Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 112: Chương 112: Cô phần cắm kiếm tiệt sơn đoạn mạch




“Hừ Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân lại ẩn ở chỗ này, ta muốn xem có bản lĩnh gì mà dám xưng đệ nhất Tinh Quân”

Một người mặt tinh bào của Thiên Đình Tinh Quân, thân thể bọc trong một lớp hồng quang, tay cầm một cây thiên kích màu bạc, từ trong bóng tối giẫm hư không bước thẳng lên Lạc Linh Sơn, đưa tay như muốn hái Yêu Nguyệt đi.

Một đạo bạch quang từ trong không trung chui ra, ngân thiên kích chớp loé đâm về phía bạch quang.

“A”

Ngân Thiên Kích giống như đậu hũ, bị đạo bạch quang xé nát, người nọ chỉ kịp kêu thảm một tiếng đã bị bạch quang cắt thành hai nửa

“Ai, người thứ chín”

Trong Lạc Linh Sơn trên một sờn núi nhỏ có một con mãnh hổ màu sắc sặc sỡ đang nằm, bên cạnh là một con gấu ngựa đen và một con hoa xà thật lớn.

Câu cảm thán vừa rồi chính là từ miệng con gấu ngựa đen, con hoa xà bên cạnh phát ra những thanh âm ngắt quãng: “Bọn họ... sao đều ... không sợ ... chết ư?”

“Nghe ngươi nói một câu cũng đủ khiến ta mệt chết, ai, còn nhớ hôm trước xuất hiện con Huyết Lang và Cự trảo không, đều đã bị đại vương chém thành bụi vậy mà còn nhiều người muốn tìm cái chết như vậy, sao phải khổ thế chứ” Gấu ngựa đen hai tay vắt chéo để sau đầu, nhìn Yêu Nguyệt Kính cảm khái nói

Xì...Xì...

“Nhất...nhất định...là...”

“Lão hoa không cần nói nữa, đừng khiến ta mệt chết” Gấu ngựa đen không chút khách khí cắt lời hoa xà.

“Còn không phải là muốn đoạt bảo bối của đại vương sao, điều này cũng không biết thảo nào Yêu Yêu gọi ngươi là Ngốc Hùng” Mãnh hổ sặc sỡ nằm ở đó cười nhạo

Gấu ngựa đen chẳng buồn quay đầu cười nhạo nói: “Đoạt bảo cũng phải xem thực lực, lúc trước đã có nhiều người bị chém rồi chẳng lẽ bọn họ chẳng buồn quan tâm sao? Không biết ai ngốc đâu, hôm qua Yêu Yêu nói với ta rằng trong Lạc Linh Sơn ngốc nhất là ngươi”

“À, ngươi không biết mỗi người đều có dục vọng ư, tham dục sẽ làm mình bị mờ mắt, ngoài ra những người đó có ai không nghĩ rằng mình thần thông phi phàm, trong lòng đều tự cho rằng người khác không bằng mình” Mãnh hổ sặc sỡ ngẩng đầu nói rồi nhìn biểu tình ngạc nhiên của gấu ngựa sau đó đắc ý hạ đầu xuống.

“Ngươi, làm sao biết những điều này, chỉ bằng ngươi sao nói ra được” Gấu ngựa kinh ngạc.

“Hắc, ngươi chẳng hiểu được đâu, nhân tính tham lam là một vấn đề triết học” Mãnh hổ sặc sỡ đắc ý nói

... Xì ... xì...

“Lại ... lại có...”

“Lão Hoa không cần nói nữa”

“A...”

Gấu ngựa đen ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy máu phun khắp trời, hai đoạn thi thể rơi xuống núi

“Kẻ thứ mười”

“Vù...”

Rắn hoa cưỡi yêu phong lao về phía thi thể rơi xuống, tốc độ chạy so với tốc độ nói quả là một trời một vực

“Đi đâu thế” Gấu ngựa đen nói

“Nhặt pháp bảo! Ngốc” Mãnh hổ sặc sỡ cũng nhìn về phía thi thể rơi xuống, không quay đầu nói.

“Những pháp bảo kia đã bị kiếm của đại vương chém đứt đôi, còn có ý nghĩa gì đâu” Gấu ngựa đen khinh thường nói

“Về việc này thì ngươi hẳn không rõ rồi, lão sói hôm qua cướp được một y phục, nghe nói có thể tránh nước lửa, còn Bạch Miêu nhặt được một hạt châu, nghe nói có thể tụ linh, tu luyện nhanh hơn nhiều” Mãnh hộ nhìn bầu trời nói

“Vậy ngươi, sao lại không đi, nếu ngươi đi thì những thứ kia không ai dám đoạt với ngươi”

“Ha, ta đi, thực là một chuyện cười, đoạt những nhứ bất nhập lưu kia sẽ làm tâm cường giả của ta suy yếu, ta lẽ nào lại làm cái chuyện mất thân phận này, ngươi nhìn đại vương có quan tâm pháp bảo kia không? Đó là tâm của cường giả đó?”

“Cường giả, vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn giống như đại vương, một ngày nào đó ta cũng có thể an toạ trong núi mặc cho cường địch từ bát phương tới, ta sừng sững bất động, tới một trảm một, tới hai trảm đôi”

Trong lúc chúng còn đang nói chuyện thì dưới Yêu Nguyệt xuất hiện một đám mây vàng, mây vàng quay cuồng trong không trung, chậm rãi co lại, cuối cùng biến thành một đống đất vàng, giống như một nấm mồ phập phềnh trên trời.

Tiếp đó một cây kiếm dài ba thước đột nhiên cắm xuống đám đất vàng, toàn thân màu xanh, trên vỏ kiếm khắc một con Phượng Hoàng bay lượn.

Kiếm cắm ở trên đống đất vàng dưới yêu nguyệt toả ra sát khí trùng thiên, lan khắp bốn phương tám hướng.

Xung quanh nhất thời tĩnh lặng, không ai biết Nam Lạc có ý gì, bỗng trong không trung vang lên thanh âm lành lạnh của hắn: “Ta có một kính tên Yêu Nguyệt, có thể chiếu khắp Thiên Địa Càn Khôn, tất cả mọi người đều biết. Còn kiếm này tên Thanh Nhan, tới từ Bất Tử Cung Phượng Hoàng Sơn, là một thành tiên thiên kiếm khí, không mấy người biết tới. Từ hôm nay trở đi ta liền để chúng ở đây, mặc cho chư vị dùng bản lĩnh cướp lấy.”

Trong thiên địa tĩnh lặng này, giọng của Nam Lạc vang đi cực xa, lẩn khuất xung quanh, thật lâu không tiêu tán

“Oa, đại vương uy vũ” Gấu ngựa đen há miệng đầy lông buột miệng nói

“Đúng vậy, quá bá đạo” Mãnh hổ sặc sỡ lộ vẻ si mê.

----------

Ngọn núi phía nam Lạc Linh Sơn chính là Táng Hồn Sơn, lúc này Lục Tinh Tử, Kim Quang lão tổ, Ưng Vương đang đứng ở đó, sắc mặt khác nhau.

Thực lực của Nam Lạc ngoài ý liệu của Lục Tinh Tử, bây giờ không chỉ một mình y là động tâm với Yêu Nguyệt Kính, trong bóng tối còn biết bao nhiêu người nữa? Sắc mặt không khỏi âm trầm, nhìn Yêu Nguyệt lơ lửng, hận không thể ôm vào trong lòng mình.

Vốn là y ra tay cướp trước, giờ lại thành tranh cướp lẫn nhau. Điều này càng khiến y buồn bực, vì sao lại có nhiều người như vậy chứ? Y hoàn toàn không rõ.

“Nghe nói năm đó hắn lấy Yêu Nguyệt làm trời, người ẩn trong đó, kiếm làm cầu, cấu thành tam tài, mới có thể trốn được từ trong tay Hình Thiên và Hậu Nghệ. Nhưng lần này lại khác, ngay từ đầu nghĩ rằng hắn dùng tam tài để trưng ra giả đạo cảnh. Bây giờ mới biết Yêu Nguyệt không phải là yếu điểm trong tam tài, chúng ta đều bị lừa” – Kim Quang lão tổ lạnh nhạt nói

“Vậy hắn dùng phương pháp nào, chẳng lẽ thực sự đã nhập đạo cảnh? Nếu thực, không chỉ chúng ta không địch lại, cả những người ẩn thân gần đây cũng vô dụng cả” – Khuôn mặt Lục Tinh Tử càng lúc càng khó coi nói.

“Ha ha, Đạo Cảnh, nào có dễ nhập như thế, bằng không sao lại có nhiều người ẩn núp không đi tới vậy. Trước còn cảm giác hắn đã bước nửa bước vào đó nhưng giờ thì có thể xác định nửa bước cũng không vào, chỉ bất quá không biết dùng bí pháp gì lại có thể tương hợp với núi non, có thể mượn lực lượng của linh mạch”

“Nhưng vì sao hắn còn muốn dùng Yêu Nguyệt để xây dựng thế tam tài thiên địa chứ” Lục Tinh Tử nghi hoặc hỏi

“Nếu ta không đoán sai thì hắn đang luyện bảo”

“Luyện bảo?”

“Không sai, tiên thiên linh bảo cũng có rất nhiều loại không chứ tiên thiên đại đạo nhưng lại có thể tế luyện ra một công dụng đặc biệt khác, tuy phụ thuộc vào cảnh giứoi người tế luyện không thể nào so sánh với những linh bảo do trời đất dưỡng dục được nhưng lại có thể phát triển cùng chủ nhân, hơn nữa còn là loại linh bảo có thần thông hợp với chủ nhân nữa, đến hậu kỳ còn có uy lực không dưới những tiên thiên linh bảo chứa đại đạo kia”

“Đúng vậy, chỉ sợ người khác cũng đã nhận ra, không biết hắn có bí pháp gì mà lại có thể dung nhập núi non dùng thiên địa lực lượng, tuyệt không dưới đạo cảnh, hơn nữa một kiếm kia uy lực lại lớn vô cùng, không ai có thể ngăn cản nổi, đây là Kiếm Đạo sao?” Lục Tinh Tử nói tới đây không khỏi nhìn vào Kim Tinh Kiếm sau lực Kim Quang đạo nhân.

“Ha ha, kiếm đạo cũng có phân cao thấp” Kim Quang đạo nhân híp mắt lại thì thào tự nói, trên người toả ra chiến ý, sau đó lại tiêu thất. Lão nhẹ hít một hơi nói: “Tạm không nói những thứ khác, chỉ cần phá thế tương hợp của hắn, thì có thể mặc sức chém giết”

“Căn cơ của hắn nằm ở chỗ tương hợp với linh mạch, có thể dùng lực lượng vô hạn của núi non, mà linh mạch của núi lại nối liền với đại địa, linh lực bất tận dùng không hết, chúng ta hãy nghĩ biện pháp cắt đứt linh mạch của ngọn núi, đến lúc đó nhất cử lưỡng tiện giết chết hắn”

Lục Tinh Tử càng nói càng hưng phấn phảng phất như đã thấy Lạc Linh Sơn bị đạp nát, Yêu Nguyệt Kính bị mình hái xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.