Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 148: Chương 148: Thế cục




- Rất nhiều tông môn Vạn Ma Lĩnh đang trông đợi ngày này, bọn hắn gần như đã sắp đợi được, nhưng nửa năm trước Bích Huyết Tông thu nhận một tên đệ tử, điều này khiến Bích Huyết Tông có thể tiếp tục duy trì tồn tại, tên đệ tử kia chính là ngươi!

Lam Vũ Điệp lẳng lẽ nhìn vào Lục Diệp.

- Vốn tất cả mọi người đều cho rằng ngươi đã chết, bởi vì nghe đồn Đường lão Bích Huyết tông tao ngộ tập sát trên đường mang ngươi về lại tông môn, Đường lão trọng thương, ngươi cũng chết thảm bởi dư ba trong lúc chiến đấu, nhưng mấy ngày trước, tin tức liên quan đến ngươi đột nhiên truyền ra trong Linh Khê chiến trường, thế nên rất nhiều thế lực Vạn Ma Lĩnh không hy vọng Bích Huyết Tông tiếp tục tồn tại đã âm thầm ra tay, tưởng muốn nửa đường giết ngươi, bởi vì chỉ cần ngươi chết, hai tháng sau Bích Huyết Tông sẽ không còn tồn tại nữa!

Lục Diệp trầm mặc, yên ắng tiêu hóa những tin tức này.

Trước nay hắn không hề biết, sinh tử của mình lại can hệ đến sự tồn vong của Bích Huyết Tông!

Ba mươi năm không thu nhận đệ tử? Lục Diệp hồi tưởng lại tình cảnh mình hỏi dò chưởng giáo về đệ tử trong tông lúc ở trên Phi Long Thuyền, chưởng giáo tránh mà không đáp, đương thời hắn chỉ cảm thấy tông môn nhà mình nhân tài điêu linh, môn phái suy tàn, nhưng giờ xem ra, tình hình có vẻ còn nghiêm trọng hơn những gì mình nghĩ.

Đây đã không phải nhân tài điêu linh, môn phái suy tàn, mà tông môn đã sắp bị xóa tên.

Chuyện mấy ngày trước gặp phải tu sĩ trận doanh Vạn Ma Lĩnh cũng giải thích được thông, đám người kia chuyên môn đến tìm mình, khó trách ai nấy vừa nhìn thấy mình liền đều lộ vẻ hưng phấn.

- Không ít thế lực Vạn Ma Lĩnh đã ra tay, phía Hạo Thiên Minh cũng có rất nhiều tông môn nhúng tay can thiệp, một bên muốn giết ngươi, một phương muốn bảo hộ ngươi, trước mắt thế cực Linh Khê chiến trường đang vô cùng hỗn loạn, phương nào có thể thắng, liền phải xem ngươi có thể sống sót trở về trụ sở Bích Huyết Tông không!

- Năm đó bản tông từng có ân tình với Bích Huyết Tông, cho nên chúng ta phụng mệnh sư môn đến đây hộ tống ngươi, không lập tức lộ rõ thân phận một là vì sợ ngươi không tín nhiệm, hai cũng là phòng bị động tác từ phía Vạn Ma Lĩnh, dù sao ẩn thân trong bóng tối hành sự cũng thuận tiện hơn chút, có Lam sư tỷ thiếp thân bảo hộ ngươi là được rồi.

- Hiện tại tình hình chúng ta nắm được chỉ có chừng đó, ngươi còn điều gì muốn hỏi thì hỏi đi.

Tề Tín giải thích đơn giản một lượt, sau đó nhìn vào Lục Diệp.

Lục Diệp đương nhiên có điều muốn hỏi, rất nhiều chuyện hắn đang thắc mắc, tỉ như thương thế của chưởng giáo thế nào, tỉ như tại sao Bích Huyết Tông lại bị nhắm đến như thế, nhưng những chuyện đó đám người trước mắt chưa hẳn đã biết được.

Suy nghĩ một lát rồi nói:

- Như vậy, sẽ có người tu vi rất cao tới giết ta?

- Đương nhiên, sẽ có người ở nội vi ra tay! Chẳng qua những người kia dù có thể ngự không phi hành, nhưng muốn chạy tới cũng cần chút thời gian, trước mắt đám người chúng ta cần ứng phó có tu vi không tính quá cao, bởi vì bọn hắn đều chạy đến từ gần đây, chẳng qua càng về sau, kẻ địch gặp phải sẽ càng mạnh. Song ngươi không cần quá lo lắng, người phía Vạn Ma Lĩnh ra tay, Hạo Thiên Minh cũng sẽ có ứng đối, chí ít, vị kia đã xuất phát, chỉ cần chúng ta có thể cầm cự đến khi vị kia tới, bảo đảm ngươi không chết hoàn toàn không thành vấn đề.

- Vị kia là ai?

Lục Diệp hỏi.

Lam Vũ Điệp lắc đầu:

- Đợi khi ngươi nhìn thấy hắn, tự nhiên sẽ hiểu, tính cách ngươi kia không tốt lắm, ta không muốn bình phẩm lung tung sau lưng người ta.

Thực lực người này nhất định rất mạnh, hơn nữa hẳn phải có mối liên hệ sâu xa với Bích Huyết Tông, trong lòng Lục Diệp thầm nghĩ.

- Tạm thời không có gì cần hỏi thêm nữa cả.

Lục Diệp mở miệng.

- Vậy chúng ta chế định kế hoạch một phen.

Ánh mắt Lam Vũ Điệp quét nhìn về phía Hổ Phách phủ phục sau lưng Lục Diệp, nói:

- Giờ ngươi có hai lựa chọn, một là độc thân lên đường với chúng ta, như vậy đại khái có thể tránh qua một ít tai mắt, bởi vì tin tức ngươi cưỡi một con hổ lớn trắng như tuyết đã là điều mà ai nấy đều biết, đám người Vạn Ma Lĩnh kia chỉ cần thấy được hổ trắng này liền có thể tìm tới ngươi, nó là tiêu chí bắt mắt nhất!

- Ta chọn cái thứ hai!

Nếu tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đã xem Hổ Phách như là tìm kiếm mục tiêu, vậy một khi hắn và Hổ Phách tách ra, Hổ Phách tất chết không nghi ngờ.

- Hừ!

Lam Vũ Điệp hừ nhẹ một tiếng:

- Vậy liền mang theo con hổ này đi đường, như thế nếu gặp phải nguy hiểm, ngươi cũng tiện đào tẩu!

Nàng chậm rãi đứng thẳng người dậy, một thân linh lực đã khôi phục bình thường, thần sắc nghiêm túc quét nhìn chúng nhân:

- Vẫn theo kế hoạch cũ, chia binh hai đường, ta bảo hộ Lục sư đệ, tận lực tránh đi tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, ngoài ra liền giao cho các ngươi.

Sáu người còn lại đồng loạt đứng dậy ứng tiếng:

- Vâng!

- Vậy xuất phát thôi.

Chúng nhân hành sự rất quyết đoán, giờ đã kết nối được với Lục Diệp, cứ án theo kế hoạch được chế định sẵn mà làm, dù sao ở lại chỗ này sẽ chỉ tăng thêm biến số.

Tâm tình Lục Diệp không khỏi có chút phức tạp, hắn chưa từng nghĩ tới một tên tiểu tu sĩ ngũ trọng như mình lại sẽ khiên động đến thế cục toàn bộ Linh Khê chiến trường, nhất thời không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay là thấp thỏm.

- Đa tạ chư vị.

Hắn cúi người thật sâu, hành lễ nói.

Tình hình liệu có phải như đám người Lam Vũ Điệp hay không, cái đó còn chờ khảo chứng, nhưng đám người này khả năng cao không lừa gạt mình.

Hắn không định cự tuyệt ý tốt của người khác, thứ nhất là cần phải khảo chứng thông tin bọn hắn mang đến, thứ hai nếu tình huống quả thật nghiêm trọng như vậy, chỉ bằng vào tu vi ngũ trọng trước mắt của hắn thì tuyệt đối không gánh nổi, muốn giữ được mạng sống, chỉ còn cách dựa thế, mượn nhờ dư ấm năm đó Bích Huyết Tông lưu lại!

- A!

Lam Vũ Điệp khẽ cười một tiếng:

- Thế mới đúng chứ, chẳng qua nếu thật muốn cảm ơn chúng ta, vậy thì chỉ cần an lành sống sót là được, chúng ta không biết ân ân oán oán đời trước thế nào, nhưng nếu ngươi chết, nhiệm vụ chúng ta liền cũng thất bại!

Trong lúc nói chuyện, nàng đưa tay vuốt lên chiến trường ấn ký của mình, một tia lam quang bay tới Lục Diệp, Lục Diệp đưa tay tiếp lấy, lam quang kia rơi vào trong mu bàn tay hắn.

Lục Diệp lập tức cảm nhận được trong ấn ký của mình có thêm một lạc ấn.

Đúng lúc này, trong lạc ấn truyền đến tin tức, Lục Diệp tra xem một phen, phát hiện là của Thanh Vũ Sơn Tạ Kim.

- Nhất Diệp sư đệ, ta nghe được một ít đồn thổi, không biết có phải là ngươi hay không, nếu đúng là ngươi, nhớ chú ý cẩn thận, phía Vạn Ma Lĩnh tựa hồ đã xuất động rất nhiều người đi tìm ngươi.

Lục Diệp suy nghĩ một lát, sau đó trả lời nói:

- Đa tạ đã báo tin.

Ngay cả Tạ Kim đều nghe được một ít đồn thổi gần đây, đủ thấy chuyện này đang sôi lên sùng sục trong khắp toàn Linh Khê chiến trường.

Lúc hắn truyền tin, sáu người Tử Hà Sơn đã được Tề Tín đái lĩnh rời đi.

Lam Vũ Điệp lưu lại.

Hai người trầm mặc chờ đợi trong sơn động, mãi nửa canh giờ sau, Lam Vũ Điệp mới đột nhiên mở miệng:

- Đi!

Nàng tung thân nhảy lên lưng hổ, Lục Diệp không khỏi ngạc nhiên nhìn nàng.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lên đây, ta đâu thể chạy bộ với ngươi được?

Lam Vũ Điệp thúc giục nói.

Lục Diệp đành nhảy lên lên, chẳng qua hắn ngồi ở sau lưng Lam Vũ Điệp.

Hổ Phách đi ra sơn động, dưới sự chỉ dẫn của Lam Vũ Điệp cuồng chạy về phía trước, vừa nãy nó đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Lục Diệp và đám người Tử Hà Sơn, biết tình hình trước mắt rất không ổn, cho nên lúc đi đường một mực lặng không tiếng thở, tận lực tránh miễn gây ra động tĩnh không đáng có.

- Tốc độ thú sủng này của ngươi nhanh thật!

Lam Vũ Điệp bắt chuyện, làm dịu cảm giác lúng túng trong lòng, then chốt là phía sau dán lên khí tức nóng hổi khiến nàng rất không thích ứng, nhưng đã muốn thiếp thân bảo hộ Lục Diệp, trừ cùng cưỡi trên lưng hổ với Lục Diệp thì không còn lựa chọn nào khác.

Tính cách nàng nhìn như thoải mái, song thực tế chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân nào như thế bao giờ... Trong lúc đi đường xóc nãy, khó miễn sẽ có chút da thịt tiếp xúc, cảnh này khiến sống lưng nàng bất giác nổi đầy da gà.

Hai canh giờ sau, phụ cận đột nhiên truyền đến linh lực ba động cường liệt, có người đang giao thủ ở hướng kia.

Chẳng qua trước đó Lam Vũ Điệp đã chỉ dẫn Hổ Phách chạy theo hướng khác, hoàn mỹ tránh đi bên đó, đối với nàng mà nói, trước mắt tận lực đừng để bại lộ hành tung Lục Diệp mới là điều quan trọng nhất, nếu phụ cận có tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, đám người Tề Tín tự nhiên sẽ đi xử lý.

Trên bầu trời một con phi ưng không ngừng đuổi theo Hổ Phách, mắt ưng cúi nhìn phía dưới, trên mặt đất có động tĩnh gì nó đều thấy được rõ ràng.

Cứ thế đi tới, không ngừng tiến lên, cách mỗi hai ba canh giờ, Lam Vũ Điệp lại sẽ để Lục Diệp dừng lại hưu chỉnh một phen.

Nàng và Lục Diệp tự nhiên không cần hưu chỉnh, nhưng Hổ Phách lại cần bổ sung thể lực, mấy người Tề Tín âm thầm đi theo cũng cần tu chỉnh.

Cứ vậy, một ngày sau, trên đường đi tới, Lam Vũ Điệp đột nhiên mở miệng nói:

- Lục sư đệ, có nắm chắc ngăn trở được một tên lục trọng không?

- Ừm!

Lục Diệp trầm muộn đáp.

- Vậy là được.

Lam Vũ Điệp gật gật đầu, trước đó trong thoáng chốc giao thủ ngắn ngủi với Lục Diệp nàng đã ý thức đến, thực lực Lục Diệp vượt xa ngũ trọng bình thường, ngũ trọng bình thường không thể nào ngăn cản nổi công kích từ nàng, dù khi đó nàng chưa hề xuất hết toàn lực.

- Vậy để ta chiêm ngưỡng một phen thủ đoạn của ngươi, lát nữa sẽ gặp một nữ tử mặc đồ đỏ, ngươi cầm chân nàng, tuyệt đối đừng có thương hương tiếc ngọc!

- Xinh không?

- Xinh hay không thì không biết, chỉ biết vóc người rất tốt, này, ngươi sẽ không thật thương hương tiếc ngọc đấy chứ?

Nét mặt xinh đẹp của Lam Vũ Điệp trầm xuống.

Nghe đến đó nàng thật muốn đổi hướng vòng tránh đi.

Nhưng nếu bọn hắn không xử lý sạch đám tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia, đám người Tề Tín sẽ gặp chút phiền phức, mấy người Tề Tín chính đang giao thủ với một nhóm tu sĩ Vạn Ma Lĩnh khác.

Hơn nữa giờ đổi hướng cũng đã không kịp, bởi vì Hổ Phách chạy lướt qua, mấy thân ảnh xa xa phía trước mặt đã thấy được bên này.

Lam Vũ Điệp tung người nhảy lên, nửa ngồi trên lưng hổ, hai tay mỗi bên tế ra một thanh đoản đao, khắc này dáng người tha thướt tràn đầy cảm giác lực lượng nổ tung, tựa như một con báo săn đang chuẩn bị vồ mồi.

Lúc này đám người phía tiền phương cũng đã nhìn thấy thân ảnh Hổ Phách, trước là hơi ngớ, sau đó liền đại hỉ, một người trong đám sảng giọng quát:

- Là tên Lục Nhất Diệp kia!

Trên trán Lục Diệp gồ lên gân xanh, âm thầm phát thề, nếu có cơ hội, nhất định phải hung hăng đánh tên Chính Khí Môn Lạc Sơn kia một trận.

Cự ly đây đó cấp tốc rút ngắn, cách hai mươi trượng, Lam Vũ Điệp quát lớn một tiếng:

- Đại Bạch, chính ngươi coi chừng!

Nàng đây là đang dặn dò Hổ Phách.

Hổ Phách gầm nhẹ một tiếng, ngươi mới là Đại Bạch, cả nhà ngươi đều là Đại Bạch!

Thân hình Lam Vũ Điệp bỗng chợt trở nên mơ hồ, vồ giết thẳng tới hai mươi trượng.

Lục Diệp giương mắt nhìn xem, chỉ thấy một đạo tàn ảnh hãn nhiên xông vào trong đám tu sĩ kia, một đạo thuật pháp ập tới, đánh tan tàn ảnh kia, nhưng thân ảnh Lam Vũ Điệp thì lại đã xuất hiện sau lưng địch nhân, Lục Diệp thậm chí không thấy được rõ nàng đến cùng đi qua như thế nào.

Trong lòng lập tức hiểu ra, trước đó lúc giao thủ Lam Vũ Điệp chưa từng xuất hết toàn lực.

Đao quang lấp lánh, nương theo tiếng kêu thảm, một tên tu sĩ tu vi lục trọng trực tiếp ngã nhào trong vũng máu.

Vừa ra tay liền thuấn sát! Dù thực lực đây đó cách nhau một cấp, nhưng có thể làm được điểm này cũng cực kỳ không dễ dàng.

Tu sĩ phía Vạn Ma Lĩnh rõ ràng bị dọa sợ, một người kinh hô:

- Quỷ tu thất trọng, coi chừng!

Trường diện lập tức hỗn loạn lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.