Buổi tối không trăng, sao trời lác đác.
Trên bầu trời Lạc Linh Sơn lại có một vầng trăng nhỏ nhô lên, ngũ thải quang mang đã có xu thế dung hợp lại, không phải là tách biệt như lúc đầu nữa.
Từ khi Bắc Linh rời khỏi đây đã được nửa năm mà chưa thấy trở về, ngoại trừ một nỗi nhớ khó hiểu ra Nam Lạc chẳng thể làm gì khác. Hắn không lo Bắc Linh sẽ gặp nguy hiểm bởi vì trong mắt hắn dù Bắc Linh chẳng phải là đỉnh cấp trong thần cảnh nhưng bản lĩnh quỷ bí vô cùng, khiến người ta khó lòng phòng bị. Nếu nàng muốn trốn, không ai có thể ngăn cản được.
Tuy Nam Lạc không cho rằng nàng có thể tự tung tự tác trước Đạo Cảnh hoặc Thánh Đạo. Nhưng độn thuật của nàng quả là có chỗ độc đáo, quỷ bí khó dò.
Thiên địa tĩnh lặng, vô số sinh linh thổ nạp tinh hoa của sao trời.
Mà tại một sơn mạch phía nam cách Bất Chu Sơn ba nghìn dặm lại có một cái gương như trăng mà chẳng phải trăng tản ra ánh sáng ngũ sắc ôn hoà. Đương nhiên trong thiên địa này người có thể nhìn ra được mặt gương đã không nhiều.
Bầu trời Lạc Linh Sơn tuy không phải sáng như ban ngày nhưng trong trời đêm lại cực kỳ bắt mắt.
Đột nhiên một đám mây hoá thành cực trảo lặng lẽ xuất hiện trên bầu trời Lạc Linh Sơn, cự trảo khổng lồ nhưng lại không có khí thế phô thiên cái địa mà có cảm giác lén lút.
Đánh lén thường thường đều là nhằm vào lúc đối phương không phòng bị mà mình thì lại toàn tâm toàn ý. Cự vân thủ xuất hiện trên bầu trời Lạc Linh Sơn vô cùng lớn, cơ hồ như che kín của một nửa Lạc Linh sơn mạch.
Cự vân thủ đen kịt, có ba cái móng vừa xuất hiện, lập tức bao lấy Yêu Nguyệt Kính. Thiên địa nhất thời u ám, một lúc sau trong vùng tối của Lạc Linh Sơn đột nhiên truyền ra một thanh âm kinh ngạc
“Di...”
Tiếng kêu kinh ngạc này đánh vỡ màn đêm yên tĩnh, một đạo quang mang đâm thủng hắc ám, ban đầu chỉ là một đạo kiếm mang sau đó càng lúc càng mạnh, chọc thủng một lỗ trong bóng tối. Ngay sau đó Yêu Nguyệt kính lần nữa xuất hiện trên bầu trời, quang mang như trước. Thế nhưng cự vân hắc thủ lại tiêu tán thành một đám khói trong không trung, chậm rãi phai nhạt thành hư vô, giống như chưa từng phát sinh bất cứ điều gì.
Cự vân thủ theo gió mà tới che lấp ánh trăng giờ khắc này lại theo gió mà đi.
Tiếng kêu kinh ngạc còn phảng phất như còn luẩn quẩn trong không trung. Tại Lạc Linh Sơn, tiểu hồng điểu và tiểu thanh điểu vốn trốn trong tổ lặng yên tu hành, chúng vốn đã quen với vầng trăng trên bầu trời, trực giác nói cho nó biết đó là bảo bối của vị bất động đại vương kia.
Lúc Nam Lạc và Lục Tinh Tử nói chuyện thì tiểu hồng điểu cũng ở đó nghe trong lòng nó cũng cảm thấy đã có chuyện xảy ra, còn sốt ruột nhắc nhở vị đại vương chẳng có lòng cảnh giác kia thế nhưng đại vương vẫn vậy chẳng thèm để ý.
Sau khi về, càng nghĩ nó càng cảm thấy sẽ xảy ra đại sự liền mang Tiểu thanh điểu đổi vài cái tổ, cho tới khi tìm được vách đá bí ẩn này mới coi như là ổn định. Trong lòng thầm nghĩ tuy đại vương truyền cho mình một thiên pháp quyết tu luyện, nhưng mình cũng đã nhắc nhở hắn, coi như là huề vốn, từ nay về sau không ai nợ an. Vì vậy liền có thể an tâm tu luyện, chỉ là mỗi khi nhìn thấy Yêu Nguyệt Kính trên bầu trời thì trong lòng không khỏi than đại vương mình thật không có nhãn lực, lại càng không có cảnh giác, không hiểu sao có thể sống tới lúc này.
Rất nhiều ngày trôi qua cuối cùng cũng không ngoài nó sở liệu, phiền phức cuối cùng cũng tới.
Ngẩng cái đầu màu hồng khéo léo nhìn cự vân hắc thủ vô thanh vô tức tới, sau đó lại bất động thanh sắc mà tán đi, trong lòng không khỏi thầm nghĩ : “Nguyên lai đại vương có bản lĩnh thực, thảo nào chẳng chút hoảng sợ. Chỉ là cái vẻ kiêu ngạo này không phải sẽ đưa tới càng nhiều địch nhân sao.”
Vô luận ra sao, Tiểu hồng điểu đều cảm thấy vị đại vương luyện thần thông ra tình trạng này không nên kiêu ngạo như vậy
Thanh âm kinh nghi kia càng khiến Tiểu hồng điểu cảm thấy mưa gió muốn tới, chính lúc nó muốn trở về tổ thì trên bầu trời xuất hiện một đám mây ánh huyết hồng quấn về phía Yêu Nguyệt kính.
Vẫn là im hơi lặng tiếng, yên tĩnh đến dị thường. Đám huyết hồng vân kia dưới ánh sáng lại vô cùng rõ ràng, giống như một đám huyết vụ trôi trong không trung. Nhìn qua thì phiêu hốt bất định tựa hồ dễ dàng bị gió thổi bay nhưng trong chớp mắt đã bao phủ Yêu Nguyệt kính.
Lần này không có hắc ám thình lình bao phủ nên Tiểu hồng điểu thấy rõ rõ ràng ràng, ngay khi huyết vụ bao lấy bảo bối của đại vương, trong lòng nó vẫn nhảy lên một cái, dù sao đại vương này vẫn rất tốt.
Huyết vụ vốn phiêu hốt quỷ dị, ngay khi vừa bao lấy lập tức lại điên cuồng bay lên. Tựa như sóng biển muốn mang Yêu Nguyệt Kính đi. Thế nhưng Yêu Nguyệt huyền phù trong không trung tựa như vô lực kia lại ổn tựa Thái Sơn, ánh sáng bị huyết vụ bao phủ hoá thành màu đỏ, tạo thành cảm giác thanh phong phất cao sơn.
Dù cho huyết vụ biến hoá thế nào, ngàn pháp vạn pháp gia thân thì cũng vẫn cứ sừng sững bất động.
Tại vùng bóng tối nơi ánh sáng không chiếu tới đột nhiên truyền tới một chú ngữ huyền ảo, khó hiểu, giống như đại đạo huyền âm câu thông Thiên Địa. Khi thanh âm vang lên thì không gian bỗng nhiên yên tĩnh lại, vốn còn tiếng gió thổi, ngọn cây xào xạc cùng với tiếng côn trùng kêu tại thời khắc này bỗng nhiên im bặt.
Huyết vụ đột nhiên co rút lại lập tức hoá thành một con Huyết Lang, hú dài trong không trung. Rõ ràng Tiểu hồng điểu chẳng nghe được chút âm thanh nào mà mắt đã đen ngòm, ngã gục xuống đất.
Một vòng sóng vô hình phá nát vùng không gian bao quanh Yêu Nguyệt, nguyên lai Yêu Nguyệt tựa như đã hoà hợp với hư không chính lúc này đã bị cô lập, cảm giác liên hệ với núi non đã chẳng còn vi diệu như trước.
Đúng lúc này một cự trảo xanh đen xé rách hư không lao tới, cự trảo tựa như thực thể, phá nát những làn sóng làm chấn động hư không kia. Huyết Lang nhìn cự trảo xanh đen lập tức giận dữ, không quan tâm tới Yêu Nguyệt nữa mà lao tới cắn.
Cự trảo cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém cùng Huyết Lang quyết đấu, hai người không ngờ lại chẳng phải là cùng một nhóm, đều muốn giành Yêu Nguyệt về phần mình. Mãnh thú xung quanh sơn mạch ẩn phục trong bóng đêm nhìn về chính giữa Lạc Linh Sơn
Thanh Hắc Cự Trảo và Huyết Lang đơn đấu nhưng chưa động tới chân tài, chỉ là tương hỗ thăm dò. Hiển nhiên bọn chúng biết rõ mục đích của mình là gì, dù cho muốn đấu cũng chưa phải lúc.
Ngay khi Thanh Hắc Cự Trảo và Huyết Lang thăm dò thì Yêu Nguyệt Kính đột nhiên động, lao thẳng lên trời cao, phảng phất như đã tiến nhập hư không, không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài. Đồng thời một thanh âm nhàn nhạt truyền từ trong núi ra.
“Chư vị muốn Yêu Nguyệt Kính của ta hay là muốn mạng của Nam Lạc này”
“Mạng ngươi cũng muốn, kính này cũng vậy” Huyết Lang há miệng nói, thanh âm phảng phất còn mang theo mùi máu tươi mơ hồ như có núi xác biển máu hiện lên sau người, khiến không gian rung thành từng đợt sóng. Dựa vào uy thế của nó hiển nhiên vừa rồi chỉ dùng vài phần lực, chẳng hề động tới thần thông.
Thanh Hắc Cự Trảo có ba móng khẽ động, hư không giống như mặt băng bị đập vỡ, theo sau đó cũng muốn đập vỡ cả Lạc Linh Sơn. Tiếp theo từ trên cự trảo truyền tới một thanh âm bén nhọn: “Nam Lạc, bản vương muốn dùng mạng ngươi tế điện hài nhi của ta”
Sau khi thanh âm chấm dứt Lạc Linh Sơn lâm vào một khoảng lặng rồi đột nhiên một tiếng thở dài vang lên: “Từ lúc xuất đạo tới nay, Nam Lạc ta chưa hề chủ động đắc tội với người nhưng người chết dưới kiếm ta không ít, cừu nhân của ta lại càng không nhớ nổi. Ta đoán hai người các ngươi tới đây là để thử xem Nam Lạc có còn chiến lực hay không, cũng được, ta cũng sẽ không ẩn giấu nữa, để cho các ngươi biết, cũng là để cho mọi người biết.”
Thanh âm của Nam Lạc ban đầu còn có chút cảm thán tốc độ thong thả nhưng khi những lời cuối cùng vang lên lại kèm theo một luồng khí lạnh.
Tiểu hồng điểu không biết đã tỉnh lại từ khi nào, vội trốn vào trong sào huyệt tuyệt không dám nhìn bầu trời, dựa sát vào chim xanh, trong lòng mắng Huyết Lang không ngớt. Lúc này đột nhiên nghe được lời nói trong không trung truyền tới thầm nghĩ quả nhiên là nhằm vào vị đại vương ngốc này.
Thế nhưng suy nghĩ thật kỹ lời của Nam Lạc thì Tiểu hồng điểu lại nghĩ rằng chỉ sợ đại vương đã sớm biết được hai người này đã đến, hơn nữa trong lời nói còn ám chỉ có rất nhiều người ẩn từ một nơi bí mật gần đó, nghĩ vậy thân thể của Tiểu hồng điểu lại rúc lại gần Tiểu thanh điểu, Tiểu Thanh Điểu lại chẳng biết gì về ngoại giới cả, vẫn đang ngon giấc.
Lời của Nam Lạc còn chưa dứt thì một đạo kiếm quang xuyên phá hư không lao tới, tĩnh lặng vô thanh, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Thanh Hắc Cự Trảo và Huyết Lang, chỉ thấy mũi kiếm khẽ rung, kinh thiên kiếm mang nở rộ, sát khí ngập trời xông thẳng vân tiêu.
Kiếm mang như hoa tuyết đầy trời bao phủ cự trảo và Huyết Lang.
Huyết Lang khẽ động, ngửa mặt lên trời rống to, Cự Trảo rung lên, không gian nát vụn.
Kiếm quang đầy trời trút xuống, Huyết Lang và Cự Trảo trong chớp mắt đã bị cắt vụn, kiếm quang quấy mạnh, cả hai hoá thành bột phấn, tiêu tán trong trời đất.
Xa xa, trong bóng tối vang lên hai tiếng kêu
Đồng thời khắp nơi truyền đến những tiếng kêu kinh hãi
“Tiên Thiên Kiếm Khí”
“Kiếm đạo? Quả là kiếm đạo”
“Dùng thần thông kiếm đạo đổi bái thiếp trong tay chư quân, có ai nguyện ý không?”