Trên lưng Hổ Phách, bộ dáng Lục Diệp thảnh thơi, so sánh với lúc mới xuất phát từ Thanh Vân Sơn, hắn giờ phút này không thể nghi ngờ đã thong dong hơn nhiều.
Vốn đã quen với loại hành trình xóc nảy này, thậm chí Hổ Phách bôn ba còn không ảnh hưởng tới việc tu hành của hắn, đương nhiên so với trạng thái bình thường, hiệu suất như vậy cuối cùng vẫn chậm một chút, may mắn lại có linh văn Tụ Linh bù đắp.
Ba mươi linh khiếu đều đã gia trì linh văn Tụ Linh, không ngừng tụ tập thiên địa linh khí ở bốn phía, theo đan lực trong bụng hóa giải và linh khí tràn vào, linh lực trong khiếu thứ ba mươi vừa mới mở ra không ngừng gia tăng.
Hắn không vận dụng Thao Thiết Xan, chủ yếu bởi vì chuyển đổi công pháp cần một chút thời gian, hiện tại không giống nghỉ ngơi như lúc mệt mỏi khi đánh nhau với La Kích trước đó, khi đó hai bên đều ở trong tầm mắt, La Kích có hành động dị thường nào thì hắn lập tức có thể phát hiện, có thể kịp thời chuyển đổi công pháp lại.
Nhưng đi đường thì không được, sẽ luôn có một ít tình huống ngoài ý muốn phát sinh, nói không chừng ngay trong mười hơi thở ngắn ngủi mà hắn chuyển đổi công pháp thì sẽ gặp phải nguy hiểm.
Bảo trì Kim Thiền Tiêu Dao Quyết vận chuyển mọi lúc mọi nơi, cũng có thể làm cho hắn có lực ứng biến tốt hơn, hy sinh chẳng qua chính là tốc độ tu hành, mà đây không phải là việc lớn.
Hắn thầm tính toán linh đan trong tay mình một chút, phát hiện đủ để mình tu hành đến cảnh giới Linh Khê tứ trọng còn dư thừa, đương nhiên, đây là dưới tình huống không tiêu hao thêm, nếu như lại có chiến đấu bộc phát thì linh đan sẽ tiêu hao nhiều hơn, mặt khác mỗi ngày Hổ Phách cũng sẽ tiêu hao linh đan.
Hắn đã ra khỏi Liệt Thiên Hạp trước đó một nén nhang, tốc độ Hổ Phách vẫn rất nhanh, đối chiếu với Thập Phân Đồ và ấn ký chiến trường chỉ dẫn, Lục Diệp chỉ cho Hổ Phách một phương hướng, mặc cho nó phi nước đại.
Đang thong thả, Lục Diệp bỗng nhiên nhướng mày, điều tra ấn ký chiến trường.
Gã Sở Thiên kia không biết vì sao lại liên lạc với hắn...
Song sau khi Lục Diệp xem xét tin tức Sở Thiên truyền đến, sắc mặt hắn lập tức biến đối, vỗ lưng hổ quát nhẹ:
- Hổ Phách mau chạy, có người đuổi giết chúng ta!
Hổ Phách nghe vậy, tốc độ đột nhiên tăng lên, suýt nữa khiến Lục Diệp ngã xuống lưng hổ.
Cái đầu nhỏ của Y Y vọt ra từ trên lưng hổ, ngưng trọng nói:
- Tin tức là do Sở Thiên Huyền Môn kia truyền đến? Người tới là ai, tu vi gì?
- Một gia hỏa Linh Khê thất trọng, tên Đổng Thúc Dạ!
Lục Diệp trả lời.
Mấy ngày trước hắn ở Liệt Thiên Hạp giết đệ tử Cửu Tinh Tông, nhưng ngay cả tu sĩ cảnh giới Linh Khê ngũ trọng cũng không đụng mặt, vốn tưởng rằng đây vòng ngoài chiến trường, sẽ không gặp được tu sĩ có tu vi quá cao, nhưng cho đến khi hắn nhìn thấy nữ tử buộc đôi tóc của Huyền Môn, còn có một tên đại hán khôi ngô xuất thân Cửu Tinh Tông kia, dù Lục Diệp không rõ tu vi hai người kia là gì, nhưng tuyệt đối cao hơn so với ngũ trọng.
Khi đó hắn mới phản ứng lại, vòng ngoài chiến trường không phải không có tu sĩ cảnh giới ngũ trọng trở lên, sở dĩ hắn không đụng phải là bởi vì hai tông môn đang kiềm chế lẫn nhau...
Mà tu vi Linh Khê thất trọng này, không thể nghi ngờ là định hải thần châm của chỗ đóng quân một tông môn.
Tên gia hỏa như vậy tự mình chạy tới đuổi giết mình, có thể thấy được hận ý sâu đậm của Cửu Tinh Tông đối với mình ra sao.
Lục Diệp tâm tình ngưng trọng, mặc dù hắn từng đại chiến một trận với La Kích, tự tin cho dù gặp được tu sĩ cảnh giới Linh Khê ngũ trọng cũng có tư cách đánh một trận, nhưng nếu đối thủ là Linh Khê thất trọng, vậy thì không thể ngăn cản được.
Y Y cũng biết tình huống không ổn, quay đầu thúc giục Hổ Phách chạy nhanh hơn một chút, Hổ Phách sử dụng ra khí lực cho con bú, tốc độ tăng nhanh như chớp, hai bên tiếng gió không ngừng nức nở, cảnh sắc bốn phía cấp tốc lui về phía sau.
Ấn ký chiến trường lại có tin tức truyền đến, Lục Diệp vội vàng điều tra.
- Nhất Diệp huynh cố gắng kiên trì, Đổng Thúc Dạ sẽ không đuổi theo ngươi quá lâu!
- Sao lại vậy?
Lục Diệp vội vàng hỏi lại.
Trong trận doanh Huyền Môn, Sở Thiên đang đi theo Vương Ương đột kích nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông lại rối rắm một hồi, không biết nên giải thích việc này như thế nào.
Mà nói đến việc này, ngược lại do Huyền Môn lợi dụng Lục Diệp, dù sao tin tức hắn muốn rời khỏi Liệt Thiên Hạp là do bên này để lộ, sau đó khiến Đổng Thúc Dạ đuổi giết, nhưng thật sự không dễ nói rõ loại chuyện này, nói ra sẽ khiến Quá Sơn Hổ kia chán ghét, người ta xuất thân từ thế lực lớn đứng đầu, chỉ cần không chết, vậy tương lai tất sẽ có một phen hành động, lúc này khiến người khác chán ghét không phải chuyện tốt.
- Sự thật ra sao thì nói như vậy.
Ngay thời điểm này, lời nói của Vương Ương bỗng nhiên truyền vào trong tai.
- Mọi chuyện đã quyết, vậy không sợ để người khác biết, nếu hắn là người hiểu chuyện, đương nhiên sẽ biết nên làm như thế nào.
Được Vương Ương bày mưu tính kế, trong lòng Sở Thiên hơi định, liền truyền tin nói:
- Giờ phút này sư huynh đệ Huyền Môn ta đang chạy tới nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông, chỉ cần Đổng Thúc Dạ nhận được tin tức, nhất định sẽ lập tức trở về, cho nên Nhất Diệp huynh ngàn vạn lần cần phải kiên trì!
Nhìn tin tức Sở Thiên truyền đến, Lục Diệp không khỏi có chút nghi hoặc.
Đổng Thúc Dạ là định hải thần châm nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông mới chạy ra đuổi giết mình, Huyền Môn bên kia hiển nhiên lại dốc toàn lực mà ra, công kích tới chỗ đống quân của Cửu Tinh Tông, lúc này không khỏi có chút trùng hợp.
Thật giống như Huyền Môn đang chờ cơ hội này, hơn nữa tối hôm qua tông môn này còn mời mình đi tham gia tiệc mừng công gì đó...
Lục Diệp không biết Huyền Môn làm như vậy có cơ hội chiếm cứ Cửu Tinh Tông hay không, nhưng nếu đã làm, vậy nhất định đã có một chút nắm chắc.
Lúc mình ở Liệt Thiên Hạp, Đổng Thúc Dạ không tiện xuất thủ, bởi vì chỗ kia cách nơi đóng quân của Huyền Môn quá gần, rất có thể sẽ dẫn tới Huyền Môn can thiệp...
Cho nên Đổng Thúc Dạ muốn giết mình, sẽ phải chờ mình rời Liệt Thiên Hạp mới được.
Nhưng mình rời khỏi chỗ này cũng chỉ có Sở Thiên biết được, sao Đổng Thúc Dạ kia lại đuổi giết tới đây? Mình đã bị lợi dụng? Lục Diệp nghĩ đến một khả năng.
Suy nghĩ một lát, hắn trả lời Sở Thiên một câu:
- Thanh toán xong!
Sau đó quyết đoán chặt đứt liên lạc...
Mặc dù xác suất lớn là mình bị lợi dụng, nhưng Lục Diệp cũng không oán trời trách đất, lại nói tiếp, tranh chấp trong Liệt Thiên Hạp vẫn do hắn khơi mào, hắn giết một nhóm thiếu chủ Cửu Tinh Tông, sau đó dẫn phát hai đại tông môn đối kháng.
Nếu không có Huyền Môn xen ngang một tay, dùng nội tình Cửu Tinh Tông thì Lục Diệp chưa chắc có thể ngăn cản được, tối thiểu hắn sẽ đối mặt với rất nhiều tu sĩ đuổi giết, trong đó không thiếu tu sĩ cảnh giới ngũ trọng.
Huyền Môn can thiệp làm cho Lục Diệp tránh được dùng sức một mình đối kháng cả tông môn, song lúc tuyên chiến, hắn cũng cứu không ít đệ tử Huyền Môn, một mực không lấy tất cả chiến lợi phẩm, chỉ tìm những đệ tử Huyền Môn được cứu đổi lấy một ít linh đan cùng linh thạch có thể sử dụng.
Toàn bộ quá trình có thể xem như Lục Diệp và đệ tử Huyền Môn giúp đỡ lẫn nhau.
Cho nên dù Huyền Môn cuối cùng lợi dụng mình, Lục Diệp cũng sẽ không oán giận người khác, đây vốn là mầm họa do mình gây ra.
Giao tiếp với Huyền Môn sẽ dừng lại tại đây, nói tóm lại Huyền Môn giúp hắn, hắn cũng giúp không ít đệ tử Huyền Môn, cuối cùng hắn còn từ tông môn này lấy được một bộ công pháp Địa cấp, giải quyết vấn đề cấp bách, nên hiện giờ bị lợi dụng một chút thì hai bên cũng không thiếu nợ lẫn nhau, về sau mỗi người mạnh khỏe riêng mình.
Trong trận doanh Huyền Môn, Sở Thiên mang một khuôn mặt nhăn nhó, than thở.
- Hắn trả lời như thế nào?
Giọng nói của Vương Ương truyền vào tai.
Sở Thiên thành thật nói:
- Thanh toán xong....Sau đó, hắn xóa dấu ấn của đệ.
Điều này để cho Sở Thiên không khỏi có chút mất mát, dù sao cũng là một đệ tử xuất thân thế lực đứng đầu, lúc bình thường nào có cơ hội tiếp xúc? Khóe miệng Vương Ương nhếch lên:
- Là người hiểu biết, có chút ý tứ.