Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 166: Chương 166: Tự phế linh khiếu




Trên lôi đài, Tử An cấp tốc lui lại, nhưng giữa ngực bụng vẫn bị chém ra một vết thương, ở phía đối diện với hắn, Lục Diệp tung người lao đến, lần nữa vung lên một đao.

Tử An lăn lông lốc trên đất, hiểm hiểm tránh đi, lúc đứng dậy, trên thân đã tràn đầy máu tươi và bùn đất, nhếch nhác vô cùng.

Vừa đứng vững thân hình, sau đầu lại có kình phong ập tới, hắn như chó dữ chụp mồi, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mát lạnh, da đầu đã bị gọt sạch một mảnh lớn.

Gian nan té ngã xuống đất, trong lòng Tử An biết lần này mình chết chắc.

Đúng thật không ngờ, rõ ràng linh khí của đối phương đã đứt gãy, tại sao lại không ảnh hưởng đến uy năng, trong khi linh khí của mình vừa đứt, cầm theo trên tay liền hệt như đồ trang sức, chẳng có tác dụng mẹ gì...

Đao tiếp theo tuyệt đối tránh không thoát, nhưng ngạo khí từ xuất thân tông môn nhị phẩm lại khiến hắn cắn chặt răng, không hô lên hai tiếng kia.

Hắn không kêu, nhưng có người đã kêu giúp hắn:

- Nhận thua!

Là một vị sư tỷ của Tử An thấy tình thế không ổn, biết còn không kêu, sư đệ này của mình tất chết, dù không cam tâm, dù biết sau khi hô lên một tiếng này phía Vạn Ma Lĩnh liền không còn cơ hội, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn xem sư đệ mình cứ vậy đi chịu chết.

Đang truy kích, Lục Diệp chợt dừng lại thân hình, nhìn vào Tử An nhếch nhác đứng ở trước mặt.

Tiếng hoan hô rung trời truyền ra từ phía trận doanh Hạo Thiên Minh, mấy ngàn người hò hét cuồng tiếu, khiến cho toàn bộ Kim Quang Đỉnh đều rung động theo.

Lục Diệp đầu óc mê muội, bị làm cho ngơ ngác chẳng hiểu gì, xách theo đao gãy đi về, nhìn vào Lý Bá Tiên và Vị Ương:

- Đánh xong rồi?

Phía Hạo Thiên Minh mừng vui như tết, khó trách hắn lại có hiểu lầm như thế.

Lý Bá Tiên cười nói:

- Vẫn chưa.

Thế là Lục Diệp lần nữa khoanh chân ngồi xuống, ném vào trong miệng một viên linh đan, hoán đổi công pháp thành Thao Thế Xan, tăng tốc luyện hóa đan lực.

Còn chưa đánh xong, cao hứng cái khỉ khô!

- Còn một trận sau cùng nữa!

Tiếng nói của Lý Bá Tiên truyền đến từ sau lưng Lục Diệp:

- Nhìn thấy gia hỏa nơi mi tâm có tiêu ký liệt diễm phía bên kia không? Đó là người Thánh Hỏa Giáo, chỉ còn lại mỗi hắn là đối thủ của ngươi, chẳng qua không cần sợ, tất cả người Thánh Hỏa Giáo đều là pháp tu!

Nếu là tao ngộ chiến ở dã ngoại, một tên pháp tu lục trọng tự nhiên còn có chút uy hiếp đối với Lục Diệp, nhưng trong lôi đài bị hạn định phạm vi này, uy hiếp mà pháp tu có thể mang đến cho Lục Diệp lại bị giảm mạnh.

Lý Bá Tiên thầm hô may mắn vì trước đó mình đã ký kết Thiên Cơ Khế với phía Vạn Ma Lĩnh, giới hạn phạm vi lôi đài trong quy mô nhất định.

Trước đó pháp tu được phía Vạn Ma Lĩnh phái ra là đối tượng chết nhanh nhất, tốc độ Lục Diệp quá khủng bố, chỉ mấy bước liền đã giết tới trước mặt bọn hắn, đám pháp tu kia thường thường mới chỉ thi triển ra một hai đạo thuật pháp, thực lực hùng hậu chút thì có thể thi triển ba đạo thậm chí bốn đạo, nhưng Lục Diệp có Ngự Thủ linh văn, chỉ cần nhãn lực đầy đủ, hoàn toàn đủ sức nhẹ nhàng ngăn trở những thuật pháp kia, một khi bị hắn áp sát, những pháp tu kia chỉ còn nước hoặc là chờ chết hoặc là nhận thua.

Lục Diệp giương mắt nhìn về phía Vạn Ma Lĩnh, quả nhiên thấy được một tên pháp tu lục trọng nơi mi tâm có tiêu ký liệt diễm đang chờ sẵn ở đó.

Xem ra đây chính là đối thủ sau cùng chiến với mình.

Hắn không bởi vậy mà lơ là, yên ắng tra xem trạng thái bản thân, linh lực còn thừa không nhiều, chỉ chừng hơn một phần mười, dù có thời gian một nén hương để khôi phục, song cũng chỉ miễn cưỡng phục hồi hai thành, sử dụng tiết kiệm chút, ứng phó trận chiến sau cùng hẳn là đủ rồi.

- Sư huynh, đánh xong trận này có phải được về nhà rồi không?

Lục Diệp khẽ nhẹ giọng hỏi một tiếng.

- Đánh xong liền về nhà!

Lý Bá Tiên đáp.

- Được rồi!

Lục Diệp cúi đầu xuống, tận hết khả năng khôi phục thể lực.

Phía Hạo Thiên Minh vẫn vui mừng hớn hở, sau khi hai tên đệ tử xuất thân tông môn nhị phẩm và tam phẩm là Hỗ Bình và Tử An chết đi, tên pháp tu Thánh Hỏa Giáo còn lại căn bản không thể nào là đối thủ của Lục Diệp, theo như phía Hạo Thiên Minh thấy, Lục Diệp đã nắm chắc phần thắng.

So sánh ra, phía Vạn Ma Lĩnh lại có vẻ trầm muộn, thần sắc ai nấy đều rất khó coi.

Khó trách bọn hắn sẽ như thế, hai ngày nay xa luân chiến, phía Vạn Ma Lĩnh đã chiếm tiện nghi quá lớn, trừ trận đầu là một tên thể tu ngũ trọng đi ra thăm dò, tất cả số còn lại đều là lục trọng, nhưng chỉ mới sau hai ngày, liền đã bị tên Bích Huyết Tông Lục Diệp này giết xuyên, thừa lại mỗi tên Thánh Hỏa Giáo, chú định khó mà làm được gì.

Có thể nói trường đánh cờ giữa hai đại trận doanh này, phía Vạn Ma Lĩnh đã thua triệt để, những người chết đi kia ngược lại chỉ là thứ yếu, tranh phong với Hạo Thiên Minh sao mà tránh được chết người, then chốt là không cách nào ăn nói với sư môn phí sau, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh tại trường cơ hồ đều có thể tưởng tượng ra được, đợi khi tin tức bên này truyền ra, sư môn sẽ phẫn nộ đến cỡ nào!

Mấy tên cường giả Vạn Ma Lĩnh có tên trên Linh Khê Bảng kia, lúc này đều đã đi đến trước mặt tên tu sĩ Thánh Hỏa Giáo chuẩn bị xuất chiến, thấp giọng nói gì đó, chỉ thấy tên tu sĩ Thánh Hỏa Giáo chậm rãi lắc đầu, khiến sắc mặt mấy cường giả đều âm trầm dị thường.

Một nén nhang qua đi rất nhanh, tựa hồ chỉ sau chớp mắt.

Trên Kim Quang Đỉnh, Lục Diệp lần nữa chống đao gãy đứng dậy, từng bước đi đến trên lôi đài, lẳng lặng nhìn vào tên tu sĩ Thánh Hỏa Giáo kia

Đối phương đứng trước trận doanh Vạn Ma Lĩnh, một mực cúi đầu, không thấy có bất kỳ động tác nào.

Tình cảnh này khiến không ít người Hạo Thiên Minh “xùy” một tiếng, có người kêu hô bảo Lục Diệp đi lên chém chết hắn, cũng có người kêu tên Thánh Hỏa Giáo kia tranh thủ thời gian nhận thua về nhà...

Vạn Ma Lĩnh thua người không thua trận, có kẻ tính cách nóng nảy bắt đầu chửi bới với người Hạo Thiên Minh, trường diện nhất thời bỗng chợt trở nên hỗn loạn.

Nếu không phải đã có Thiên Cơ Khế ký kết trước đó ước thúc, hai phe sợ rằng đã tới một trường hỗn chiến, quyết phân ra thắng bại.

Ngay khi phía Vạn Ma Lĩnh cơ hồ đợi đến mất kiên nhẫn, rốt cục có người từ từ đi lên lôi đài.

Động tĩnh huyên náo bỗng chợt lắng lại, mấy ngàn đôi tròng mắt nhìn chằm chằm tên tu sĩ đi lên lôi đài kia, nhưng người này lại không phải đệ tử Thánh Hỏa Giáo chuẩn bị xuất chiến, mà là một tên nữ tu khác!

Ánh mắt Lý Bá Tiên đột nhiên tóe xạ vẻ lạnh lành:

- Phía Vạn Ma Lĩnh có ý gì?

Không khác, nữ tu đi ra này mặc dù cũng là người Thánh Hỏa Giáo, nhưng chỉ nhìn linh quang ngoài thân liền biết người này không phải lục trọng.

Nàng là một vị tu sĩ thất trọng!

Mấy tên cường giả Linh Khê Bảng phía Vạn Ma Lĩnh hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, trên Thiên Cơ Khế có điều khoản ước định rõ ràng, tu vi người nghênh chiến cao nhất chỉ có thể là lục trọng, thất trọng đăng trường, không nghi ngờ đã phá hoại quy củ.

Công nhiên khiêu hấn Thiên Cơ Khế, đây là hành vi to gan bằng trời cỡ nào, một khi thiên cơ hạ xuống trừng phạt, tất cả cường giả và tông môn phía sau lưu lại chỉ ấn trên Thiên Cơ Khế trước đó đều phải hợp lực công kích Thánh Hỏa Giáo, vô luận phía Vạn Ma Lĩnh có nguyện ý hay không.

Từ khi có Linh Khê chiến trường đến nay, tính công chính của thiên cơ là điều không ai dám khiêu hấn.

Dù người Thánh Hỏa Giáo đầu óc có không bình thường đến mấy thì cũng không nên làm ra chuyện không khôn ngoan đến thế, đây là lấy vận mệnh toàn bộ tông môn đi đánh cược.

Mặc dù ánh mắt Lý Bá Tiên sắc bén, ngữ khí lạnh lẽo, song trên thực tế trong lòng lại đang mừng thầm, bởi vì nếu Thánh Hỏa Giáo thật muốn chơi như vậy, đối với phe mình tuyệt đối là điều có lợi.

Trong lòng ngấm ngầm thì thào, quả nhiên đám người này đều bị thánh hỏa đốt cho hỏng cả tâm trí?

Mấy tên cường giả phía Hạo Thiên Minh cũng nghĩ như vậy, bằng không bọn hắn sẽ không an tĩnh ngồi đó bất động, sớm từ khi nữ tu thất trọng kia đã lên đài đã ra tay ngăn trở.

- Các ngươi muốn làm gì?!

Phía Vạn Ma Lĩnh, tên cường giả nằm trong top hai mươi Thiên Cơ Bảng nhìn sang quản sự Thánh Hỏa Giáo tại trường, cắn răng quát hỏi.

Dù tên pháp tu lục trọng kia không phải là đối thủ, thì cũng tuyệt không thể phá hoại quy củ Thiên Cơ Khế, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng.

Ngay khi hắn vừa dứt lời, trên bầu trời ẩn ẩn có sấm sét vang dội truyền đến, mây đen dày đặc bỗng chợt hiện ra, hội tụ trên Kim Quang Đỉnh, che khuất cả mặt trời.

Thiên cơ bắt đầu phun trào...

Phía Vạn Ma Lĩnh không khỏi kinh hãi, những tu sĩ ở gần phía Thánh Hỏa Giáo dồn dập tán đi, nhất thời, xung quanh đám người Thánh Hỏa Giáo trống ra một phiến khu vực rộng lớn.

Khí tức tử vong bức tới, đám người Thánh Hỏa Giáo lại vẫn thản nhiên như không, khoan nói những cái khác, chỉ riêng phần đảm phách trực diện với thiên cơ này quả thật đã khiến người kính nể, nhưng như thế cũng không thể thay đổi vận mệnh sắp phải đón nhận cái chết của bọn hắn.

- Thánh hỏa hừng hực, thiêu đốt thân thể ta, tâm hỏa không tắt, chết có sá gì!

Phía Thánh Hỏa Giáo, tên quản sự có tu vi cao nhất kia cúi đầu, nhẹ giọng niệm tụng.

Trên lôi đài, nữ tu thất trọng cũng cúi đầu, thấp giọng niệm tụng:

- Thánh hỏa hừng hực, thiêu đốt thân ta, tâm hỏa không tắt, chết có sá gì!

Đồng thời với tiếng niệm tụng, nàng giơ lên ngón cái tay phải, điểm vào vị trí nào đó dưới ngực mình, sau đó đột nhiên nhấn một cái.

- Đây là...

Lý Bá Tiên như bỗng chợt ý thức được điều gì, sắc mặt biến hóa.

Phốc...

Tựa hồ có tiếng vang nho nhỏ truyền ra, phảng phất khí cầu bị đâm thủng, nương theo tiếng nói nhè nhẹ vang lên, thân hình nữ tu thoáng khẽ lảo đảo, đồng thời sóng khí cuồng bạo lấy nàng làm trung tâm, cuốn thốc ra bốn phương tám hướng.

Nữ tu kêu lên một tiếng đau đớn, trong mắt hiện rõ vẻ thống khổ, cùng lúc, khí tức cũng đột nhiên suy yếu đi một đoạn.

- Tự phế linh khiếu!

Lý Bá Tiên cắn răng quát khẽ.

Tất cả mọi người nhìn thấy động tác của nữ tu kia, vô luận là Hạo Thiên Minh hay Vạn Ma Lĩnh, ai nấy đều biến sắc.

Tự phế linh khiếu, nói thì dễ dàng, nhưng làm được lại rất khó, một khi linh khiếu bị phế, vậy bằng với tiền đồ vô vọng, phải sa đà ở trong cấp độ Linh Khê Cảnh không biết bao năm, cứ nhìn Lý Bá Tiên liền biết, hắn kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, đương sơ chính là nhân vật mà ngay cả kiếm chủ Bắc Huyền Kiếm Tông đều tán thưởng, nhưng sau khi linh khiếu bị phá, đã dừng ở cấp độ Linh Khê Cảnh tận mười mấy năm, hơn nữa tu vi còn đình trệ ở bát trọng, bởi vì có một nơi linh khiếu bị phá, hệ thống tiểu chu thiên tuần hoàn sau cùng khó mà thành hình, không cách nào tấn thăng cửu trọng.

Đương nhiên, linh khiếu bị phá có thể tu bổ, song muốn vậy cần tiêu tốn đại giá quá lớn, không ai nguyện ý tuỳ tiện đi nếm thử.

Giờ này khắc này, ngay trước mặt mấy ngàn tu sĩ hai phe trận doanh, nữ tu Thánh Hỏa Giáo kia mặt không đổi sắc phế đi một nơi linh khiếu của bản thân, bộ dạng thản nhiên như thể cắt đi một sợi tóc vậy...

Phần quyết đoán này, phần tàn nhẫn với chính bản thân này, khiến cho mấy ngàn tu sĩ tại trường đều tê cả da đầu, không hổ là kẻ điên Thánh Hỏa Giáo, loại chuyện như thế mà cũng làm ra được.

Sau thoáng chấn kinh ngắn ngủi, tất cả mọi người ngước mắt nhìn lên thiên cơ đang tuôn động giữa trời.

Vốn sau khi nữ tu này bước lên lôi đài, thiên cơ liền bắt đầu khoái tốc tuôn động, như thể lập tức liền muốn hạ xuống trừng phạt, sấm sét vang dội trong mây đen dày đặc khiến người run sợ bất an.

Song khi nữ tu kia tự phế bỏ một nơi linh khiếu của bản thân, tu vi hạ xuống lục trọng, mây đen phủ kín trên bầu trời Kim Quang Đỉnh liền cấp tốc lui tán, thiên cơ tuôn động cũng tan biến không thấy đâu nữa.

Ánh nắng rải dưới, trời xanh không mây.

Phía Vạn Ma Lĩnh hớn hở mừng vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.