Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 2: Chương 2: Lồng giam của yêu quái




“Ta gọi là Ưng Cửu, là người trông coi lồng giam. Ngươi phải nhớ kỹ rằng không nên cố gắng chạy trốn, hành động như vậy chính là muốn chết, chẳng khác nào tự sát cả.”

Nam Lạc cũng muốn hỏi thử xem là đã xảy ra chuyện gì mà lại bắt mình đến đây và bắt mình với mục đích gì. Nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Ưng Cửu giơ một ngón tay hướng lên trán của mình.

Ngón tay nhỏ gầy trơ xương, móng tay lại đen như một con dao khiến cho Nam Lạc sợ hãi vô cùng, hắn rất muốn tránh khỏi ngón tay ấy nhưng không biết từ bao giờ thân thể đã chết cứng, không thể di chuyển được. Hắn có thể cảm giác được móng tay đen thùi ấy đang vẽ lên trán khiến hắn đau nhức vô cùng, sự đau đớn thâm nhập vào tận linh hồn. Máu tươi từ trên trán chảy xuống gương mặt của Nam Lạc. Đột nhiên hắn có thể cảm giác rõ ràng người đó đang khắc số '19' lên trán. Một loại cảm xúc sỉ nhục dâng trào trong lòng che khuất đi sự đau đớn khó chịu ban đầu ấy.

Cuối cùng thì ngón tay gầy trơ xương kia cũng dừng lại. Hiện trong mắt của Nam Lạc đã tràn đầy tơ máu, dấu vết trên trán đã rất rõ ràng.

Đôi tay khô đen của Ưng Cửu vừa lộn liền xuất hiện một khối ngọc trắng tinh có chiều rộng vừa vặn với cái trán. Ưng Cửu đập mạnh khối ngọc đó vào trán của Nam Lạc. Nam Lạc chỉ cảm giác màu vàng vừa lóe lên liền bao phủ khối ngọc rồi cả hai đã biến mất.

Đột nhiên Nam Lạc có thể cảm giác được thân thể đã cử động lại được.

Tay phải hắn đánh mạnh ra ngoài. Nam Lạc muốn đưa đôi mắt Ưng Cửu đánh thành gấu trúc rồi bẻ gãy hai tay. Chưa bao giờ hắn có ý nghĩ đánh giết người như vậy bao giờ cả.

Hắn như lấy hết tất cả lực lượng từ lúc rời khỏi bụng mẹ đến giờ để đánh người. Hiện tại trong lòng hắn đã hận người này vượt qua cả con bạch lang kia rồi.

“Bang...” Nam Lạc bị một bàn chân đá mạnh vào bụng khiến hắn bay lên giữ không trung rồi đập mạnh vào một cái lồng giam bằng sắt kia, 'ầm' một tiếng rồi tiếp đất chẳng 'thân mật' tí nào cả.

Đau đớn như dao cắt vào da thịt khiến cho hắn không còn tí sức lực nào để đứng lên cả, chỉ biết giương đôi mắt nhìn Ưng Cửu đang đi đến. Hắn cố gượng ép cơ thể để cho bản thân có thể đứng thẳng lưng lên nhưng mà vô cùng gian nan, cho dù có cố như thế nào đi nữa cũng không thể thành công.

Ưng Cửu vẫn mang một khuôn mặt lạnh lùng như vừa mới gặp như là mang theo một cái mặt nạ không hề có chút cảm xúc gì. Hắn cúi xuống cầm một chân của Nam Lạc kéo lê trên mặt đất hướng tới một cái lồng giam.

'Bịch' một tiếng, Nam Lạc đã bị Ưng Cửu cầm một chân kia ném vào trong lồng, tiếp theo là một loạt âm thanh 'két két' do cánh cửa đang được đóng lại.

Nam Lạc ngã nhào trên đất, khóe miệng cắn chặt lại do chịu sự đau đớn, từng vệt máu chảy từ trong miệng ra nhưng lại không hề lên tiếng.

'Ba' một tiếng, một cái ngọc giản màu trắn bị Ưng Cửu ném xuống mặt đất. Nam Lạc có thể thấy rõ trên đó có khắc hai chữ - Thập Cửu (十九)

“Trong ngọc giản có đạo quyết mà ngươi phải tu luyện. Tất cả mọi người đều như nhau, ngươi chỉ cần đặt ngọc giản lên trán rồi theo nó mà làm là được.” Ưng Cửu nhìn Nam Lạc: “Loài người các ngươi có thể đến được nơi đây là một chuyện rất vinh quang. Không nên cố gắng phản kháng, như vậy sẽ chết một cách rất mất giá trị!”

Âm thanh cùng với vẻ mặt của hắn giống hệt nhau - Lạnh lùng như một tảng băng. Hắn vừa dứt lời thì cũng giống như là Tam Thiếu Gia cùng với lão già tóc bạc kia liền xoay người rời khỏi. Ngay cả ý tứ nghe Nam Lạc nói chuyện cũng không hề có.

Đột nhiên Nam Lạc cảm giác được bóng lưng của ba người có chút giống nhau. Từ đầu tới bây giờ Nam Lạc không hề lên tiếng. Tựa như là một người thuận tay giũ sạch bụi trên ống tay áo vậy. Chẳng lẽ còn muốn nói chuyện với tro bụi sao?

Bầu trời vẫn màu xanh nhưng trong gió lại mang theo một sự lạnh lùng khiến cho trái tim muốn ngưng đập.

Vách núi cô độc đứng vững như một quân vương khinh miệt nhìn xuống mặt đất bên dưới, tùy ý ngạo mạn nhưng sinh linh nhỏ nhoi trên mặt đất.

Sự đau đớn trong trái tim dần dần biến mất, hình dáng như con tôm luột của hắn cũng từ từ thả lỏng lại. Đôi mắt của hắn đã tận lực muốn tránh khỏi tảng đá màu trắn có khắc hai chữ 'Thập Cửu' bằng máu kia đi nhưng không sao làm được. Cho dù có nhắm mắt lại thì tảng đá đó vẫn xuất hiện trong đầu.

Một trạn gió thổi đến khiến cho Nam Lạc cảm giác trên đầu có chút ngưa ngứa, hắn vội vàng lấy tay sờ thử nhưng cảm giác trên đầu có một vài chỗ trơn láng vô cùng.

Chậm rãi ngồi dậy rồi quay đầu quan sát xung quanh, hắn chỉ thấy mình đang ở trong một cái lồng giam. Trong lồng có ba người ngồi tạo thành hình tam giác. Một người trong đó đang nhắm mắt tu luyện như chưa từng để ý đến những việc vừa xảy ra. Nam Lạc nhìn xuyên qua mái tóc lù xù trên trán thì có thể thấy rõ hai chữ màu vàng - Thập Lục.

Đột nhiên trong lòng hắn không rõ vì sao lại sinh ra cảm giác chán ghét đến Thập Lục. Nam Lạc có thể khẳng định rằng người kia hiện đang tu luyện đạo quyết trong ngọc giản.

Hai người còn lại có thân hình nhỏ yếu. Khi ánh mắt của Nam Lạc ngó qua thì một trong hai người lập tức tránh đi như một con thỏ bị hù dọa, dường như nó sợ tất cả những sự vật xa lạ vậy. Hắn tựa đầu lên gối, còn hai tay bó chặt chân lại. Vẫn len lén nhìn Nam Lạc nhưng Nam Lạc vẫn không thấy rõ trên trán của hắn là chữ gì.

Người còn lại có thân hình cao lớn, so với Nam Lạc còn muốn cao hơn không ít nhưng hắn không hề chú ý đến ánh mắt của Nam Lạc mà chỉ âm trầm đánh giá Nam Lạc từ trên xuống dưới. Trên trán của hắn đen thui nhưng có một vài chỗ có màu khác lạ. Nam Lạc không thể nhìn rõ đó là chữ gì. Hắn đoán rằng là do người kai cố ý dùng đất hoặc thứ gì đó che đi chữ số trên trán lại.

“Hai người bọn họ chẳng lẽ là Thập Thất và Thập Bát sao?”

Nam Lạc bắt chước bọn họ tựa lưng vào lồng giam, hắn cảm giác rằng dường như chỉ có như vậy mới an toàn.

Đôi mắt của hắn lại rơi trên ngọc giản kia, nhìn vào hai chữ trên ngọc giản có màu máu khiến cho đôi mắt của hắn có chút nhói đau. Trong lòng đã quyết định cho dù có chết cũng không đụng chạm vào khối ngọc giản đó làm gì. Quay đầu nhìn lại Thập Lục đang tu luyện kia ngày càng chán ghét hơn.

Nam Lạc đang vùi đầu vào gối thì đột nhiên một âm thanh cứng ngắt. Ngẩng đầu lên thì phát hiện người đến chínhlà Ưng Cửu.

“Đây là Ích Cốc Đan, ăn vào có thể đảm bảo trong một tháng ngươi sẽ không đói bụng.” Ưng Cửu không biết xuất hiện ở bên ngoài lồng giam. Vẫn với gương mặt đông cứng và giọng nói chói tai kia.

Một viên đan dược màu vàng rực được Ưng Cửu vứt vào trong lăn lốc trên mặt đất rồi dừng lại ở trước mặt của Nam Lạc. Viên Ích Cốc Đan này làm cho Nam Lạc nhớ đến hai chữ màu vàng trên trán của mình.

Ưng Cửu sau khi ném viên đan dược đó liền rời khỏi, Nam Lạc không chú ý đến hắn đi đâu mà chỉ đưa mắt nhìn quanh. Tòa cung điện nguy nga ở xa xa như có một đôi mắt đang nhìn mình, còn viên đan dược màu vàng trên mặt đất cũng như đang quan sát mình một cách chế giễu.

Thời gian như đình chỉ hoặc là nhanh đến nỗi khiến cho Nam Lạc không còn phân biệt được đang là mộng hay là sự thật nữa.

Đột nhiên bầu trời tối đen lại.

Nam Lạc ngẩn đầu nhưng không nhìn thấy mặt trời, cứ như rằng mặt trời sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây vậy. Một đám mây đen thật lớn đột nhiên xuất hiện ở trên lồng giam.

Đột nhiên từng tia chớp xuất hiện trên tầng mây khiến cho bầu trời lúc sáng lúc tối.

Một tia chớp không tiếng động đánh thẳng xuống khiến cho đầu óc Nam Lạc nổ tung, cả người mất đi năng lực suy nghĩ, trong tai chỉ còn âm thanh ầm ầm. Mọi suy nghĩ của hắn bây giờ rất chậm chạp.

Thân thể của Nam Lạc trong nháy mắt bị tia chớp đánh trúng liền bị đánh bay vào trong lồng giam, hai tay hai chân không ngừng run rẩy.

Ầm! Lại thêm một tiếng vang lên kèm theo nước mưa trút xuống. Từng hạt nước mưa lạnh như băng khiến cho Nam Lạc bừng tỉnh. Hắn muốn bò lên nhưng lại phát hiện tay chân mình không còn cảm giác nữa, mặc dù hắn đã rất cố gắng nhưng hai tay hai chân vẫn run rẩy không ngừng. Trong lòng Nam Lạc sợ hãi muốn há miệng ra thở nhưng thay vì hít vào không khí thì những dòng nước đọng trên tảng đá chảy miệng mũi của hắn.

Từng tia chớp trên bầu trời vẫn chợt lóe lên liên tục, lúc tối lúc sáng nhưng cũng đủ cho Nam Lạc nhìn thấy rõ ba người còn lại trong lồng giam đang nhìn mình với ánh mắt cười nhạo và hả hê vô cùng.

Mặc dù Nam Lạc bị tia chớp đánh trúng khiến toàn thân tê dại phải nằm trên mặt đất không thể di chuyển nhưng Nam Lạc vẫn còn có thể cảm giác được nước mưa lạnh thấy xương. Không biết có phải ảo giác không nhưng hắn lại có cảm giác như nước mưa lạnh lùng kia lại như là rất nhiều châm đâm vào trong thân thể. Ban ngày ấm áp như xuân nhưng hiện tại lại như là gió rét của mùa đông lạnh giá.

“Cho ta chết đi, chết đi. Một khi đã chết thì không còn thống khổ nữa, không còn chịu đựng sự sỉ nhục này. Cho ta chết đi...” Đây chính là ý nghĩ duy nhất của Nam Lạc lúc này. Cuối cùng hắn vẫn không còn biết là tỉnh hay mê, đối với cảm giác bên ngoài thậm chí là suy nghĩ đều bị tê liệt.

Ban đêm mặt dù có vẻ rất dài nhưng cuối cùng cũng trôi qua, ánh mặt trời từ phía đông truyền đến mang theo sự ấm áp khiến cho Nam Lạc bừng tĩnh.

Buổi tối qua hắn tưởng rằng mình phải chết nhưng cố gắng giãy dụa trở về vị trí cũ. Ba người trong lồng vẫn không thay đổi vĩ trí. Thập Lục vẫn tu luyện như cũ, còn tên có bộ dáng nhát gan kia trên trán có hai chữ là Thập Thất. Do đêm qua mưa lớn khiến cho quần áo hắn ẩm ướt nên Nam Lạc cảm giác thân hình của hắn nhỏ gầy đi chút nữa.

Còn người luôn nhìn mình chính là Thập Bát. Ngày hôm qua trên mặt hắn bị xát một tầng đen thui nhưng cơn mưa đem qua khiến cho gương mặt hắn được tẩy rửa sạch sẽ lộ ra chữ số trên trán.

Nhìn qua lồng giam ở đối diện thì hắn thấy được những người kia đang ngồi tu luyện giống như là Thập Lục. Trong lòng Nam Lạc khinh thường, chán ghét vô cùng. Cho dù các ngươi tu luyện cao thế nào đi nữa cũng bị nhốt ở trong lồng này cả thôi. Cùng với nuôi súc sinh có gì khác chứ?

Tốt hơn hết là cứ chờ chết là xong.

Rất nhanh mặt trời đã mọc lên đến giữa bầu trời tỏa ra ánh nắng ấm áp.

Cảm giác lạnh thấu xương tối qua khiến cho Nam Lạc sợ hãi vô cùng. Mặt trời bây giờ lại giống như là đang nướng hắn làm mồ hôi chảy đầm đìa. Ba người Thập Lục, Thập Thất, Thập Bát cũng ngồi ngay ngắn mà tu luyện. Dường như là tu luyện có thể chống đỡ được sự nóng bức chết người kia, ngay cả Thập Thất, Thập Bát đều đi tu luyện.

Nam Lạc nhìn thấy rõ ràng mồ hôi ở trên trán của hai người đó ít hơn bản thân mình rất nhiều.

Nam Lạc nhìn thoáng qua tấm ngọc giản nằm trên mặt đất kia nhưng rất nhanh đã dời đi ánh mắt của hắn.

Đột nhiên bụng quặn đau do bị đói. Từ ngày hôm qua bị bắt đến nơi đây hắn không có ăn gì cả. Thân thể phàm nhân thì sao mà không đói được chứ, nhưng hắn lại không ăn viên đan dược Ích Cốc Đan có thể khiến người ta trong một tháng không đói kia.

Kiên cường không nhìn đến viên đan dược màu vàng ấy, phảng phất như khi mình ăn viên đan dược ấy vào thì sẽ giống như những người này, bị người ta nuôi dưỡng chứ không phải là con người nữa rồi.

Mồ hôi chảy xuống cuồn cuộn nhưng cũng nhanh chóng bốc hơi mang theo tinh khí thần của Nam Lạc.

Từng giây từng giây trôi qua, khi mặt trời lặn thì Nam Lạc cũng ngã ngục, ngay cả khí lực bảo trì cơ thể ngồi vững cũng không đủ mà phải ngã vào sàn nhà nóng bỏng kia. Cách đó không xa chính là viên đan dược giúp người ta khỏi đói và ngọc giản chống đỡ nóng lạnh của không khí xung quanh.

Nam Lạc cảm giác thân thể của hắn đã yếu đi rất nhiều, toàn thân không có một chút khí lực nào cả.

Màn đêm lại đến, trên tảng đá lại lạnh nhưng băng, dường như phía dưới sàn nhà là một cái động không đáy cắn nuốt sạch sẽ nhiệt độ trên này. Chỉ trong nháy mắt thôi mà nhiệt độ giảm xuống không ngừng, cái rét lạnh từ dưới nền đất thẩm thấu lên trên.

Ban đêm rét lạnh không gió, không trăng, không sao. Tất cả chỉ có một màu đen thuần khiết. Nam Lạc có thể thấy rõ viên đan dược màu vàng rực rỡ cùng với ngọc giản màu trắng kia. Trên ngọc giản có khắc hai chữ màu đỏ rực - Thập Cửu.

Nam Lạc nhắm mắt lại để bản thân không nhìn đến hai vật đó. Trong khi hắn nhắm mắt lại thì cảm giác ở lông mi có một vật gì mềm mại, lạnh lẽo từ trong khóe mắt chảy ra....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.