Nơi cực tây, trên bầu trời của một vùng ao đầm.
Vũng bùn đen kịt không ngừng có khí độc bốc lên, độc khí màu đen lên tới không trung lại biến thành màu xanh lục, bao phủ cả vùng không gian này, giống như biển xanh, như rêu xanh.
Trong độc khí có một khối nham thạch trắng như tuyết phập phềnh, toàn thân nó toả ra mà trắng nhu hoà, bức cho độc khí phải tránh ra. Trên tảng đá có một nữ tử đang ngồi, nàng chính là tử y nữ tử mà Nam Lạc mang ra từ Thiên Hồi Bách Chuyển Vô kiếp Sơn.
Năm đó khi Nam lạc tranh đấu với Văn đạo nhân chính nàng là người vỗ lên cổ Nam Lạc, đánh cho Văn Đạo Nhân phải bỏ chạy.
Sau khi nam Lạc rời đi, Văn Đạo Nhân lại muốn đánh lén nàng nhưng thiếu chút nữa thì bị nàng giết. Thế nhưng Văn Đạo Nhân lại nhận ra được lai lịch của nàng dẫn tới việc nàng đuổi theo truy sát dù vậy nhiều năm qua rồi mà vẫn chưa bắt được Văn Đạo Nhân.
Tử Y nữ tử ngồi trên tảng đá trắng, thần thái nhìn thì có vẻ thong dong nhưng con mắt lại chăm chú vào đám khói độc xanh biếc không ngừng bay lên kia.
Trong khói độc Văn Đạo Nhân âm trầm nhìn nữ nhân truy sát mình nhiều năm, con mắt chỉ có một khe của y giống như bị nhiễm lên một lớp độc khí xanh biếc, hắc bào dường như cũng bị nhuộm màu độc khí.
“Thiên Hồi Bách Chuyển Vô Kiếp Sơn, tam sinh luân hồi linh hồn đạo, ha ha, chỉ cần ngươi truyền linh hồn chi đạo cho ta thì ta có thể thể với trời tuyện không nói ra” Văn Đạo Nhân ẩn trong khói độc xanh biếc âm u nói
“Ngươi cho rằng trở về nơi sinh thì ta không làm gì được ngươi sao, ngươi cho rằng ngươi đi một vòng cốt để dẫn ta tới đây mà ta không biết sao? Ha ha” Tử Y nữ tử ngồi trên thạch nham cười lạnh nói
Văn Đạo Nhân cười âm u, mặt không biểu tình nói: “Linh Hồn chi đạo của ngươi quả là đáng sợ, chỉ cần là người có linh hồn gặp ngươi đều phải ăn thiệt, chỉ là ngươi quá tự tin, ngươi không biết trên thế gian này có sinh linh không có hồn. Hắc hắc...”
Tử Y nữ tử nhíu mày lạnh lùng nói: “Ngươi nói là hàng tỉ muỗi độc ẩn trong khói kia sao, nếu là ngươi muốn dựa vào chúng để chiến thắng thì giờ là tử kỳ của ngươi, đây sẽ là nơi ngươi táng thân”
“Hắc hắc ngươi quá coi thường hàng tỉ phân thân của ta, tuy chúng không có năng lực gì nhưng lại có độc tính vô cùng mạnh dù là kẻ có pháp lực cao thâm bị châm vào cũng có thể vẫn lạc. Ngoài ra ngươi có biết lai lịch của nơi này không, ngươi có biết đầm này nối tới nơi nào không. Hắc hắc...” Văn Đạo Nhân như ẩn như hiện trong khói độc xanh biếc giống như mãnh thú trong nơi bí ẩn quan sát con mồi.
Nham thạch trắng như tuyết tản ra quang mang nhu hoà màu trắng dẩy khói độc ra ngoài, Tử Y nữ tử ngồi trên đá khẽ giật mình, thầm nghĩ có lẽ nào quá tự tin tự mình lâm vào nơi đại hung.
Nhìn khắp mọi nơi, ngoại trừ muỗi đen trong khói độc ra thì không còn gì khác, trong lòng càng lúc càng thấy bất an.
Từ lúc nàng sinh ra trong thiên địa tới giờ, chưa từng rời khỏi Thiên Hồi Bách Chuyển Vô Kiếp Sơn. Mà lúc vừa dùng bí pháp chặt đứt liên hệ giữa mình và nó thì Nam Lạc lại vô tình xông vào.
Sau đó nàng đi ra ngoài, đó cũng là lần đầu tiên nàng bước ra thế giới, vì thần thông đặc biệt nên nàng chẳng sợ một ai nhưng lại không biết nhiều về những nơi hung hiểm của thế gian.
Vì cảm thấy bất an nên nàng không nói nữa, tay ngọc khoa trong không trung hoạ thành một ký hiệu huyền ảo màu vàng kim.
Văn đạo nhân vừa nhìn thấy vội vã lui lại đồng thời kêu khẽ một tiếng, khói độc xanh biếc đột nhiên bốc lên, giống như sóng biển cuộn về phía nữ tử trên tảng đá trắng tuyết.
Trong khói độc có vô số muỗi đen, tử y nữ tử chẳng buồn để ý tới, ngay khi ký hiệu thành hình thì ngón tay ngọc điểm vào trung tâm ký hiệu một cái, ký hiệu lập tức tản đi. Sắc mặt của Văn đạo nhân đã lui vào trong biển sương đột nhiên trắng nhợt, vô số muỗi đen giống như mưa đồng thời trút xuống.
Khói độc theo sau muỗi đen lao về phía nữ tử nhưng bị bạch quang nhu hoà chắn lại, không thể xông tới nữa, cho nên chẳng thể làm tử y nữ tử chịu chút tổn thương nào.
Nàng lại một lần nữa hoạ một ký hiệu khác rồi lại vỡ tan, lần này Văn đạo nhân không có phản ứng gì nhưng quanh thân y có vô số muỗi đen chết đi, rơi xuống như mưa xuống cái đầm bốc đầy độc khí kia.
Trong lòng Tử Y thiếu nữ căng thẳng, nàng không ngờ sau khi tới đây những con muối đen lại có thể cản được linh hồn chi đạo thay cho Văn đạo nhân. Nhìn đám muỗi đen dày đặc nhưng vẫn không thể vượt qua được bạch quang, trong lòng đại định, ngón tay ngọc vạch trong không trung.
Ký hiệu nàng viết ra là đạo văn của linh hồn dùng linh hồn của mình làm vật dẫn linh hồn văn đạo nhân, vì thế nên khi đánh vỡ ký hiệu thì linh hồn của Văn đạo nhân đã bị tổn thương, pháp này rất khó phòng ngự. Nhưng mà Văn đạo nhân lại có thể chuyển thương thế lên trên người muỗi đen, tuy rằng mỗi lần công kích đều khiến vô số muỗi đen chết đi nhưng muỗi đen còn nhiều lắm.
Đột nhiên Văn đạo nhân huýt sáo thật dài, theo tiếng huýt của y ao đầm phía dưới đột nhiên nổi bọt.
Một con quái vật tựa rắn tựa cá chui ra, lưng có hai cánh, thân đầy lân giáp màu đen, miệng há lớn, trên dưới có hai hàm răng sắc nhọn. Nó bơi rất nhanh trong ao đầm, vô cùng linh hoạt.
Sau khi nó xuất hiện đầm lại sinh ra vô số quái vật như vậy nữa, chỉ khác là có màu đỏ máu, nhưng bất luận là nhan sắc gì, hình thể lớn nhỏ ra sao cũng đều vô cùng quỷ dị.
Bọn chúng xuất hiện im hơi lặng tiếng, cho dù có bơi trong đầm cũng không có tiếng động gì, đột nhiên chúng bay lên trời, thế nhưng tốc độ tuyệt không giảm giống như đang bơi trong nước vậy.
Ngay khi những sinh vật quái dị này vừa xuất hiện, tử y thiếu nữ đã chú ý tới chúng, ngọc thủ trảo một cái trong hư không, tay đã có thêm một cây roi bảy màu. Cây roi này nhìn qua có chút hư huyễn phảng phất như chỉ là một luồng sáng bảy màu
Chớp nháy trong không gian đã đập xuống quái vật đang lén lút tiến về phía tảng đá màu trắng tuyết, vô cùng mau lẹ, vô thanh vô thức ngay cả khói độc cũng không bị đánh động.
Roi bảy màu quật chính xác lên người con quái vật, thế nhưng lại giống như hư ảnh xuyên qua người nó
Tử Y nữ tử cả kinh, roi bảy màu này tuyệt không phải phàm vật, chính là roi linh hồn, chỉ cần là sinh linh có linh hồn bị roi này đánh trúng thì linh hồn sẽ tán loạn.
Thế nhưng roi này quất lên người quái vật lại chẳng có chút tác dụng gì. Trong lòng không khỏi nghĩ tới lời của Văn Đạo Nhân thầm nghĩ : “Lẽ nào thế gian thật sự có sinh linh không có linh hồn. Như thế thì e rằng nên chạy sớm thôi”
Thần thông thiên bẩm của nàng là Linh Hồn chi đạo, có thể đả thương linh hồn người, là thần thông quỷ bí nhất thế gian. Thế nhưng giờ lại lâm vào nơi này, Văn Đạo Nhân có vô số phân thân, có thể cản thương tổn cho y không thể giết chết.
Bây giờ lại xuất hiện sinh linh không có linh hồn khiến nàng sinh ý thoái lui
Trong lòng khẽ động, nham thạch màu tuyết trắng giống như một con thuyền màu bạch ngọc bay vụt lên trời
Quái xà im hơi lặng tiếng bơi tới gần nham thạch chỉ thấy nó khẽ chuyển mình vòng quanh nham thạch càng lúc càng tới gần. Bạch sắc quang mang tuy có chút tác dụng với nó nhưng không cách nào ngăn cản triệt để được.
Tử Y nữ tử nhìn đám muỗi không ngừng chuyển động trên đầu rồi lại nhìn quái xà. Khoé miệng hơi nhếch lên, ngọc thủ vỗ liên tục lên tảng đá trắng.
Quang mang của tảng đá càng lúc càng dày, tốc độ phi hành cũng tăng lên thế nhưng quái xà hai cánh kia có tốc độ cực nhanh, hơn nữa có thể chống lại quang mang của tảng đá, thân thể chuyển động trong quang mang màu trắng, tóc độ càng lúc càng tăng.
Đúng lúc này một đạo hắc mang từ trong không trung bắn ra nhằm về phía tử y nữ tử.
Tử Y nữ tử muốn bỏ chạy, nhưng khói độc và muỗi đen như sóng biển bao quang bốn phía, còn có con quái xà kia nếu rời khỏi tảng đá thì hậu quả thật khó tưởng tượng nổi.
Chỉ thấy nàng vỗ thật nhanh lên tảng đá, thất thải hồn tiên liền bay vào trong không trung. Ngay lập tức một chiếc cầu vồng xuất hiện.
Tử y nữ tử và cả nham thạch cùng lúc chui vào đó, hắc mang cũng đâm thẳng vào, hư không bỗng nhiên vang lên một tiếng rên, sau đó Tử Y nữ tử và tảng đá trắng tiêu thất, chỉ còn lại một chiếc roi bảy màu, quái xà và muỗi đen không thể ngăn lại nổi bởi chiếc roi kia là vô hình vô chất.
Văn đạo nhân bồng bềnh trong biển sương xanh biếc, con quái như rắn mà không phải rắn như cá mà không phải cá đứng ngay cạnh bên. Chỉ thấy quái vật kia vừa đứng bên cạnh Văn đạo nhân thì đã trở nên mông lung, lúc xuất hiện lại thì đã trở thành một gã đầu mọc lân giáp màu đen, tướng mạo xấu xí, nhãn thần hung tàn.
Văn đạo nhân nhìn hướng mà Tử Y nữ tử bỏ chạy rồi quay đầu cười nói: “La huynh, có nguyện cùng ta đi gặp sinh linh của thiên hạ này không”
Nam tử đầu đầy lân giáp trầm ngâm. Văn đạo nhân cười cười nói: “Nơi đó sinh linh nhiều tới vô tận, cường giả vô số, đạo pháp của ngươi đã tới bình cảnh, chỉ có gặp nhiều cường giả mới có thể đột phá, huốn chi, đạo pháp của ngươi cần có hồn phách của sinh linh cường đại mới có thể đề cao uy lực, đó mới là thiên đường của ngươi”
“Ha ha, ngươi không cần nói nhiều vậy, ta khắc tự biết, đã sớm muốn tới vùng đất trung tâm rồi. Chỉ là nữ tử kia không biết là người ở đâu, lại có thể khiến ngươi quay về nơi sinh ra mới chống lại được”
Mắt của nam tử xấu xí họ La chớp động huyết quang nhưng thanh âm thì vô cùng ôn nhu.
“Ha ha, nàng có một loại thần thông, độc nhất vô nhị trong thiên hạ, nàng bị u minh thứ của ta đâm trúng, chạy xa tới đâu cũng không thoát được, giờ tới lúc khiến nàng hiểu cảm giác bị người truy sát”
Ngay khi Văn đạo nhân dứt lời thì y lại biến sắc, vô số muỗi đen trong khói độc đột nhiên chết mất
Nam tử xấu xí họ La nhìn tình cảnh này không khỏi cười ha ha nói: “Thần thông quả nhiên quỷ bí, tới lúc đó không biết có thể để La mỗ quan sát một chút được không?”
“Ha ha, đương nhiên...”
Văn đạo nhân cười nói, vô cùng hảo sảng, rồi cuộn theo khói độc và muỗi đen cùng với nam tử xấu xí họ La nhằm phía Tử Y nữ tử bỏ trốn mà đuổi theo.