Mây đen cuồn cuộn, lôi quang và ánh lửa thi thoảng lại loé lên trong đó. Người phía dưới chỉ có thể thấy mây đen dần dần bay lên cao, không còn nặng nề áp lên đầu mọi người nữa, phòng ốc vốn bị nó bao phủ lúc này cũng hiển lộ ra. Nhưng mọi người cũng không trở lại phòng, tất cả đều ngửa mặt nhìn lên trời, mây đen vẫn cứ dày đặc nhưng liên tục phải nâng cao lên.
Trong lòng mọi người đại định, họ nghĩ rằng nhất định thanh diện yêu ma đang chậm rãi bị khu trục...
Đột nhiên một chùm sáng trắng lao từ trong mây đen ra, rồi lập tức hiện hình, nửa cây phất trần, Nguyên Cát đạo nhân đã tái hiện chỉ là quần áo y rách nát, tóc đen rối bời.
Nhanh tay bắt lấy phất trần trong hư không, vung lên trước người rồi một lần nữa hoá thành bạch quang bỏ chạy thật xa. Thậm chí cũng không nói một lời.
Dương Bình Thị Tộc trừng mắt há mồm, tựa như không thể nào tiếp nhận được việc Nguyên Cát Đạo Nhân bị bại, thậm chí còn chật vật như vậy... Còn chẳng kịp có lời buông lại, cắm đầu bỏ trốn.
Không quan tâm tới chúng ta ư?
Trong lòng họ kinh hãi, nhất thời quay mặt nhìn nhau, có thể thấy được nét hoảng sợ trong mắt đối phương.
Mây đen ở trên không đột nhiên lao xuống, tựa như muốn thôn phệ cả Dương Bình Thị Tộc. Yêu khí tràn ngập, cuồng phong từ trên trời cuộn xuống. Nam Lạc vừa nắm tay Hồng Quả vừa nắm tay Lạc Thuỷ. Im lặng nhìn mây đen trên trời càng lúc càng gần.
Đúng lúc này người của Dương Bình Thị Tộc do Hoang Nguyên Tộc Trưởng cầm đầu vội quỳ rạp xuống, vội vã đập đầu, miệng kêu la: “Đại Vương tha mạng... Đại Vương tha mạng...” Dù không chỉnh tề nhưng trăm miệng lại chung một lời...
Đột nhiên Nam Lạc cảm thấy tay mình trĩu xuống nhìn lại thì muội muội cũng đã quỳ xuống, hơn nữa còn dùng sức kéo tay hắn. Mắt nàng hoảng sợ nhìn mây đen trên bầu trời, tựa như sợ yêu ma sẽ để ý tới đại ca mình...
Kéo vài cái mà Nam Lạc vẫn thờ ơ, chỉ nhìn mình đầy kỳ quái, nàng không có thời gian suy nghĩ về ánh mắt của ca ca mình, nàng chỉ biết nếu không quỳ xuống thì đại ca mới trở về của mình sẽ mất mạng.
Hồng Quả cơ hồ bật khóc, trong mắt đầy vẻ cầu khẩn. Nam Lạc không khỏi hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại. Nhấc muội muội từ dưới đất dậy. Dương Bình Thị Tộc khoảng năm trăm người đều quỳ rạp trên mặt đất, chỉ có Nam Lạc, Hồng Quả, Lạc Thuỷ là đứng...
Từ đầu tới giờ Lạc Thuỷ tựa như không hề sợ hãi, hoặc giả nàng chẳng biết cái gì là sợ, khi cự trảo xanh đen từ trong mây hạ xuống, nàng chỉ càng nắm chặt tay Nam Lạc hơn mà thôi. Khi tất cả mọi người quỳ xuống đất, dập đầu xin tha mạng, nàng chỉ ngẩng lên im lặng nhìn Nam Lạc.
“Nhân loại, vì cái gì ngươi không lạy ta?” Thanh âm như trâu hống, chấn động hư không, vang lên ông ông. Như phẫn nộ lại như đe doạ...
Người của Dương Bình Thị Tộc lúc này mới phát hiện trên tế đàn còn có ba người Nam Lạc không quỳ, nếu không phải lúc này quỳ cũng đã chậm thì họ nhất định sẽ bảo Nam Lạc quỳ xuống.
“Đã từng có một vị trưởng bối nói rằng đời này ta không cần phải quỳ lạy ai nữa. Ta cảm thấy lời này rất đúng, nên tới giờ vẫn còn nhớ kỹ” Lời của Nam Lạc cũng chấn động hư không, truyền đi cực xa. Điều này khiến mọi người nhớ ra Nam Lạc cũng biết pháp thuật, nhưng vị Nguyên Cát Đạo Nhân biết đằng vân giá vũ kia cũng phải bại tẩu nên trong lòng họ không tin Nam Lạc có thể là đối thủ của yêu ma trên trời...
“Vậy thì các ngươi đều phải chết” Trong mây đột nhiên lộ ra một cái đầu mặt xanh nanh vàng, hai mắt toé hồng quang, nhìn xuống người của Dương Bình Thị Tộc.
“Đại Vương tha mạng... Đại Vương tha mạng...” nghe xong những lời này cả đám người dập đầu như gà mổ thóc, miệng còn không ngừng lớn tiếng cầu khẩn.
“Ha ha... cáp ... cáp...” Thanh diện thú trong mây đen tựa như vô cùng đắc ý lớn tiếng cười nói, tiếng cười vang rộn phảng phất như sấm rền nổ vang...
Nam Lạc đứng yên tại chỗ, mỗi tay vẫn cứ nắm tay một người, ngạo nhiên nói: “Ngươi không giết nổi bọn họ, ngươi đi đi, từ nay về sau mọi người không phạm nhau, bằng không thì...”
“Bằng không thì sao” Thanh diện thú trong mây phẫn nộ gào thét.
“Bằng không ngươi tới được nhưng đi không được” Nam Lạc cũng hồi đáp lại rất nhanh, thanh âm chấn động không gian, lại có vài phần lạnh lùng hàn khí, khí thế oai hùng...
“Ha ha ha...” Thanh diện thú giận quá hoá cười. Mây đen quay cuồng trong tiếng cười của y.
Dương Bình Thị Tộc hoàn toàn ngơ ngẩn, bọn họ tuyệt không thể ngờ Nam Lạc dám nói như vậy trước hung uy cái thế của yêu ma.
“Nhân loại, ngươi dựa vào cái gì để ta tới được đi không được, ngươi tưởng rằng học pháp vài năm có thể so được với ta sao. Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, vô luận nhân loại ra sao cũng chỉ là huyết thực của chúng ta mà thôi”
Nói dứt lời một cự trảo xanh đen từ trong mây đen thò ra chính là cự trảo đã ép Nguyên Cát Đạo Nhân phải dùng tử lôi... Chỉ là lần này không phải bị mây đen bao phủ nữa, mà rõ ràng có thể thấy một nửa người của nó đã lộ ra ngoài. Từ thân thể ngoài mây của nó có thể thấy toàn thân nó màu xanh đen tựa lân tựa giáp.
Dương Bình Thị Tộc giật mình, nói không nên lời, cả sợ hãi cũng quên luôn, bọn họ lúc này chỉ nhìn vào cánh tay to như cổ thụ ba bốn người ôm vậy, nhìn móng vuốt loé hàn quang, trong lòng trống rỗng, đôi mắt nhìn chăm chú phảng phất như xem một bộ phim không tiếng vậy.
Cự trảo mang theo một mùi tanh nồng, thổi bay bụi đất khắp nơi, đúng lúc này một luồng bạch quang lóng lánh đột nhiên phát ra từ phía dưới.
“A...” Nơi bạch quang đi qua, mây đen tiêu tán cự trảo như bị phỏng vội vã rụt về, tốc độ nhanh gấp mấy lần.
Mọi người không rõ chuyện gì xảy ra quay đầu nhìn Nam Lạc chỉ thấy trong tay hắn có thêm một chiếc kính màu xanh đang toả ra bạch quang lóng lánh chiếu vào mây đen.
Chỉ thấy mây đen bị kính chiếu vào giống như tuyết vào nước ấm nhanh chóng ta mất, trong nháy mắt lộ ra thân hình của thanh diện thú, mỗi khi y bị soi sáng sẽ phát lên một tiếng gầm và một tiếng kêu thảm. Lập tức lại nhanh chóng ẩn độn, rút vào trong mây đen.
Chỉ là khi y mới chui vào mây đen sẽ lại bị kính chiếu sáng, như ảnh tuỳ hình. Mây đen rất rộng nhưng Nam Lạc lại tựa như có thể nhìn thấu chỗ y ẩn thân.
Nam Lạc đứng yên tại tế đàn Dương Bình tế đàn, cầm một chiếc gương nhỏ màu xanh, mặt không biết tình chỉ là thân thể thi thoảng chuyển động một chút. Gió nhẹ lướt qua, Thiên Ánh Nguyệt Dục Phong Bào lay động trong gió, kiếm dài ba xích đung đưa theo thân thể.