“Đan công tử! Đường gia đâu?”
Phượng Nhi canh giữ ở trước nhã môn, nhìn về phía trước thì thấy Đan Nhược Thủy, hơi có vẻ kinh ngạc mở miệng.
“Xuỵt. . . . . .” Đan Nhược Thủy lấy tay nhẹ che miệng nhỏ của nàng, làm cho nàng đỏ mặt tại chỗ, một đôi tay nhỏ bé lập tức cầm bàn tay to của hắn. Đan Nhược Thủy rất nhanh rút tay về, cười vỗ vỗ đầu của nàng, thưởng cho nàng một thỏi bạc.
“Đi nghỉ ngơi đi.”
“Được nha! Công tử, ngươi chen ngang đó!” Phượng Nhi giảm thấp thanh âm xuống nói, bạc vẫn là không khách khí nhận lấy.
“Hả, chen ngang cái gì? Ngươi không có nhìn chủ tử Đường gia chết, trong lòng rất khổ sở. Người ta chính là người nghĩa khí. Phải đi về trấn an lòng người a, đặc biệt nhờ vả ta tới vấn an thỉnh tội cùng Dung nhi.”
“Phải không?” Phượng Nhi cong lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi. “Ta xem hắn bình thường tới Thu Nguyệt các cũng không nhân từ như vậy, thối lão đầu say mê sắc đẹp, mấy người tỷ muội của chúng ta đều chán hắn!”
Hmm! Thú vị! Đan Nhược Thủy cười nhìn có chút hả hê.
Nhìn hắn vén lên màn trúc, Phượng Nhi vừa bắt được hắn.
“Công tử, ngươi không phải là khách nhân ngày hôm nay của Dung nhi, nàng sẽ không gặp .”
Ồ? Bảng hiệu lớn như vậy? Đan Nhược Thủy cười một tiếng, vẫn là cất bước mà vào. Phượng Nhi dùng sức, đem hắn kéo ra, nàng giẫm phải chân thấp la: “Ta nói thật, nàng sẽ không gặp ngươi đâu! Cho dù ngươi mạo thắng Phan An, gia tài bạc vạn, nàng không gặp chính là không gặp. Hơn nữa để ngươi đi vào, hư quy củ, ta sẽ bị Mộ mụ mắng.”
Nàng càng nói như vậy, hắn càng muốn đi vào, hơn nữa, hắn đã có thể cảm nhận được đến từ hai bên kín đáo nộ ra địch ý, xem ra Thu Nguyệt các thật không đơn thuần.
Đan Nhược Thủy lấy đầu ngón tay nhẹ điểm lên người nàng một cái, làm cho chân nàng cũng mềm nhũn tại chỗ.
“Ngươi ngoan ngoãn không nói, Mộ mụ như thế nào mắng ngươi? Nàng nếu thật dám mắng ngươi, ngươi tìm đến ta, ta làm chỗ dựa giúp ngươi.”
Người lớn lên đẹp trai thật là có chút ít chỗ dùng. Ở lúc Phượng Nhi say mê, mịt mờ hết sức, bóng dáng Đan Nhược Thủy chợt lóe, đã không thấy bóng dáng, tốc độ cực nhanh, ngay cả hộ vệ núp ở trong bóng tối cũng không nhìn thấy hắn khi nào biến mất.
Mùi thơm! Mùi thơm quen thuộc! Vừa ngửi tới hơi thở làm người ta thần hồn điên đảo, Đan Nhược Thủy cười. Đệ nhất danh kỹ Giang Nam thần bí khó lường này rốt cuộc có sức quyến rũ kinh người gì. Hắn thật hết sức có hứng thú.
Trong sương phòng cao nhã hoa lệ đã bày đầy rượu và thức ăn, Đan Nhược Thủy tùy ý mà ngồi, nhìn sa màn màu hồng rũ xuống phía trước, mơ hồ nhìn thấy bên trong bày một cây đàn tranh, trừ cỗ mùi thơm quen thuộc này, không thấy bóng người.
Thần bí như vậy? Đan Nhược Thủy càng lúc càng tò mò.
“Đường gia sao?” Tiếng nói tinh tế từ phía sau sa màn truyền đến.
Đàn hương làm giảm bớt mùi hoa vốn có, thanh âm ôn nhu của nữ tử, đúng là làm cho lòng người mãn ý.
“Ta tới chậm, phạt trước một chén.” Đan Nhược Thủy cười nói, tự mình rót cho mình một ly rượu. Uống một hơi cạn sạch.
Thanh âm của hắn làm Dung nhi phía sau màn rất là khiếp sợ. Thế nào lại là hắn? Đường Ưng đâu? Nàng nhất thời chấn ngạc không dứt, thật lâu không cách nào hoàn hồn.
Mộ Vân một bên cũng sững sờ, không giải thích được nhìn phản ứng khác thường của nàng. Nàng cúi người xuống, dán tại bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Dung nhi, ngươi làm sao vậy?”
Dung nhi vội vàng hoàn hồn, trái tim nhưng cuồng loạn mất tốc độ. Đan Nhược Thủy không phải là một người đơn giản, hắn có thể thay thế được Đường Ưng đi vào gặp nàng, khẳng định dùng thủ đoạn nào đó, nàng không thể để cho hắn dễ dàng được như ý.
Nàng ghé vào bên tai Mộ Vân nói thầm một câu. Mộ Vân sửng sốt, kinh ngạc trợn tròn mắt. Thấy Dung nhi hướng nàng gật đầu, Mộ Vân gật đầu ý bảo, nhưng ngay sau đó mở miệng: “Ngươi không phải là Đường gia, mời đi đi.”
“Ta không phải là Đường gia không trọng yếu, đối với Dung nhi cô nương mà nói, đối phương là ai càng không trọng yếu đi!” Đan Nhược Thủy cười nói. Nàng muốn chơi trò ẩn giấu, hắn vui vẻ phụng bồi, đừng quên hắn chính là dựa vào miệng ăn cơm a!
Dung nhi lại ghé vào lỗ tai Mộ Vân thì thầm, Mộ Vân thay nàng mở miệng: “Đường gia là khách nhân ngày hôm nay của ta, trừ hắn ra, ai ta cũng không gặp.”
“Nguyên tắc của Dung nhi cô nương làm người ta tán thưởng. Nhưng đáng tiếc Đường gia sẽ không tới, vẫn là hắn nhờ ta đi vào thỉnh an giúp a!”
Đôi mắt đẹp của Dung nhi hàm băng, mặt như sương, Mộ Vân hết sức khẩn trương, nàng không biết người vừa vào phía ngoài kia rốt cuộc là người nào, lại có thể dễ dàng làm cho Dung nhi từ trước đến giờ lãnh nhược băng sương thay đổi sắc mặt, nhưng nàng vẫn là hết sức trả lời thay: “Ngươi đã biết nguyên tắc của ta, nên hiểu ta sẽ không gặp.”
“Nguyên tắc của ngươi là một ngày chỉ tiếp kiến một khách nhân, mà không cần biết tên khách nhân kia là ai, không phải sao?”
Dung nhi cơ hồ mau bị hắn chọc giận. Hắn không chỉ công phu ngoài miệng lợi hại, còn tương đối tự đại!
“Xin hỏi đại danh các hạ?”
“Đan Nhược Thủy.”
“Thiên Cơ nhất thần toán?”
“Không dám nhận.”
“Thiên Cơ ngưng chỉ gian, thần niệm nhu quải ngôn; gió theo tứ hải đi, vận mệnh đàm tiếu nhân gian.”
Đan Nhược Thủy hắng giọng mà cười.
“Dung nhi cô nương quả thật là kỳ nữ thông minh hơn người. Đây chẳng qua là trên giang hồ để mắt tại hạ, thuận miệng truyền lưu câu thơ, không nghĩ tới Dung nhi cô nương lại đọc làu làu, làm tại hạ bội phục.”
“Ở Thu Nguyệt các, cho dù không giao thiệp với thiên hạ, cũng có thể biết chuyện thiên hạ. Huống chi công tử ngài tiếng tăm lan xa, người người đều biết Thiên Cơ thần toán Đan Nhược Thủy là cao nhân thần bí đứng đầu.”
“Đã như vậy, ngươi không muốn gặp vị cao nhân thần bí đứng đầu này sao?”
“Nguyên tắc của ta là một ngày tiếp kiến một khách nhân, mà không hỏi đối phương là người nào!”
Thật là một cái miệng nhanh mồm nhanh miệng, nói rõ bày tỏ với hắn không có hứng thú với vị “cao nhân” này, Đan Nhược Thủy thật là có chút ít thất bại a!
“Thật ra thì ta muốn gặp mặt thật dễ dàng.” Đan Nhược Thủy cười nói, tầng sa mỏng kia hắn không cần tốn nhiều sức có thể vén lên.
“Công tử võ nghệ bí hiểm, tiểu nữ tử sớm nghe thấy, nhưng ta nghĩ công tử cũng không phải là người không biết đạo lý đi.”
Hmm! Hắn thật là càng lúc càng thích nàng. Người có thể làm cho Đan Nhược Thủy đụng cái đinh hai lần nàng chính là người đầu tiên.
“Xem ra cô nương là quyết tâm không gặp mặt rồi?’
“Trừ phi ngươi nghĩ xông vào.”
“Không dám, sau người ta có hai đại ca mắt nhìn chằm chằm vào, ta còn muốn lưu cái mạng nhỏ lăn lộn giang hồ!”
Nghe vậy, kiều nhan Dung nhi lạnh lẽo, thân hình chợt lóe, biến mất ở bên cạnh Mộ Vân. Mất đi bóng dáng của nàng, Mộ Vân liền luống cuống tay chân. Không có Dung nhi nhắc nhở, nàng căn bản không cách nào cùng hắn ứng đối. Hoàn hảo Dung nhi trong nháy mắt lại trở về bên người nàng, mới để cho nàng thở dốc.
Phát hiện hơi thở đối địch phía sau không thấy, Đan Nhược Thủy cười một tiếng, vừa rót cho mình một ly rượu. Ai nha! Cô nương gia chính là e lệ, đuổi đi nhàn tạp nhân đẳng chướng mắt, lúc này chỉ còn bọn họ một chỗ, thật đúng là gọi hắn có chút khẩn trương! Nàng làm như vậy, là hướng hắn đấu một mình, hay là thỏa hiệp đây? Đan Nhược Thủy hết sức mong đợi.
“Thiên Cơ thần toán, tiểu nữ tử cũng nghĩ lãnh giáo.”
Sa màn giương nhẹ, bay tới một tờ giấy trắng, chậm rãi rơi vào trên bàn, trên giấy chỉ viết một chữ: Nhạn.
Nguyên lai là muốn thử hắn! Đan Nhược Thủy nhìn chữ viết một cái, chậm rãi mà nói: “Dung nhi cô nương diễm danh thiên hạ, chữ viết cũng đoan trang xinh đẹp. Lấy bút pháp xem, lực đạo mười phần, nghĩ đến Dung nhi cô nương cũng thâm tàng bất lộ.”
Nàng có võ công, hắn cảm thấy càng có tính khiêu chiến.
Dung nhi nhẹ chau lại đôi mày thanh tú, lại nghe thấy thanh âm của hắn: “Nét phẩy vượt qua hàng, giống như san màn cách trở bên trong nhã môn, đuôi tựa như giai, song bên người, bên trong sa màn là hai vị giai nhân?”
Dung nhi cùng Mộ Vân đồng thời cả kinh.
“Đây chẳng qua là một chữ Nhạn bình thường.”
“Đúng, Nhạn thuộc chim di trú, theo nước mà ở, nhất định ta và ngươi hữu duyên.” Thanh âm của hắn tràn đầy nụ cười.
“Đó là trùng hợp.”
“Là trùng hợp.” Nụ cười của hắn càng đậm, “Phá không chi nhạn, ứng giới phía chân trời mênh mông, thực không nên vây tại sau màn.”
Tóm lại, hắn chính là muốn nàng hiện thân là được rồi!
“Nhạn phi hành, là vì tránh đông tìm ấm áp.” Mộ Vân trả lời.
“Đúng vậy a, ta đây rượu ngon món ngon đầy bàn, rất ấm áp .” Hắn tự tại nếm một ngụm rượu.
“Đan công tử danh bất hư truyền.”
“Này tỏ vẻ Dung nhi cô nương chịu thưởng thức mặt ta sao?”
“Nghe nói công tử không chỉ thần cơ diệu toán, lại càng bác học thấy nhiều biết rộng.”
“A! Thi xong đoán chữ, giờ muốn kiểm tra thành tựu văn học sao? Tài văn chương của Dung nhi cô nương tung hoành, tại hạ không dám múa rìu qua mắt thợ.”
“Công tử khen trật rồi, trước mời ngài.”
“Vong khước thiên sơn phù sinh lộ.”
“Phiên phiên lạc hoa vũ phong trần.”
“Độ thủy vạn lý hàn nguyệt phiêu.”
“Tiêu tiêu tự vũ ánh thanh trúc.”
Đan Nhược Thủy thoải mái cười một tiếng.
“Sa một mành.” Theo mở miệng, Đan Nhược Thủy vận truyền chân khí, sa mỏng giữa hai người nhẹ nhàng vung lên.
“Tranh một khúc.” Sa màn ở Dung nhi đáp lại xong chợt rơi xuống.
“Một phiến lá.” Lá trúc xanh trong tay hắn trong nháy mắt bay vụt mà vào.
“Hương một luồng.” Sương khói dần hương từ sa màn chợt bay ra, đem phiến lá trúc này tống ra ngoài.
Đan Nhược Thủy vẫn là cười, ngón tay giương nhẹ, lá trúc dán tại trên sa mỏng. Hai người so sánh tài văn chương, cũng so sánh nội lực.
“Thì bạn tranh khúc ngâm.” Cách sa truyền lực, dây đần tranh vặn vẹo một chút, Dung nhi cùng Mộ Vân đồng thời chấn động trong lòng.
“Huyền âm không do người.” Dung nhi ngồi xuống trước đàn tranh, gẩy dây đàn, đánh rách lá trúc dán tại trên sa màn mỏng manh.
Đan Nhược Thủy hắng giọng mà cười, đặt tay vung lên.
“Kinh thấy dung nhan mỹ nhân a!”
Lá trúc nứt thành hai mảnh tựa như đao mỏng từ ngón giữa hắn vũ động ở trên sa màn, phút chốc, phiến lá thật mỏng vỡ vụn, sa màn ở trong nháy mắt rách nát bay tán loạn, trong nháy mắt bay xuống đầy đất.
Sau đàn tranh, băng tuyết kiều diễm không giống phàm trần, Đan Nhược Thủy ở lúc sa rơi người xuất hiện trong nháy mắt ngừng thở.
Nàng chính là Đệ nhất danh kỹ Giang Nam làm người người khuynh đảo? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không tin tưởng thế gian lại có nữ tử tuyệt mỹ nhường này ——
Cái loại mỹ này làm người ta sợ; cái loại lãnh này làm lòng người nát, cái loại kinh diễm tuyệt trần này, làm người ta chết không có gì đáng tiếc.
Trong khoảnh khắc đó, Đan Nhược Thủy không chỉ là bị vẻ đẹp của nàng làm chấn động, cũng vì vẻ đẹp của nàng mang cho hắn giống như đã từng quen biết mà khiếp sợ. Hắn cùng với Dung nhi chưa từng gặp mặt, như thế nào cảm thấy quen thuộc như thế?
Đan Nhược Thủy hắn có bản lãnh mắt đã nhìn thì không quên. Hắn nhìn qua nàng, tuyệt đối không thể nhận sai!
Mộ Vân đã sợ đến không biết như thế nào cho phải, nàng núp trong bóng tối, động cũng không dám động, nàng chưa từng gặp qua người tài ăn nói giỏi như vậy, nội lực mạnh như thế. Dung nhi hiện thân, nàng vội vàng nhưng cũng không giúp được.
Đan Nhược Thủy lần đầu lâm vào khốn cảnh suy nghĩ hỗn độn, hắn cơ hồ muốn chau lên lông mày tới nhìn nàng chằm chằm. Hắn muốn đứng dậy, Dung nhi nhưng hướng hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn từ trong mắt nàng đọc lên tin tức: ngươi có thể nhìn thấy ta là bằng thực lực của ngươi, ngàn vạn đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Đan Nhược Thủy quyết định bất động thanh sắc. Hắn phải nghĩ lên hắn đã gặp nàng nơi nào, giai nhân như thế, hắn như thế nào quen thuộc như thế rồi lại không hề ấn tượng?
Đáp lễ một khúc, đại khái là đánh giá cùng thỏa hiệp cao nhất nàng đối với hắn. Lông mi Dung nhi lớn lên dày mà dài, mái tóc như bộc thả trên vai trần, ngón tay ngọc trắng nõn trêu chọc dây đàn, ti ti quấy nhiễu hồn phách người nghe.
Theo đầu ngón tay nàng ngưng khí mà nhìn, người mới vừa tỷ thí ở sau sa màn cùng hắn đích xác là nàng; theo khuôn mặt ngọc không tỳ vết của nàng, cũng đích xác là mạo thắng Mỹ Kiều Nương Phù Dung, nhưng vì sao. . . . . .
Đan Nhược Thủy chìm đắm trong khúc đàn du dương của nàng nhưng vẫn tinh tế suy tư.
Dung nhi cô nương đúng là thần bí, nàng mỹ lệ khuynh thiên hạ, nhưng không có khí âm nhu mềm yếu của nữ tử. . . . . .
Phút chốc sửng sốt, Đan Nhược Thủy đột nhiên nhớ tới, mùi thơm trên người nàng cùng nam tử áo đen vô tình gặp gỡ ở nóc nhà đêm trước giống nhau như đúc.
Khúc điệu nàng đàn ra ôn nhu như vậy, hơi thở lãnh ngạo trên người nàng lại nồng đậm như vậy, giống như trên người nàng hạ sương, đông lại mỹ lệ của nàng.
Vẻ đẹp của nàng, rất vô tình; đã là danh kỹ, không nên vô tình.
Một khúc xuống tới, nàng không có bất kỳ tươi cười, ngón tay nhỏ nhắn vừa thu lại, nàng không sợ hãi nghênh thị hắn.
Đan Nhược Thủy kiềm chế xuống suy nghĩ không giải thích được, nở rộ nụ cười, vỗ vỗ hai tay, hắn nâng chén nói: “Đa tạ Dung nhi cô nương gặp mặt, tại hạ vạn hạnh, có thể cùng giai nhân vui vẻ.”
Nàng vẫn không có động tĩnh, chẳng qua là nhìn hắn.
Đan Nhược Thủy lại rót rượu thêm ở trong một chén khác.
“Dung cô nương nguyện ý tiếp tục đàn ra một khúc, an ủi tâm chờ đợi đã lâu của tại hạ sao?”
Nàng vẫn không có nói, tay nhẹ vẫy, đàn hương đã tắt. Câu trả lời của nàng rất rõ ràng.
Đan Nhược Thủy không sao cả cười nói: “Có thể chính tai lắng nghe kỹ càng tài đánh đàn của Dung cô nương, chuyến đi này của tại hạ đã không tệ rồi. Mới vừa nếu có chỗ mạo phạm, xin cô nương tha lỗi. Ta trước cạn một chén.”
Hắn đem rượu uống một hơi cạn sạch, đặt ly rượu xuống. Nhìn Dung nhi không hề cử động một cái, hắn cười nói: “Hi vọng Dung cô nương tiếp nhận lời xin lỗi của ta.”
Hắn không những thông minh. Cũng hết sức giảo hoạt. Dung nhi rốt cục đứng dậy đi về phía trước, Mộ Vân ở chỗ tối hết sức khẩn trương.
Nàng càng nhích tới gần, mùi thơm say lòng người này càng làm hắn mê loạn. Đó là một cỗ hơi thở đặc thù hết sức thanh nhã, ở trên người nàng, không có một tia vị dong chi tục phấn của thanh lâu.
Dung nhi cũng không ngồi xuống, nàng đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy ly rượu hướng hắn thăm hỏi, cũng che miệng uống hết vật trong chén, coi như là tiếp nhận lời xin lỗi của hắn.
Nàng ngạo khí hắn thưởng thức, nhưng nàng lạnh lùng làm người ta ủ rũ.
Đặt xuống cái chén, đại biểu kết thúc. Dung nhi hướng hắn gật đầu ý bảo, lập tức xoay người liền muốn rời đi.
Mà hắn không thể cứ làm cho nàng đi như vậy. Hắn hiểu được, nàng đi lần này nếu có cơ hội gặp nàng, sợ rằng khó càng thêm khó.
“Dung nhi.” Hắn đứng dậy gọi, cũng không có thành công xoay chuyển bước chân nàng, mắt thấy nàng sắp biến mất ở sau một cánh cửa, hắn ngay sau đó hỏi: “Ngươi có vị huynh đệ sinh đôi sao?”
Dung nhi rốt cục dừng lại cước bộ, nàng nhẹ chau lại lông mày.
“Đêm trước ta gặp một nam tử áo đen. . . . . . Lớn lên cùng ngươi giống nhau như đúc.”
Đan Nhược Thủy yên lặng nhìn phản ứng của nàng. Nàng bình tĩnh tỉnh táo làm hắn bội phục, cũng làm cho hắn tin chắc thiếu niên lần trước nhìn thấy kia, hẳn là cùng nàng quan hệ mật thiết.
Mộ Vân ở chỗ tối cả kinh. Đan Nhược Thủy lại gặp qua y!
“Mới vừa cô nương cùng ta trò chuyện với nhau thật vui, vì sao sau khi lộ diện, cũng không nguyện tái mở miệng đây?” Đan Nhược Thủy cười nói.
Đưa lưng về phía hắn, nàng vẫn có thể tưởng tượng cái khuôn mặt tuấn tú kia mang cười, lúc này tuyệt đối ranh mãnh đắc ý. Nàng dĩ nhiên không cách nào mở miệng, nàng thậm chí lo lắng Mộ Vân một bên thiếu kiên nhẫn mà nói. Lấy thực lực Đan Nhược Thủy, vừa nghe liền biết thanh âm đến từ phương nào.
“Chữ Nhạn kia, ta mới chỉ có hai vị giai nhân ở bên trong, ta nghĩ cũng có thể đem giải thích thành hai người ẩn núp bên trong, hai người có thể là ngươi, cùng vị huynh đệ kia.”
Mộ Vân gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng. Lông mày kẻ đen của Dung nhi căng thẳng, phút chốc vén ra bức rèm rời đi.
A! Quả nhiên là một thân ngạo cốt, nghĩ Đan Nhược Thủy hắn hành tẩu thiên hạ, còn chưa từng chạm qua đối thủ cổ quái hơn so với nàng!
Dung nhi vừa đi, Mộ Vân thở phào nhẹ nhỏm cũng xoay người muốn trốn vào cửa ngầm, không ngờ nàng mới quay thân, thanh âm Đan Nhược Thủy đã đi tới phía sau nàng.
“Cô nương cần gì vội vàng như vậy?”
Mộ Vân bị làm cho sợ đến, tay cầm lụa trắng trước ngực đem che lên hai gò má. Khuôn mặt xấu xí như vậy, nàng cũng không dám gặp người.
“Ngươi rất cố gắng.” Đan Nhược Thủy cười nói.
Mộ Vân bị làm cho sợ đến trái tim cuồng loạn, cho là hắn nhìn thấu cái gì. Thật ra thì Đan Nhược Thủy chỉ cho nàng là thiếp thân nha hoàn của Dung nhi thôi.
“Đừng sợ, ta sẽ không thương hại ngươi.” Ngữ khí của hắn mang cười, nhưng có một cổ khí thế ôn nhu cùng kiên định. Mộ Vân căn bản không thể nào chống đỡ đã bị hắn nhẹ nhàng lật qua thân, nàng nặng nề sửng sốt, Đan Nhược Thủy trong truyền thuyết lại tuấn mỹ như vậy!
Nửa gương mặt của nữ tử toàn bộ giấu ở sau cái khăn che mặt, môi đôi mắt sao trong suốt tràn đầy sợ hãi nhìn Đan Nhược Thủy. Đan Nhược Thủy bất đắc dĩ thở dài, hắn lớn lên dọa người như thế sao? Nhìn ánh mắt như gặp quỷ này của nàng, thật muốn đả thương tim hắn.
“Cô nương tên là gì?” Hắn ôn nhu cười nói.
Mộ Vân không thể nào chống cự.
“Vân. . . . . . Vân nhi.” Nàng cố ý giảm thấp xuống âm điệu.
“Vân nhi, ngươi ở Thu Nguyệt các này đã bao lâu?”
“Ta. . . . . . Ta từ nhỏ lớn lên ở chỗ này.”
Ừ, đổi lại phương thức hỏi đi!
“Thu Nguyệt các khai trương đã bao lâu?”
“Mười năm. . . . . .”
“Mười năm? Tiểu thư nhà ngươi mười năm trước sợ rằng vẫn chỉ là tiểu nữ oa mà thôi.”
“Dung nhi xuất đạo mới ba năm. . . . . .”
Nàng cả kinh, vội vàng cúi đầu xuống, nhìn ánh mắt của hắn, lời nói không tự chủ đã trượt ra miệng.
Gọi thẳng tên tiểu thư, xem ra quan hệ chủ tớ của bọn họ cũng thật là mật thiết, Đan Nhược Thủy cười.
“Ta nghe nói Dung cô nương hiện thân thanh lâu, cũng bất quá là chuyện rất gần, dáng vẻ nàng khuynh quốc liền truyền khắp thiên hạ, Thu Nguyệt các cũng vì thế mà thanh danh lan truyền lớn, người người hướng đến chỉ muốn gặp mặt giai nhân.”
“Công tử. . .” Mộ Vân không biết chống đỡ như thế nào, chỉ có thể cầu khẩn hắn bỏ qua cho nàng một con ngựa .
Nhưng vào lúc này, cứu binh tới. Mộ mụ mang theo hai gã đại hán vạm vỡ đi vào, cười cười tiến lên đón.
“Đan công tử.”
Mộ Vân thấy thế, lập tức hoảng hốt chạy đi. Đan Nhược Thủy xoay người, Mộ mụ lập tức dùng ánh mắt, hai gã hộ vệ cũng thối lui.
“Thật là ngươi, người cướp lần gặp mặt của Dung nhi nhà ta, ngươi dễ dàng làm cho nàng xuất hiện. Ôi! Hại ta mất không ít ngân lượng đâu!”
Đan Nhược Thủy tiêu sái tự nhiên.
“Được Dung nhi cô nương để mắt, tại hạ thân không có tiền, Mộ mụ ngài nói làm tốt không?”
“Ngươi nha!” Mộ mụ chọc vào lồng ngực hắn, trợn mắt cười duyên.
“Ngươi tới cửa ta liền biết quăng không được ngươi, hiện tại đám nữ kia của ta đều bị ngươi thu mua, nếu là đem ngươi đuổi đi ra, bọn nha đầu đe dọa ta muốn toàn thể đại bãi công đâu! Bản thân ta hỏi ngươi một chút, ngươi muốn làm sao bồi lại ta a?”
“Một câu nói của Mộ mụ, hai sườn ta cắm đao, tuyệt không nói hai.”
“Phải không?” Mộ mụ che miệng cười một tiếng, “Ta chỉ có một thỉnh cầu.”
Chậm rãi dời xuống khăn tay. Nàng mặc dù mang cười, tròng mắt nhưng sắc bén vô cùng.
“Đừng đi trêu chọc Dung nhi nữa.”
Đan Nhược Thủy nhợt nhạt cười một tiếng.
“Hôm nay vừa thấy, ta đã không uổng đời này rồi.”
“Ha hả, ai gặp mặt Dung nhi mà không vì nàng say mơ mơ màng màng?”
“Mục đích của ta đã đạt tới, cho nên lúc này nên rời đi.”
A? Mộ mụ không cẩn thận sửng sốt một chút. Không nghĩ tới hắn dứt khoát như thế, nàng còn đang hao tổn tâm trí muốn làm sao để cho hắn biết khó mà lui!
Đan Nhược Thủy cười đến tự tin mê người.
“Ta sợ ở nữa, người say mơ mơ màng màng không phải là ta, có lẽ sẽ là Dung nhi a!” Hắn sang sảng cười một tiếng, cất bước đi.
Đan Nhược Thủy này, tự đại làm cho người khác chán ghét! Mộ mụ âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng hắn rời đi. Ý tứ của hắn nói là Dung nhi sẽ yêu hắn? Hmm! Tự tin của hắn sợ rằng sẽ gặp phá hủy trước nay chưa có, Dung nhi cũng không phải là một “cô nương” !
Dung nhi dĩ nhiên không phải cô nương bình thường, “nàng” chính là Đệ nhất danh kỹ nổi tiếng thiên hạ, “nàng” lại càng là lãnh diện sát thủ thần bí vô tình. “Nàng” chính là Nhạn Tử Dung, một con cô nhạn phệ huyết, một đao thủ phủ lấy giết người làm thú vui.
Đệ nhất danh kỹ Giang Nam lại là nam tử! Cho dù trí tuệ của Đan Nhược Thủy cao tới đâu, lại thần toán như thế nào, cũng coi như không nghĩ ra giai nhân khuynh thành hôm nay chứng kiến cùng nam tử áo đen kia là cùng một người đi!
Song, đây là lần đầu tiên tâm Nhạn Tử Dung phập phồng như thế. Hắn tức giận Đan Nhược Thủy quá mức tự tin, tức giận răng miệng lanh lợi của hắn, tức giận văn võ hắn thắng mình một bậc.
Y lãnh, y kiêu ngạo, y chưa gặp được địch thủ, cho nên y tức giận, y hận, y chán ghét hắn khinh bạc ngạo mạn, hắn bình tĩnh, cùng thái độ cười nhìn thế sự mọi việc đều không để vào trong mắt!
Nhạn Tử Dung nặng nề ngồi xuống ở trước bàn trang điểm, tốn một lúc mới bình ổn rối loạn trong lòng. Y là xảy ra chuyện gì? Y từ trước đến giờ ít có vẻ mặt, ít có tâm tình, nhìn lại tuyệt sắc dung nhan trong gương, y cơ hồ cảm thấy xa lạ. Người người ái mộ gương mặt này của y, thế nhưng y lại chưa từng tường tận xem kỹ dung mạo của mình.
Song, lúc này ở trong kính gương thế nhưng y lại chỉ nhìn thấy một tuấn dung cương nghị, đó là một khuôn mặt nam nhân chân chính, dũng cảm tiêu sái giống như liệt dương —— là Đan Nhược Thủy!
Y nặng nề cả kinh, trong nháy mắt giơ chưởng làm vỡ nát gương đồng, gây sợ hãi cho Mộ Vân mới vừa đẩy cửa vào.
Y nhíu chặt lông mày, không nói, lột xuống đồ trang sức. Mộ Vân đau lòng cầm tay y, ôn nhu nói: “Để cho tỷ tỷ đến đây đi.”
Từ nhỏ, nàng chính là đau lòng y như thế. Nương mới vừa đem y mang về Thu Nguyệt các , y cự tuyệt cùng bất luận kẻ nào tiếp xúc, lúc ấy y chỉ là tiểu hài đồng mười tuổi, nàng lại ở trong mắt của y nhìn thấy căm hận cùng tức giận đối với thế giới này.
Y chỉ tôn kính một mình Mộ mụ, chỉ nói với nàng; y luôn là ở nửa đêm một mình len lén luyện võ, cự tuyệt mọi người quan tâm. Trên người y có một sáo kiếm phổ, nghe nương nói, đó là di vật duy nhất mà song thân y để lại cho y.
Từ nay về sau, mỗi khi có người giang hồ tới Thu Nguyệt các, Mộ mụ luôn là ngàn dẫn vạn dụ lấy được rất nhiều võ học, cho Tử Dung thiên tư thông minh tự học.
Y từ từ lớn lên, võ công càng lúc càng tốt, người càng lúc càng mỹ, nhưng giữa lông mày y chỉ có cừu hận, y sống bất quá chỉ vì báo thù.
Cho nên Mộ Vân đau lòng y. Mấy năm trước, nàng chịu ác bá giày xéo hủy dung, Nhạn Tử Dung lần đầu tiên giết người, vì nàng báo thù, đã ở trên vết đau phát hiện đây là cách duy nhất y có thể lấy tiết hận; giết người , y thật vui vẻ.
Đó là lần đầu tiên Nhạn Tử Dung mở rộng cửa tim làm cho nàng tiến vào —— kẻ bắt cóc khi dễ nàng bị giết, ở nâng mặt nàng, kêu nàng một tiếng tỷ tỷ.
Tiếng tỷ tỷ này làm cho Mộ Vân tan nát cõi lòng, từ nay về sau nàng liền biết, nàng chỉ có thể trở thành tỷ tỷ của y. Nàng đụng phải lăng nhục như vậy, mà một tiếng tỷ tỷ của y, làm cho nàng có dũng khí sống sót, nhưng cũng càng làm nàng thống khổ. Nàng tin tưởng y hiểu, nàng không chỉ là muốn làm tỷ tỷ của y mà thôi. Song, nữ tử bị chiêm ô qua như nàng, mà dung mạo không còn, sao xứng đôi với y!
Ít nhất, từ đó về sau, nàng thành tri kỷ duy nhất của y.
Dỡ xuống tóc dài mềm mại của y, trong gương vỡ nát vẫn chiếu ra dung nhan tuyệt sắc, Mộ Vân ôn nhu cầm lấy cây lược gỗ chải vuốt mái tóc y, ôn nhu nói: “Tử Dung, là Đan công tử làm ngươi không vui sao?”
Hai hàng lông mày y nhẹ chau lại, không muốn thừa nhận y buồn bực là đến từ trên thân một nam nhân khinh bạc.
“Chưa từng có một người khách nhân có thể thong dong nói chuyện cùng Dung nhi như vậy.” Thanh âm Mộ Vân nhẹ vô cùng. Nàng luôn luôn là người phát ngôn của Dung nhi, dĩ nhiên phát hiện hắn không tầm thường.
Chính là như vậy, cho nên y tương đối không phục.
“Hơn nữa, hắn biết ngươi có võ công.”
“Tỷ tỷ.” Y ngăn lại nàng tái mở miệng.
Mộ Vân cúi đầu, buồn bã mất mác.
“Thật xin lỗi. . . . . .”
“Cần gì nói xin lỗi? Là ta không tốt.”
“Tử Dung, nương sẽ rất mau đánh phát hắn đi , ngươi ngàn vạn phải bình tĩnh.”
Tử Dung luôn luôn cao ngạo, chưa từng bị đánh bại, nàng sợ y nuốt không trôi khẩu khí này, chủ động tìm tới Đan Nhược Thủy. Dù sao y niên thiếu khí thịnh, nhiệm vụ ám sát cũng không coi là chân chính xuất nhập giang hồ, mà Đan Nhược Thủy cũng là giang hồ lão thủ. Cho dù nàng có lòng tin với Nhạn Tử Dung, lại không muốn y chọc tới thị phi, nàng căn bản không muốn y đi vào giang hồ hiểm ác phức tạp.
Tử Dung trong lòng nàng, vẫn chỉ là hài tử đơn thuần.
Trán Nhạn Tử Dung nhăn chặt, thật sự y có ý nghĩ này, nhưng y sẽ không ngu như thế. Y đương nhiên muốn nhìn thực lực chân chính của Đan Nhược Thủy, người y giết chết thực lực đều dưới y, cho nên y căn bản không thể nào biết được võ nghệ của mình đến tột cùng đến cảnh giới gì. Y sẽ tìm hắn tỷ thí , nhưng tuyệt không phải giờ phút này, y còn có nhiệm vụ chưa xong.
Đó chính là Đường Ưng!
Nhân sĩ xuất nhập Thu Nguyệt các nhiều dạng phức tạp, một khi thành khách quen, cùng Mộ mụ nói đến giao dịch, Mộ mụ mới có thể xảo diệu tiếp nhận nhiệm vụ của người ủy thác, do sát thủ Nhạn Tử Dung thần bí lấy mạng, lại muốn người ủy thác đem tiền ước định đặt ở chỗ chỉ định, tiền tài tới tay, Nhạn Tử dung sẽ bất động thanh sắc lấy đi tính mạng người ủy thác.
Thần không biết quỷ không hay, cho dù ai cũng sẽ không biết bị người nào ám sát, mà người nào lại là chủ hung giết người. Đây cũng là nội tình Giang Nam nổi lên án kiện đẫm máu.
Không có ai biết, thanh lâu ca múa mừng cảnh thái bình dấu diếm huyền cơ; càng không có người biết, Đệ nhất danh kỹ Giang Nam là một sát thủ lãnh huyết.
Nhưng Mộ Vân thủy chung lo lắng, mỗi lần Tử Dung thi hành nhiệm vụ, nàng liền không thể ngủ say, chờ được y bình an trở về nàng mới có thể yên tâm.
“Tử Dung, đáp ứng tỷ tỷ được không?”
Nhạn Tử Dung lau đi phấn son trên mặt, dung nhan thanh lệ vẫn lãnh diễm, Mộ Vân nhìn mà lòng say, cũng đau lòng.
“Tử Dung. . . . . .”
“Ta biết, tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng.” Y khẽ quay đầu. “Tỷ tỷ, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi, ta nghĩ ngủ.”
“Tử Dung.” Không tha nhìn y một cái, nàng than khẽ, lặng lẽ thối lui.
Nhạn Tử Dung ở sau khi nàng rời đi, lập tức thay quần áo, thay áo đen xoay người đi.
Vong khước thiên sơn phù sinh lộ, phiên phiên lạc hoa vũ phong trần; độ thủy vạn lý hàn nguyệt phiêu, tiêu tiêu tự vũ ánh thanh trúc.
Hắn cho y bài thơ đệ nhất, khắc sâu ở trong đầu y như vậy.
Nhạn Tử Dung dùng khinh công chạy thẳng tới, suy nghĩ hỗn loạn. Đan Nhược Thủy đáng sợ, không ở võ công thần bí khó dò, cũng không là tài khí văn nghệ tung hoành của hắn, mà là một đôi mắt nhìn thấu lòng người, cùng khí độ cười thiên hạ.
Nhạn Tử Dung ở cánh đồng bát ngát đêm đen ngừng lại bước chân dồn dập, nhưng dừng không được tim đập cuồng loạn. Đan Nhược Thủy rốt cuộc là nhân vật gì, y không thể không điều tra rõ ràng!