Là một người mới đến chiến trường Linh Khê khoảng ba tháng, Lục Diệp đương nhiên không rõ cách thức trong đó.
Thế nhưng có hào quang ấn ký chiến trường ở đây, trái lại thuận tiện cho hắn làm việc.
Vị trí của hắn và Hổ Phách giờ phút này là phía sau bốn người Huyền Môn, cách đối phương tầm khoảng ba mươi trượng, theo bốn người kia không ngừng lui về, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần.
Thương thế trên người tráng hán khôi ngô càng ngày càng nhiều, thế cục càng lúc càng bất lợi đối với bốn người Huyền Môn.
Mắt thấy tráng hán khôi ngô sắp kiên trì không được, một tên cảnh giới tam trọng bên cạnh y quát lớn một tiếng:
- Đều chết hết cho ta!
Sau khi nói xong như vậy, gã tế ra một tấm linh phù ánh vàng xán lạn, thúc dục linh lực lập tức kích phát, trong nháy mắt trước mặt gã đã có thêm một cái đĩa màu vàng linh văn chảy xuôi, lớn bằng chậu rửa mặt.
Đây rõ ràng là Kim Luân Phù mà Lục Diệp dùng để đối phó với bầy sói lúc vừa mới vào chiến trường Linh Khê.
Lực sát thương của một tấm linh phù đơn thể không cường đại bằng Hỏa Xà Phù, nhưng hơn ở bền bỉ, lúc ấy Lục Diệp dùng linh phù này giết lui bầy sói vây quanh hắn.
Ánh vàng đại phóng, trảm kích màu vàng hình bán nguyệt lướt ra từ trong bàn tròn, tiếng phá không vang lên.
Đối với tu sĩ cấp thấp mà nói, giá trị của một tấm linh phù là không hề nhỏ, nhưng chỉ cần có đủ tài lực thì trên người mỗi người đều sẽ dự phòng một hai lá bài tẩy để bảo mệnh.
Ngay lúc người này tế ra Kim Luân Phù, tên tu sĩ cảnh giới tứ trọng của Cửu Tinh Tông sẽ lập tức lui về phía sau một bước, mặc dù tu vi của y cao hơn so với người khác, nhưng cũng không dám tùy ý cứng rắn chống lại Kim Luân Phù công kích, đó là đang muốn chết.
Y lập tức lấy ra một tấm chắn hình tròn to bằng bàn tay từ túi đựng đồ bên hông, chắn ở phía trước người, cùng lúc đó hai đồng môn của y giơ tay đặt lên trên tấm chắn.
Ba người đồng thời thúc dục linh lực rót vào tấm chắn kia, tấm chắn to bằng bàn tay lập tức biến lớn thành kích thước như mặt bàn, che khuất thân hình của ba người ở phía sau.
Trảm kích màu vàng hình bán nguyệt đánh vào trên tấm chắn, phát ra tiếng vang hùng hồn, lực lượng va chạm đẩy ba người Cửu Tinh Tông liên tục lui về phía sau, trên tấm chắn cũng xuất hiện từng những vết chém sâu cạn khác nhau, song trảm kích của Kim Luân Phù rõ ràng không phá được lực phòng hộ của tấm thuẫn.
Tấm chắn này là một kiện linh khí dùng để phòng ngự.
Bốn người Huyền Môn dần dần tuyệt vọng...
Kim Luân Phù hình thành mâm tròn màu vàng chậm rãi tiêu tán, tên tu sĩ cảnh giới tứ trọng của Cửu Tinh Tông thu tấm thuẫn, vẻ mặt sát khí:
- Các ngươi lần này muốn chết cũng không được!
Linh khí phòng ngự của y mặc dù ngăn cản công kích của đối phương, nhưng đã tổn hại nghiêm trọng, muốn tu bổ lại không biết phải hao phí bao nhiêu linh thạch, điều này làm cho y đau lòng tới mức nhỏ máu.
Y nâng vũ khí trong tay lên, đang muốn cất bước giết ra, thế nhưng vẻ mặt lại kinh ngạc nhìn về phía sau bốn người Huyền Môn.
Cùng lúc đó, bốn người kia cũng nhận ra sự khác thường, dường như phía sau có người nào đó đang nhanh chóng chạy tới, còn không chờ bọn họ quay đầu lại nhìn, đã có một bóng ma xẹt qua trên đầu bọn họ.
Sau một khắc, một con đại hổ toàn thân tuyết trắng xuất hiện trong tầm mắt, trên lưng đại hổ kia còn có một thiếu niên mặc áo đen đang cưỡi... hổ trắng, thiếu niên...
Trong nháy mắt, bảy vị tu sĩ ở đây đều hiểu rõ người tới là ai.
Lục Diệp đặt tay trên chuôi đao, từ trên lưng hổ nhảy ra, ánh mắt nhìn chằm chằm tên tu sĩ cảnh giới tứ trọng kia, trường đao ra khỏi vỏ, một đao từ trên xuống dưới chém tới cổ đối phương.
Tên tu sĩ cảnh giới tứ trọng kia phản ứng không chậm, lúc Lục Diệp hiện thân đã nhìn ra tu vi của hắn, là Linh Khê tam trọng, quả nhiên đúng như Tào sư huynh phỏng đoán.
Tu vi của y cao hơn Lục Diệp nhất trọng, hắn tất nhiên không sợ hãi khi đối mặt với một đao này, vũ khí trong tay chắn ngang bên người, ngăn cản một đao hùng hổ này, thế nhưng bởi vì Lục Diệp chiếm được tiên cơ, hơn nữa mang theo thế trùng kích cho nên một đao này đè cho người y chùng xuống.
Còn không đợi y triệt tiêu lực, Lục Diệp vốn thân ở giữa không trung đã thu đao đâm thẳng.
Một đao này cực kỳ xảo trá, tên tu sĩ tứ trọng kia nhất thời khó có thể phòng bị, nhưng hắn cũng là hạng người ngoan độc, lúc này thúc dục linh lực hộ thân bảo vệ vị trí sắp trúng đao, đồng thời vũ khí trong tay chém xuống cổ Lục Diệp.
Mặc dù tam trọng và tứ trọng chỉ chênh lệch nhất trọng cảnh giới, nhưng thực lực lại có chênh lệch thật lớn, bởi vì cảnh giới tứ trọng mở ra linh khiếu sẽ nhiều hơn.
Cho nên người này cảm thấy một đao của Lục Diệp nhiều lắm chỉ khiến y bị thương nhẹ mà thôi.
Linh lực hộ thể của y cũng không phải là đồ trang trí, nhưng nếu Lục Diệp trúng một kích của y thì cả đầu đều sẽ bị chém xuống.
Nhớ tới một ngàn viên linh thạch treo thưởng, trong lòng tên tu sĩ cảnh giới tứ trọng này nóng rực, nếu có nhiều linh thạch như vậy, y hoàn toàn có thể tu hành đến cảnh giới lục trọng thậm chí thất trọng!
Phốc… trường đao xuyên ngực, đau đớn kịch liệt phá vỡ ảo tưởng của tên cảnh giới tứ trọng này, càng làm cho y cảm thấy kinh ngạc chính là, một kích kia của mình lại không thể đả thương Lục Diệp một chút.
Trong nháy mắt khi vũ khí của y chém trúng cổ Lục Diệp, dường như có thứ gì đó chợt lóe rồi biến mất, cản lại công kích của y.
Lục Diệp đảo qua trên người, lại chém thêm một đao vào gáy y.
Mũi đao sắc bén chặt đứt cổ y như cắt đậu hũ, linh lực hộ thể trở thành đồ trang sức, đầu lâu y bay lên, máu tươi phun trào trên cổ.
Lục Diệp cuồn cuộn rơi xuống đất, chỗ eo chảy ra một đường máu tươi, cũng do tên tu sĩ cảnh giới tam trọng kia mới thừa dịp hắn không đề phòng đâm hắn một kiếm, thế nhưng thương thế không nặng, nhiều lắm chỉ xem như vết thương da thịt.
Lúc ấy hắn muốn thúc dục Ngự Thủ linh văn ngăn trở một kích trí mạng của tên tu sĩ cảnh giới tứ trọng, cho nên không thể phòng bị đối với những công kích khác, chỉ có thể dựa vào linh lực hộ thể ngăn cản, cũng may linh lực của hắn đủ tinh thuần, hiệu quả hộ thân không tầm thường.
Biến cố giữa tốc độ ánh sáng khiến bốn người Huyền Môn trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ vốn tưởng rằng chắc chắn phải chết, ai ngờ phía sau lại thiếu niên cưỡi hổ trắng kia giết ra, trong lần đối mặt đầu tiên đã chém giết tên cảnh giới tứ trọng của đối phương.
Bọn họ đang kinh ngạc, còn Lục Diệp lại không ngừng nghỉ, trong nháy mắt bụi bặm dưới chân tung lên, giết tới tên tu sĩ cảnh giới tam trọng đâm hắn một kiếm kia.
Đối phương rõ ràng hoảng hốt vì sư huynh nhà mình bị giết, chỉ theo bản năng ngang kiếm ngăn cản khi đối mặt với một đao mà Lục Diệp đánh tới trước mặt.
Nhưng trường kiếm kia lại theo tiếng đứt gãy! Cũng không phải tu sĩ cấp thấp nào đều có linh khí, trường đao gia trì Phong Duệ thì chỉ có linh khí mới có thể ngăn cản một hai, nếu là phàm khí hoàn toàn cản không được.
Lưỡi đao sắc bén cắt xuống từ sống mũi đối phương, phá vỡ gò má, kéo ra một vết thương dài cả thước ở ngực và bụng, máu tươi cùng nội tạng trào ra, người này mới phát ra tiếng kêu thảm thiết, Lục Diệp giơ đao chém gã ngã nhào xuống đất.
Người thứ hai! Một tên cảnh giới tam trọng còn sót lại cuối cùng giờ phút này đang kịch chiến cùng Hổ Phách, mới vừa rồi Lục Diệp cưỡi Hổ Phách đánh tới, hắn tìm tới tên tu sĩ tứ trọng của đối phương, còn Hổ Phách thì nhào về phía một tên cảnh giới tam trọng khác, Hổ Phách dường như không phải là đối thủ của người ta, bị tên tu sĩ tam trọng kia chém cho không ngừng cuồng hống, hổ gầm rung trời.
Thế nhưng khi Lục Diệp gia nhập vào, thế cục lại hoàn toàn khác biệt, đều là cảnh giới Linh Khê tam trọng, nhưng sức chiến đấu của hắn cao hơn không chỉ một điểm nửa điểm so với đối phương, lại có đại hổ ở một bên phối hợp, nhanh gọn chém giết đối phương tại chỗ, Hổ Phách chưa hết giận, còn há miệng cắn đứt cổ ngươi kia, máu tươi ấm áp phun lên mặt nó, làm cho nó thoạt nhìn càng thêm dữ tợn đáng sợ.
Kịch chiến lắng lại, ba người Cửu Tinh Tông đều chết, mà cả trận chiến đấu trước sau không quá mười hơi thở, tốc độ nhanh tới mức bốn người Huyền Môn cũng không phản ứng kịp.