Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 102: Chương 102: Theo tiếng mà tới




Lão tu sĩ Thiên Cơ thương minh kia nói, Linh khí dạng chuông nhỏ này là linh khí đỉnh tiêm trong hàng hạ phẩm, từ đó có thể thấy được phẩm chất bất phàm của nó.

Lục Diệp không rõ ràng phẩm cấp linh khí được phân chia thế nào, nhưng chỉ cần so sánh một chút liền có thể phát hiện, cấm chế trong linh khí dạng chuông nhỏ này không chỉ có mỗi một đạo.

Trường đao trong tay hắn cũng miễn cưỡng được tính là linh khí, song chỉ có một đạo cấm chế mà thôi, tác dụng của cấm chế kia tựa hồ chỉ nhằm gia cố thân đao, khiến trường đao không dễ bị hư hại trong lúc tranh đấu với kẻ địch.

Cấm chế trong trường đao kia thật ra là một đạo linh văn, thanh đao này lúc rèn đúc đã được người dùng một loại thủ pháp thần diệu, lạc ấn linh văn vào trong thân đao.

Khi Lục Diệp đối địch, chỉ cần thúc giục linh lực rót vào trường đao liền có thể khiến đạo linh văn này phát huy tác dụng, không cần hắn phí tâm cấu kiến.

Nguyên lý này khá tương tự như khi hắn dùng Phong Duệ linh văn gia trì lên trường đao, khác biệt chính là, Phong Duệ chỉ gia trì lâm thời, còn linh văn gia cố thân đao kia lại một mực tồn tại, chỉ cần Lục Diệp tiêu tốn linh lực liền có thể kích hoạt.

Linh văn trong linh khí dạng chuông nhỏ không chỉ một đạo, linh lực Lục Diệp vừa thâm nhập vào trong đó liền có thể cảm nhận được điểm này, từng đạo linh văn được một loại thủ đoạn thần kỳ tổ hợp lại với nhau, hình thành nên cái gọi là cấm chế.

Theo như lý giải của Lục Diệp, linh văn là cơ sở để hình thành cấm chế, mỗi một đạo linh văn đều có thể nhìn thành một đạo cấm chế, nhưng giữa các linh văn khác nhau tựa hồ sẽ có một ít phương thức tổ hợp thần kỳ, từ đó phát huy ra tác dụng càng chặt chẽ hơn...

Trước mắt, thời gian tiếp xúc với tu hành của hắn còn tương đối ngắn ngủi, linh văn được đến đa phần đều lấy từ trong Thiên Phú Thụ, cho nên hiểu biết đối với những điều này còn chưa toàn diện, không biết được lý giải của mình có thực sự chính xác không.

Những thứ này chỉ có thể đợi ngày sau từ từ nghiên cứu tiếp, rốt cuộc hiện tại hắn chỉ cần từ từ dùng linh lực bản thân tiến vào cấm chế trong chuông nhỏ, ôn dưỡng nó đồng thời lau đi vết tích của chủ nhân đời trước, tới khi ấy hắn liền có thể sử dụng linh khí này.

Ban ngày tìm kiếm bóng dáng Hổ Phách và Y Y, đến đêm lại chăm chú tu hành.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã bảy, tám ngày đi qua, Lục Diệp vẫn chẳng thấy manh mối.

Theo hắn nghĩ, trước đó Hổ Phách đuổi tới bên thác nước hẳn là do Y Y phân phó, nếu thế, bọn chúng nhất định biết mình nhảy xuống.

Nếu bọn chúng vẫn còn muốn tìm mình, vậy tất sẽ thuận theo hướng dòng chảy để đi tìm tiếp.

Nhưng Phách bị thương rất nặng, rất có thể sẽ trước trốn ở nơi nào đó nhằm khôi phục thương thế.

Chỉ có điều mấy ngày nay Lục Diệp tìm khắp phạm vi trăm dặm quanh khu vực này, song vẫn không phát hiện thấy có bất kỳ manh mối giá trị nào, nhất thời, hắn thật không biết nên đi nơi nào để tìm.

Lại qua hai ngày, vẫn không thu hoạch được gì.

Tâm tình Lục Diệp rất phiền muộn, tuy nói thời gian đồng hành với Y Y và Hổ Phách chưa lâu, nhưng đây đó ở chung rất thoải mái, đặc biệt là cưỡi Hổ Phách đi đường giúp hắn tiết kiệm lượng lớn tinh lực, thậm chí còn có thể một bên đi đường một bên tu hành, trợ giúp mang đến cho hắn thực sự vô cùng lớn.

Lúc bị Đổng Thúc Dạ truy sát, nếu không nhờ có Hổ Phách, hắn sớm đã bị đuổi kịp, nói là Hổ Phách cứu hắn một mạng đều không quá đáng.

Cho nên vô luận thế nào, hắn đều muốn tìm được hai đồng bạn kia.

Lúc bắt đầu lữ đồ là cùng nhau xuất phát, vậy liền nên cùng nhau kết thúc, Lục Diệp không muốn nửa đường bỏ xuống đồng bạn có thể nương tựa lẫn nhau như thế.

Dưới bóng đêm, Lục Diệp cầm đao phách chặt, mồ hôi đổ như mưa, đồng thời suy tư ngày mai nên đi hướng nào tìm kiếm, trong tay hắn có Thập Phân Đồ, cho nên chỗ nào đã tìm, chỗ nào chưa tìm qua hắn đều rõ ràng.

Đang lúc quy hoạch, đột nhiên một tiếng thú rống từ sâu trong rừng cây nơi xa truyền đến, động tác vung đao của Lục Diệp lập tức dừng lại, nghiêng tai lắng nghe...

Qua khoảnh khắc, lại một tiếng thú rống truyền đến, thanh âm vô cùng quen tai.

Là Hổ Phách!

Lục Diệp vội vàng thu đao, lần theo hướng âm thanh truyền tới chạy vội mà đi, trên đường kinh bay vô số chim chóc.

Tiếng hổ gầm càng lúc càng dồn dập, Hổ Phách tựa hồ đang tranh đấu với kẻ địch nào đó, tùy theo khoảng cách không ngừng thu hẹp, Lục Diệp ẩn ẩn cảm giác được bên kia có linh lực ba động truyền đến.

Tranh đấu với Hổ Phách là tu sĩ!

Nội tâm Lục Diệp thoáng trầm xuống, không khỏi có chút nghi hoặc, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù thực lực Hổ Phách chẳng ra làm sao, nhưng có Y Y ở bên giúp đỡ, tu sĩ cấp thấp căn bản không dám vuốt râu hùm, trước đó lúc ở Thanh Vân Sơn, Lục Diệp từng tận mắt thấy được Y Y và Hổ Phách phối hợp đe dọa nguyên một đám tu sĩ cấp thấp.

Đối với tu sĩ cấp thấp mà nói, một con yêu thú có thể mở miệng nói tiếng người căn bản không phải thứ mà bọn hắn đủ sức trêu chọc.

Nhưng trước mắt lại có tu sĩ đang tấn công Hổ Phách, chẳng lẽ tu vi của đối phương rất cao?

Nghĩ đến đây, tâm tình Lục Diệp càng cấp bách, nếu không phải trong tay không có Phong Hành Linh Phù, hắn đã lập tức muốn lấy ra một tấm đập lên đùi.

Đi tới nửa đường, tiếng hổ gầm đột nhiên đình chỉ, vị trí nơi phát ra tranh đấu cũng mất đi động tĩnh, cảnh này khiến Lục Diệp nóng lòng như lửa đốt, không biết tình hình bên kia đến cùng như thế nào.

Vượt qua một ngọn núi, Lục Diệp dừng thân hình, nỗ lực lắng lại tiếng thở dốc, sau đó vươn tay lấy ra Liễm Tức Phù trong túi trữ vật vỗ lên thân.

Thoáng chốc, toàn bộ khí tức của hắn đều bị che lấp.

Trước kia hắn chưa từng sử dụng qua Liễm Tức Phù, không biết linh phù này có thể kéo dài bao lâu, nhưng đoán chừng thời gian duy trì hẳn sẽ không quá lâu.

Cho nên ngay sau khi thu liễm khí tức, hắn lập tức hành động, lặng không tiếng thở yên ắng tiến về phía trước.

Lát sau, bên mép một mảnh chiến trường hỗn độn, dưới sự yểm trợ của bóng đêm, Lục Diệp lặng lẽ hiện thân.

Quét nhìn một lượt, hắn lập tức thấy được Hổ Phách toàn thân trắng như tuyết.

Dưới ánh trăng, Hổ Phách hệt như say rượu, thân thể to lớn cường tráng lắc lư lảo đảo, không ngừng đung đưa đầu lâu, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp, nhưng thanh âm lại có chút không quá đúng, hệt như có thứ gì đó kẹp lại cổ, khiến tiếng gầm nhẹ của nó trở nên khàn khàn.

Đúng thật có thứ gì đó kẹt trên cổ nó, đó là một thứ như là vòng cổ, phát ra linh quang nhàn nhạt, chính là một kiện linh khí.

Tròng mắt Lục Diệp thoáng khẽ nheo lại, cấp tốc đánh giá bốn phía xung quanh.

Tổng cộng có năm tên tu sĩ, bốn nam một nữ, mỗi người cách nhau mười trượng, trình thế hợp vây bao quanh lấy Hổ Phách ở chính giữa.

Lục Diệp lặng lẽ thúc giục linh lực rót vào hai tròng mắt, nhìn linh quang trên thân năm người kia.

Rất nhanh liền phán đoán ra được tu vi năm người này.

Một tên ngũ trọng, một tên tứ trọng, ba tên tam trọng! Trong đó nữ tử là tứ trọng, lúc này chính đang một tay bấm niệm pháp quyết, linh lực phun trào khắp toàn thân.

Tu sĩ ngũ trọng là một thanh niên mặc áo đen, người này đột nhiên mở miệng nói:

- Ngự Thú Quyển thả lỏng chút, đừng ghìm chết nó, chết rồi liền vô dụng.

- Biết rồi!

Nữ tử lên tiếng, pháp quyết trong tay hơi biến, bên kia chiếc vòng trên cổ Hổ Phách lập tức sáng lên linh quang, hơi lỏng đi một chút.

Từng tiếng từng tiếng thở dốc truyền đến, Hổ Phách đột nhiên vọt lên, giết hướng tên tam trọng cách nó gần nhất, nhưng mới đến giữa trời, vòng trên cổ lại phát ra linh quang, Hổ Phách mất khống chế rơi rụng xuống đất, rõ ràng Ngự Thú Quyển kia có được sức áp chế cực mạnh đối với Hổ Phách.

- Thực lực nghiệt súc này chẳng ra làm sao, tính tình lại nóng như lửa.

Tên tam trọng kia thấy thế liền khẽ cười một tiếng nói.

Nữ tử nhẹ giọng nói:

- Thực lực chẳng ra làm sao, nhưng chẳng phải ba người các ngươi vẫn bị dọa cho ngoan ngoãn dâng lên túi trữ vật?

Tên tam trọng lên tiếng khi nãy thẹn ngượng nói:

- Vu sư tỷ đừng có giễu cợt chúng ta, ai biết yêu thú này lại có một Trành Linh cộng sinh trên người, hai gia hảo này phối hợp, rất dọa người!

Một têm tam trọng khác gật đầu phụ họa:

- Đúng vậy đúng vậy, đương thời Hùng sư đệ thiếu chút bị dọa vãi đái.

- Đánh rắm!

Tên tam trọng còn lại lập tức phản bác:

- Ta không có.

Vu sư tỷ cười nhẹ:

- May mà Chu sư huynh mắt sáng như đuốc, sau khi nghe chuyện liền ý thức được không đúng, bằng không sợ rằng thật đã lỡ qua dị thú này, thực lực nhỏ yếu như vậy đã có Trành Linh bạn sinh trên người, nếu nuôi dưỡng cho tốt, không biết có thể trưởng thành tới trình độ nào.

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.