lập tức phát giác không ổn, nàng có cảm giác, nếu mình còn dám đến gần, thiếu niên trước mặt kia nhất định sẽ vung đao chặt tới, ánh mắt đối phương truyền tin tức rất nghiêm túc!
Tiểu tử này...
Nàng vội vàng ngừng bước, trong hốc mắt có nước mắt đảo quanh:
- Sư huynh mau cứu ta!
Nói rồi còn chủ động giơ tay lên, lộ ra chiến trường ấn ký của mình.
Cùng lúc, trong bóng đêm sau lưng nào, có mấy đạo thân ảnh truy sát tới, một người trong đó dừng bước, đánh giá Lục Diệp một phen, sau đó lập tức hô to:
- Là ngũ trọng, chạy mau!
Dứt lời, mấy tên tu sĩ truy sát tới cuống cuồng chạy mất dạng.
Lục Diệp khẽ nhíu mày, lại đánh giá nữ tử kia một lát, nhìn ra đối phương chỉ là tu sĩ tứ trọng, trường đao đã rút ra được một nửa chầm chậm về lại trong vỏ.
Lam sư tỷ thở phào một hơi, tỏ vẻ đáng thương nhìn vào Lục Diệp:
- Vị sư huynh này, ngươi là trận doanh bên nào?
Lục Diệp không để ý nàng, tiếp tục tập trung ăn thịt nướng, Hổ Phách giơ móng vuốt lên kéo hắn một cái, hắn thuận thế ngửa người ra sau, dựa lên da bụng Hổ Phách.
Lát sau, ánh mắt hắn khẽ động.
Thật thú vị... Khó trách sao mình nghe thấy giọng nữ tử này khá quen tai, thì ra là nữ nhân kêu cứu lúc ban ngày.
Hắn chưa thấy qua nữ nhân này, nhưng trước đó Y Y từng từ xa xa nhìn qua, Hổ Phách lay hắn là do Y Y phân phó.
Ban ngày nữ nhân này cầu cứu không thành công, đến đêm liền chủ động chạy đến trước mặt mình, trăm phương ngàn kế tiếp cận mình như thế, rốt cục là có ý gì?
Hơn nữa đối phương còn là người trận doanh Hạo Thiên Minh...
Lúc Lục Diệp trầm tư, Lam sư tỷ cố nặn ra ý cười, bắt chuyện nói:
- Vị sư huynh này, ta có thể tránh ở chỗ ngươi một lát không?
- Tùy tiện!
Tiểu gia hỏa này, lạnh lùng kiêu ngạo thế? Lam sư tỷ sắp không đè nén được lửa giận trong lòng, song ngoài mặt vẫn đè ra ý cười:
- Vậy ta không khách khí nữa.
Nói xong liền thản nhiên bước đến, không chút nào phòng bị, như thể bởi vì bị truy sát, bộ dạng nàng hơi có chút nhếch nhác, trên thân có một ít vết thương, máu tươi nhuộm đỏ quần áo, vài chỗ xuân quang ngoại tiết.
Tiến đến trước đống lửa, nàng ngồi xuống, hai tay duỗi ra sửa ấm, ngoài miệng không quên cảm tạ:
- Vừa rồi phải cám ơn ngươi, nếu không nhờ có ngươi, sợ rằng ta đã mất mạng, ân cứu mạng của sư huynh, ta không biết báo đáp thế nào cho phải...
Lục Diệp ném cho nàng một miếng thịt nướng, Lam sư tỷ luống cuống tay chân tiếp lấy, nhất thời ngốc trệ.
Đứa này... Kiểu trong nóng ngoài lạnh? Nghĩ vậy, oán khí trong lòng Lam sư tỷ tiêu tán phần nào, lại nhìn miếng thịt nướng trong tay, ngoài cháy trong mềm, mùi thơm xộc mũi, trong bụng lập tức truyền ra tiếng òng ọc, vừa khéo đang đói bụng, thế là bắt đầu miệng lớn nhai nuốt.
- Sư huynh xưng hô thế nào?
Lam sư tỷ vừa ăn vừa nói:
- Ta tên Lam Vũ Điệp.”
- Lúc ăn đừng nói chuyện.
- À.
- Ngon không?
- Ngon lắm.
- Không ai nói với ngươi, đừng loạn ăn đồ người xa lạ đưa cho?
Lục Diệp chống trường đao đứng dậy, từng bước đi tới trước mặt Lam Vũ Điệp.
Sắc mặt Lam Vũ Điệp khẽ biến, ẩn ẩn ý thức được điều gì, lập tức vứt thịt nướng trong tay xuống đất, khẽ thúc giục linh lực trong cơ thể, lại bỗng chợt phát hiện các đại tiểu chu thiên tuần hoàn có dấu hiệu tan vỡ.
Không đợi nàng kịp đứng thẳng người dậy, thanh trường đao đã gác trên cổ, bốn mắt nhìn nhau, Lam Vũ Điệp phẫn nộ quát lên:
- Tiểu hỗn đản, ngươi đánh thuốc ta?
Một bụng lửa giận rốt cục nhịn hết nổi, càng nhiều chính là cảm giác sỉ nhục dâng lên trong lòng, nghĩ đến nàng tốt xấu cũng là tu sĩ thất trọng, lại bị một tên ngũ trọng thần không biết quỷ không hay đánh thuốc, chuyện này nếu mà truyền đi ra, ngày sau làm gì còn mặt mũi gặp người.
Then chốt là nàng không ngờ đối phương sẽ làm như vậy!
Không ai lại đi làm vậy cả!
- Yên tâm, thuốc kia chỉ khiến linh lực trong cơ thể ngươi tạm thời khó mà vận chuyển, không có nguy hại quá lớn.
Thứ này vốn là đương sơ tìm ra trong túi trữ vật của tông chủ Cửu Tinh Tông, đến sau hắn để Hoa Từ giám định một phen, biết được tác dụng, thế nên một mực giữ lại.
- Nói nghe xem, vì sao lại tiếp cận ta!
- Cái gì?
Lam Vũ Điệp tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu.
- Ban ngày người hô cứu mạng chính là ngươi, đến đêm chạy tới cầu cứu cũng là ngươi, vừa khéo vậy ư?
- Ngươi...
Nghe vậy Lam Vũ Điệp thật không khỏi nghi hoặc, ban ngày tiểu tử này rõ ràng chưa gặp qua mình, sao hắn nhận ra được? Chỉ nghe tiếng thôi?
Ngước nhìn Lục Diệp đang từ trên cao nhìn xuống, Lam Vũ Điệp đột nhiên nở nụ cười:
- Thật lợi hại!
Mục tiêu của nhiệm vụ lần này tựa hồ tinh minh ngoài dự liệu.
- Thừa nhận?
- Ừm!
Lam Vũ Điệp cúi đầu xuống, mái tóc dài che khuất thần tình trên mặt nàng.
Lục Diệp lập tức phát giác không đúng, bởi vì linh quang ngoài thân nữ nhân này đang dần trở nên nồng đậm với tốc độ thấy được bằng mắt thường, hắn cơ hồ không chút do dự, trực tiếp vung đao chém xuống.
Lúc lọn tóc bay lên, Lam Vũ Điệp vốn ngồi ở trước mặt Lục Diệp đã đầu trên chân dưới, một tay chống đất, một cước đá lên mặt hắn.
Một cước này thế đại lực trầm, Lục Diệp vội vàng ngửa ra sau, đồng thời khoái tốc thối lui mấy bước, lúc đứng vững thân hình, Lam Vũ Điệp đã cách hắn năm trượng.
Nàng đưa tay sờ sờ cần cổ trắng nõn thon dài, nơi tay truyền đến cảm giác dinh dính, khóe mắt lập tức nhịn không được hơi nhảy:
- Ngươi thật muốn giết ta?
Vừa rồi nếu không phải nàng tránh được nhanh, sợ rằng đầu đã bị chặt xuống, đứa này, sao mà tâm ngoan thủ lạt.
Phía đối diện, thần tình Lục Diệp ên ngưng trọng dị thường, bởi vì hắn phát hiện nữ nhân này căn bản không phải tứ trọng gì cả, mà mẹ nó là thất trọng!
Không biết đối phương đã dùng thủ đoạn gì để che giấu tu vi.
Khó trách thuốc tìm ra từ trong túi trữ vật của thiếu chủ Cửu Tinh Tông không phát huy tác dụng quá lớn với người này, tu vi đối phương cao hơn dự liệu tận ba cấp, rất dễ dàng áp chế dược tính của thuốc kia.
Hổ Phách đã trốn vào trong bóng đêm, rình cơ hội phát động tấn công.
- Hiện tại tâm tình lão nương đang rất tệ, quyết định trước đánh ngươi một trận cái đã!
Dứt lời, Lam Vũ Điệp bỗng chợt hóa thành một đạo tàn ảnh, bổ nhào về phía Lục Diệp.
Tốc độ thật nhanh!
Trước đây hắn chưa từng tiếp xúc qua tu sĩ thất trọng, không biết thất trọng ra tay đến cùng sẽ có uy thế cỡ nào, chỉ thấy tốc độ nữ nhân này thực sự quá nhanh chút.
May mắn hắn được đến Long Tuyền tôi thể, nếu không bằng vào nhãn lực của hắn đúng thật khó mà thấy được quỹ tích di động của đối phương.
Thân hình Lam Vũ Điệp từ chính diện giết tới, nhưng Lục Diệp lại trở tay vung đao chém về một bên.
Trường đao bổ xuống sát qua chóp mũi Lam Vũ Điệp, thân hình nàng như chim yến, giật lùi ra sau mấy bước, nét mặt kinh ngạc nhìn vào Lục Diệp, không ngờ vừa rồi đối phương lại nhìn ra được động tác của nàng? Hay một đao kia chỉ là trùng hợp!
Không ngừng lại dù chỉ một nhịp, thân hình vừa hiển lộ của nàng lại hóa thành tàn ảnh.
Lục Diệp không ngừng điều chỉnh phương hướng, trường đao trong tay lần lượt vung ra.
Lát sau, Lam Vũ Điệp chấn kinh phát hiện, Lục Diệp thật nhìn ra được quỹ tích di động của nàng, mỗi một đao đều chém lên lộ tuyến tấn công mà nàng định lao tới.
…