Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 70: Chương 70: Thánh đạo, vạn tộc triều bái




Trong thế gian này ai là người có thần thông mạnh nhất còn chẳng thể nói rõ ràng thế mà Đế Tuấn cùng Thái Nhất lại muốn thống trị thiên địa chúng sinh. Nam Lạc cơ hồ không tin nổi thế nhưng sự thực lại thế, vì không trung đột nhiên chấn động, một đạo thanh âm từ cao vọng xuống, nháy mắt đã truyền khắp đại đia: “Đỉnh Bất Chu Sơn, thiên đình đã lập, ba mươi ba ngày sau, vạn tộc triều bái”

Như chỉ là một mình Phục Hy nói còn có nghi ngờ nhưng thanh âm chấn động thiên địa này đã phá chút hoài nghi nhỏ bé của Nam Lạc thành vạn mảnh.

Nam Lạc chưa từng tưởng tượng tới một người mà lại có pháp lực lớn như vậy truyền thanh âm của mình khắp thiên địa, điều này khiến hắn nghĩ tới sư tôn mình Thông Huyền Thiên Sư, hắn luôn nghĩ rằng sư tôn mình và Phượng Hoàng Cung Chủ là đỉnh cấp nhất trong thiên địa này. Nhưng nghe tới thanh âm này suy nghĩ đó không khỏi dao động.

Thanh âm đường hoàng đại khí truyền khắp các ngóc ngách trong đại địa, vừa cứng rắn, vừa trầm trọng, thanh âm vừa dứt thì một tiếng chuông lại vang lên khắp hồng hoang.

Tiếng chuông này vừa vang lên thì Nam Lạc lại cảm giác trong thế gian này chỉ sợ đã không còn ai sánh nổi với người đánh chuông nữa rồi.

Tiếng chuông vang vọng, thiên địa vì đó mà tĩnh lặng, trong tai, trong lòng, trong linh hồn chỉ có tiếng chuông này, tất cả tựa như đình chỉ, liền cả suy nghĩ cũng dừng lại, trong thân, ngoài thân, cửu thiên, u minh chỉ còn tiếng chuông.

Nam Lạc thậm chí còn không sinh ra nổi một chút chống cự, thân thể đã không thể khống chế, đại não trống rỗng.

Đó là một loại uy hiếp, một loại uy hiếp bá đạo, lực áp chúng sinh.

Tiếng chuông không ngừng chấn động khắp thiên địa, Nam Lạc đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.

Nhưng trong thiên địa này có rất nhiều nơi đột nhiên xuất hiện các loại khí thế cường đại, hoặc lợi hại, hoặc đường hoàng, hoặc đại thế, hoặc cuồng dã, hoặc tà dị.

Vô số đại thần thông giả đã lợi dụng thần thông pháp lực để chống lại tiếng chuông cuồng phách cái thế này.

Tiếng chuông liên tục vang vọng mà trong những thâm sơn đại trạch đã dần bình tĩnh lại, có rất nhiều người không thể tiếp tục duy trì cái loại khí thế này, chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.

Nhưng vẫn còn có một số nơi vẫn cứ tiếp tục duy trì, trên đỉnh Côn Luân Sơn có một khí tràng cuồn cuộn bao phủ đỉnh núi, Đông Hải có một đảo nhỏ sát khí xông tận trời, Cực tây cũng có một luồng kim quang mờ ảo và phạn xướng chống đỡ một vùng không gian.

Trên đại địa có mười nơi sát khí tận trời, mơ hồ có tiếng rít gào rống giận tận không trung thế nhưng lại bị tiếng chuông đè xuống.

Ngoài ra còn có không ít khí tràng hơi yếu hơn một chút, bọn họ đều dùng linh mạch của núi non để chống lại tiếng chuông tựa như có thể định thiên địa càn khôn này, còn tiếng chuông dùng thực lực của bản thân áp chế đại thần thông giả.

“Đang…Đang…Đang”

Tiếng chuông động thiên địa, phảng phất như khiến thời gian bất động, lại dường như chấn người ta toái hồn phách.

Ba mươi ba tiếng chuông kết thúc, thiên địa lại trở nên tĩnh lặng.

“Nếu có người không phục, diệt toàn tộc…”

Khi thanh âm này vang lên lần nữa trong tai Nam Lạc thì hắn mới lấy lại được tinh thần, mới hiểu được tiếng chuông đã dứt.

Chỉ là trong đầu vẫn cứ vang vọng mãi câu nói kia, như có người cãi lời, diệt toàn tộc. Lời này vô cùng bá đạo, so với Hình Thiên còn bá đạo hơn vô số lần, thực lực còn áp đảo chúng sinh.

“Thế gian này lại có người mạnh như vậy” Nam Lạc thì thào tự nói.

“Người này chỉ sợ đã tiến vào thánh nhân đạo, không biết là Đế Tuấn hay Thái Nhất, có lẽ cả hai người luôn” Phục Hy nhìn bầu trời thong thả nói

Nam Lạc nghi hoặc, hắn chưa từng nghe qua thánh đạo là gì nên không khỏi hỏi: “Thánh đạo là gì. Vừa rồi có phải là Thánh Đạo không?”

“Không nhập Thánh Đạo cũng sẽ không biết Thánh Đạo là gì, nhưng tiếng chuông vừa rồi cũng đã áp đảo chúng sinh, Phượng Hoàng trên bất Bất Chu Sơn không niết bàn hoàn chỉnh cũng đã đạt được nhưng cuối cùng lại gục ngã…” Phục Hy nhìn lên bầu trời thong thả nói, đôi mắt thâm thuý như tinh không.

“Thánh đạo, đó là cảnh giới gì, nếu Thánh Đạo đã vượt khỏi chúng sinh, chẳng lẽ không nhập thánh đạo thì chúng sinh chỉ là kiến hôi sao” Trong lòng Nam Lạc ngạc nhiên nhớ tới tình trạng không thể phản kháng của mình, tâm tình phiêu hốt, trong khoảng thời gian ngắn đỉnh núi trở nên hiu quạnh.

Phục Hy tựa hồ như cũng trầm tư chuyện gì đó, lông mày rậm hơi nhíu

Nam Lạc phục hồi tinh thần, nhìn trong cốc lòng khẽ động nói: “Nhân tộc chúng ta cũng là một bộ tộc trong thiên địa, chẳng phải cũng phải đi tới thiên đình triều bái”

“Ừ, đúng vậy, tuy rằng nhân tộc là kẻ yếu trong thiên địa, cho dù có tới cũng chỉ là một kẻ không chút thu hút mà thôi nhưng không đi thì sẽ bị thuận tay gạt bỏ để làm gương” Phục Hy khẳng định.

“Cũng không biết có bao nhiêu người sẽ đi, chúng ta đi lúc nào?” Nam Lạc nhìn bóng lưng và mái tóc đen rối tung của Phục hy hỏi, bất tri bất giác đã nói ra hai từ chúng ta.

Tuy sâu trong lòng hắn có nhiệt huyết nhưng cũng không phải kẻ sẽ nói những lời này, hắn chỉ nghĩ rằng mình sẽ che chở cho Dương Bình Tộc bình an chứ chưa bao giờ nghĩ tới việc bảo hộ cho người trong thiên hạ.

Nhìn thi hài trong sơn cốc Nam Lạc đột nhiên cảm thấy người ngồi trước mắt mình rất vĩ đại, nếu không có y chỉ e rằng nhân loại quanh Bất Chu Sơn đều sẽ chết sạch.

Nam Lạc có thể hiểu được, Phượng Hoàng đã nửa bước tiến vào thánh đạo cũng phải ngã xuống, thì cuộc chiến kia thảm liệt cỡ nào, dư lực của cuộc chiến thôi cũng khiến nhân loại lâm vào tử lộ

“Cũng không cần nôn nóng, thiên đình muốn danh chính ngôn thuận áp đảo chúng sinh chỉ sợ còn phải có một cuộc chiến, tuy lần này bọn họ dùng vô thượng pháp lực lực áp chúng sinh xưng thần, nhưng thần phục e rằng cũng chẳng có mấy người, vì vậy thiên đình nhất thống thiên địa nhất định là hơn mười thậm chí trên trăm năm sau

Phục Hy lẳng lặng nói, giống như kể một việc bình thường, những việc mà y nói vô luận đã xảy ra hay còn chưa xảy ra đều giống như mắt thấy tai nghe, phảng phất như trong thiên địa này không có việc gì y không biết.

Trong mắt Nam Lạc, Phục Hy có khí chất chỉ điểm giang san, tiếu ngạo thiên địa.

Điều này khiến hắn không khỏi những thần thông giả mình từng gặp qua, sư tôn phảng phất như đã vong tình với thiên địa, Khổng Tuyên kiêu ngạo lẫm liệt, Huyền Minh lãnh diễm vô song, giờ lại có thêm một người tiếu ngạo thiên địa, sáng tỏ đại thế, lòng đầy cơ trí – Phục Hy.

“Ân, được rồi, ta còn chưa đa tạ ân cứu mạng” Nam Lạc như nhớ ra, đột nhiên nói

Phục Hy khẽ xoa Bạch Ngọc Dao Cầm trên đầu gối rồi thu dao cầm lại. Y đứng dậy nhìn Nam Lạc cười nói: “Nói tới đây, ngươi đánh với hắn hẳn là vì ta cũng nên”

Nam Lạc nghi hoặc, Phục Hy lại thở dài nói: “Tộc nhân trong sơn cốc đều là do ta thu hồi từ phụ cận, chuẩn bị chôn ở đấy. Người nọ vốn là con muỗi đầu tiên trong thiên địa đắc đạo, tự xưng là Văn đạo nhân, thích hút tiên huyết, phỏng chừng là bị máu tanh hấp dẫn, lại đụng phải ngươi”

Nam Lạc cười nói: “Loại người như hắn không chạm mặt thì thôi, nếu về sau gặp lại hẳn sẽ phải đấu một phen, chỉ là thần thông pháp lực ta không cao, không thể chém chết hắn”

“Pháp lực cao thấp chỉ có thể dựa vào thời gian tích luỹ, bất quá ta xem phương pháp sử dụng pháp bảo của ngươi còn có phần trúc trắc, chưa phát được hết uy lực, bằng không thì dù không thể chém Văn đạo nhân thì cũng sẽ không thua hắn”

“Trúc trắc? Ta tự thấy tuy không thể phát huy ra uy lực lớn nhất nhưng cũng đã dung hợp pháp bảo với khí cơ bản thân, tâm thần tương thông, sao lại trúc trắc cơ chứ” Nam Lạc nghi hoặc hỏi

“Ha ha, ngươi lấy linh khí ngày đêm tẩy luyện, tương thông với pháp bảo, phương pháp này tuy có chút chậm nhưng vô cùng tốt. Ta dựa vào sự tìm tòi của bản thân tạo ra một phương pháp giúp người phát huy uy lực của pháp bảo lớn hơn một chút, cũng có thể tính là một loại phương pháp tế luyện”

Tế luyện pháp bảo tự nhiên là cũng có phương pháp nhất định, tựa như năm đó Khổng Tuyên đã nói tu luyện đơn giản là thổ nạp nguyên khí nhưng biết thì biết đấy nhưng không có các bước cụ thể, muốn tu luyện sẽ vô cùng gian nan.

Nam Lạc lại cười khẽ nói: “Ta không thể học phương pháp của ngươi, ngươi là nhân tộc công chủ, nếu như ta dùng phương pháp của ngươi, về sau ngươi bảo ta làm gì, sao ta có thể cự tuyệt nổi”

Phục Hy cũng cười nói: “Lẽ nào ân cứu mạng của ta khi trước cũng bỏ đi sao, nếu nói là thiếu nợ thì ngươi rất khó trả đấy”

“Đương nhiên là không tính, ngươi đã nói vì đó là do ngươi cho nên ân cứu mạng của ngươi với ta cũng hoá không” Nam Lạc cười đáp

“Ha ha…”

Những lời này bất quá là giỡn chơi thôi, Phục Hy đương nhiên cũng không phải là kẻ muốn báo ân còn Nam Lạc há lại là người quên ân tình.

Hắn luôn cảm thấy tâm tình mình có hơi lạnh không muốn để tâm với những việc bên ngoài, nhưng mỗi khi có việc phát sinh trước mặt hắn thì hắn lại không nhịn được, cảm thấy trong lòng rung động

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.