Nhẫn Đông - Twentine

Chương 9: Chương 9




Tôn Ngọc Hà: “Sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày?”

Hứa Huy gật đầu.

“Ái chà.” Tôn Ngọc Hà cầm bia lên, “Ai thế?”

Hứa Huy: “Bọn cậu không biết đâu, tớ cũng chỉ trùng hợp gặp mà thôi.”

Tôn Ngọc Hà nheo mắt nhìn Hứa Huy, hơi tò mò nói: “Là một em à?” Hứa Huy cười một tiếng, “Ừ, em gái, đã để lại phương thức liên lạc.”

“Biết ngay mà.” Tôn Ngọc Hà chậc chậc hai tiếng, cảm khái, “Cái duyên đàn bà này của cậu……” bia hơi bị đông đá, đặt lại xuống bệ bếp, lại nói, “Em đó thế nào?”

Hứa Huy: “Bình thường.”

“Xinh không?”

Hứa Huy bĩu môi, “Thường thôi.”

Tôn Ngọc Hà ối một tiếng, “Cậu đừng khó tính đến vậy được không hả.”

Hứa Huy hiếm khi thành khẩn một phen, “Em này thật tình nhìn rất thường.”

“Thường mà cậu còn để lại phương thức liên lạc?”

Hứa Huy: “Gặp mấy lần lận, để thì để thôi.”

Tôn Ngọc Hà: “Điện thoại của cậu chắc sẽ bị gọi nổ máy.”

Hứa Huy nhún vai.

Tôn Ngọc Hà rất có hứng thú với nữ sinh bỗng dưng ở đâu ra này, “Cậu nói em này nhìn thường thôi ý là xấu à?”

Hứa Huy thử nhớ lại, hình ảnh hiện ra trong đầu không phải là khuôn mặt của Bạch Lộ, mà là cái hôm sau khi ra khỏi bệnh viện, họ cùng ngồi xe buýt, Bạch Lộ đứng trước mặt cậu, bóng lưng thấp bé nhỏ xinh.

Cô có mái tóc loăn quăn, dưới ánh nắng ánh lên màu hoe hoe vàng.

“Cũng…… không phải là xấu.” Hứa Huy nói, “Chỉ là thường thôi.”

“So với Tiểu Diệp thì sao?”

Hứa Huy lắc đầu, “Không đẹp bằng Tiểu Diệp.”

“Làm sao quen vậy?”

“Cái lần bọn mình đứng đầu ngõ chơi tuần trước, không phải là trời đổ mưa sao, cô ấy đến trú mưa.” Tôn Ngọc Hà nhớ tới hôm đó, “À…….” Khoé miệng nhếch lên cười, “Không phải là cố ý chứ, sao lại có thể dễ dàng chạy vô đúng nhà của một anh đẹp trai để trú mưa. Sao xưa giờ chưa có em nào lên nhà tớ trú mưa cả?”

Hứa Huy ngó cậu ta với ánh mắt khinh bỉ. “Nhà cậu ở tầng 11, lên tới chỗ cậu để trú mưa mới gọi là cố ý đó.” Giọng của cậu lại khẽ dần, rồi lẩm bẩm, “Nhưng mà quả thực rất có duyên với cô ấy, rất nhiều chuyện đều đụng mặt nhau.”

“Hiếm khi cậu nói chuyện duyên phận về đứa con gái nào.” cậu ta nhìn Hứa Huy, “Có duyên thì nhích thôi.”

Hứa Huy liếc cậu ta, “Nhích cái gì?”

Giọng điệu của Tôn Ngọc Hà mang chút ganh tị: “Dù sao loại chuyện này cậu luôn như diều gặp gió.”

Hứa Huy lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.

“Cậu chưa gặp đâu, thật tình rất bình thường.”

“Mẹ…… được lời còn khoe mẽ.” Tôn Ngọc Hà không nhịn được chửi một câu, phía ngoài vọng lại tiếng Đại Hải đang rống: “Bia đâu?! Mẹ nó, bia đang bị hai chúng bay uống lén có phải không!”

Tôn Ngọc Hà quay ra ngoài la lên một tiếng, “Ra liền!”

Cầm mấy chai bia đi ra ngoài nhà, chỉ còn lại Hứa Huy đang đứng y chỗ cũ duỗi lưng. Bên ngoài tiếng karaoke đinh tai nhức óc, Hứa Huy ngáp một cái, tính quay về phòng khách, khoé mắt quét tới tủ lạnh, chân dừng bước.

Quẹo vòng lại vào bếp, mở tủ lạnh ra, lại nhón hai lát chanh bỏ vào miệng, xong rồi mới quay về phòng khách.

******

Ý chí quyết định thành bại, cái câu này đặt lên người của những thí sinh đặc biệt hiệu nghiệm.

Cực nhọc lăn lộn nguyên một cuối tuần, Bạch Lộ chỉ dựa vào lòng vững tin là thân thể mình khỏe, thế mà lại chiến thắng được ác ma bệnh tật, hôm thứ Hai lên lớp đã đỡ hơn rất nhiều, tới thứ tư thì cơ bản là đã gần như bình thường trở lại.

Lục Trung không cho phép học sinh mang di động, nhưng phần lớn học sinh đều có, gài chế độ yên lặng, lén lút mang theo.

Di động của Bạch Lộ bữa giờ toàn nằm yên dưới đáy cặp.

Từ lúc quay về ký túc xá hôm Chủ Nhật, cô đã không lấy di động ra lần nào.

Đối mặt với vấn đề, cô luôn phân biệt giới hạn rất rõ ràng.

Trùm Học Tập đùa giỡn ngày càng ít đi, bởi vì chỉ còn mấy hôm nữa, cậu ta phải tham dự cuộc thi Hoá Học rồi. Ngô Hãn Văn không ở nội trú, gia đình của cậu ta thuê cho cậu ta một căn nhà ở khu vực lân cận. Năm cuối của cấp 3 mẹ cậu ta đã cố ý thôi việc, ở nhà chăm con, giúp cậu ta chuẩn bị thi khảo.

Do ở rất gần, mỗi ngày Ngô Hãn Văn đến trường rất sớm, sớm đến độ có thể cạnh tranh với bạn học Bạch Lộ.

Sáng sớm ngày thứ Năm, Bạch Lộ lại là người đầu tiên tới lớp, ngồi không bao lâu thì Ngô Hãn Văn cũng tới.

“Dạo gần đây cậu học hoá trang à?” Bạch Lộ nhìn hai quầng thâm dưới mắt Ngô Hãn Văn nói.

Ngô Hãn Văn ngồi xuống, “Đừng ác mồm như vậy, tích đức cho cái miệng chút.” Bạch Lộ lại cúi đầu giải đề.

Hôm nay học hành khá nhẹ nhàng, buổi chiều có ba tiết tự học cộng thêm một tiết thể dục, tương đương với một buổi chiều được tự do.

Trùm Học Tập chiếu theo thường lệ chạy vào phòng học riêng của thư viện tìm cảm giác, học đến nhập thần, mãi đến khi chuông của tiết cuối cùng reng mới tỉnh lại. Vừa ngó đồng hồ, hoảng hốt quơ đồ, cắm đầu chạy về lớp.

Trong lớp, người đi gần hết, bạn học đa số đều đã xuống ăn cơm.

Cậu ta thở hổn hà hổn hển, leo lên bục giảng.

Vừa ngước đầu, kinh ngạc phát hiện ra bảng đã được lau sạch. Căn cứ theo mức độ sạch sẽ mà nói, chắc là được lau khô trước một lần, sau đó dùng vải ướt lau thêm lần nữa. Mặt bảng nhìn như mới, những mẩu phấn ngắn đã được vứt đi, thay bằng phấn mới.

Quay xuống, dưới đất cũng đã được quét sạch, rác trong góc tường cũng đã được dọn.

Ngô Hãn Văn há hốc miệng, nhìn chỗ ngồi của mình.

Bạch Lộ không có ở đó, chắc đã đi ăn rồi.

Ngô Hãn Văn về chỗ ngồi của mình, đặt chồng vở lên mặt bàn.

Hôm nay là ngày cậu ta quét dọn —— tuy nhiên nói đúng ra thì là ngày bàn của họ trực nhật.

Ban đầu lúc chia công việc, Ngô Hãn Văn chiếu theo tình thần đạo nghĩa của nam nhi sức dài vai rộng, gánh vác hết các việc lau chùi bảng phấn cửa sổ hốt rác vân vân, Bạch Lộ chỉ phải quét tước chút đỉnh.

“Haizz……”

Ăn xong, học sinh lục tục kéo nhau về dự tiết tự học buổi tối.

Bạch Lộ về lớp không sớm không muộn. Cô yên lặng ngồi vào chỗ, yên lặng lấy vở, yên lặng móc bút ra, sau đó yên lặng quay qua nhìn Ngô Hãn Văn.

“Chúng ta mới gặp nhau lần đầu?” Cô nói.

Ngô Hãn Văn trách: “Cậu xem, cậu như vầy là thành người lạ rồi phải không.”

Bạch Lộ: “Vậy chứ cậu cứ nhìn tớ như thế làm gì?”

Ngô Hãn Văn: “Cậu không biết rõ rồi sao.”

Bạch Lộ quay đầu đi lo giải đề, Ngô Hãn Văn nghiêng đầu nhìn cô từ dưới lên trên.

“Xin lỗi nhé.” Câu này nghe rất chân thành.

“Không sao.”

“Tớ thật tình không để ý, lúc chuông reng mới bừng tỉnh.”

Bạch Lộ ngoảnh đầu, “Cậu đang xin lỗi hay là đang khoe khoang đấy.”

Ngô Hãn Văn cười cười, “Ngày mai tớ mời, dẫn cậu tham quan căng tin một chuyến.”

Bạch Lộ lẳng lặng nhìn cậu, Ngô Hãn Văn đổi cách nói: “Thì mời cậu ăn một bữa, tớ thật tình rất áy náy.”

“Được.”

Tan tiết tự học, Bạch Lộ nhắm hướng ký túc xa mà đi, lúc đi ngang qua khu rừng nhỏ trong trường, loáng thoáng thấy có hai bóng lưng đi về phía cổng trường, tranh thủ lúc không ai để ý nắm lấy tay nhau. Chỉ trong giây lát, rồi lại buông ra.

Cuộc sống của học sinh lớp 12 như chiếc máy photocopy, ngày tiếp nối ngày tuần tự in xuống.

Nhưng trên mảnh đất đầy khuôn phép kiên cố này, đôi khi cũng sẽ có vài ngọn cỏ không chịu nổi cô đơn, lặng lẽ vươn lên giữa những khe hở. Hứa Huy đã nhớ đến Bạch Lộ vào lúc nào nhỉ?

Lần đầu tiên là sau khi ăn hết lọ chanh. Cậu thích ăn chua, chanh xanh đi chung với mật ong trong những ngày hè quả là hoàn mỹ. Hứa Huy không ở trong trường, tối về nhà hễ không có gì làm lại ăn vài miếng, ba bốn ngày sau đã ăn hết nguyên lọ.

Khi ấy, cậu nhớ đến Bạch Lộ một lần.

Lần thứ hai là vào buổi tối thứ Sáu.

Thứ sáu lúc trường dạy nghề tan lớp, theo thói quen thường tụ tập ăn chơi. Nam sinh thu xếp kéo nhau đi quán internet, bao nguyện một phòng lớn, ăn uống chơi bời hét hò. Hứa Huy không thích chơi game lắm, nên mở một máy vi tính lên xem phim.

Chọn mấy bộ phim, đều cảm thấy nhàm chán, ngay lúc chuẩn bị ngủ một giấc, Tôn Ngọc Hà sáp tới.

Hứa Huy là anh em chí cốt với Tôn Ngọc Hà, vô cùng thân thiết, gần như là sắp tới trình độ hai như một. Thế nhưng lần này không biết tại sao, khoảnh khắc vừa trông thấy cậu ta, Hứa Huy chợt nhớ đến cô bé kia.

Thật đúng lúc, Tôn Ngọc Hà cũng thuận miệng hỏi một câu: “Cái cô em có duyên với cậu kia sao rồi?”

Hứa Huy không nói gì.

Tôn Ngọc Hà: “Gọi điện thoại cho cậu chưa?”

Hứa Huy ngồi im re, Tôn Ngọc Hà chớp chớp mắt.

“Không phải là lơ đẹp cậu chứ.”

“Cút.”

“Ha ha…….” Tôn Ngọc Hà gật đầu, “Tớ cút tớ cút, ha ha……”

Cậu đã nhớ đến Bạch Lộ lần thứ hai trong tuần này.

Hứa Huy móc di động ra, trong điện thoại của cậu, các phần mềm kết bạn quanh năm suốt tháng ở trong trạng thái bận rộn. Tìm ra hai cột tin nhắn và thư nhắn, Hứa Huy quét qua một lượt, Bạch Lộ vẫn chưa liên lạc cậu lần nào.

Hứa Huy đứng lên, ra khỏi quán internet.

“Đi đâu thế?” Có người hỏi đàng sau.

“Hút thuốc.”

Tiểu Diệp lầm bầm, “Trong quán net đầu phải là không cho hút thuốc.”

Đại Hải ngồi bên cạnh bảo: “Chuyện của đàn ông, đàn bà các cậu bớt hỏi đi.”

Trong nháy mắt lại đã bắt đầu kình nhau.

Hứa Huy đẩy cánh cửa của quán internet ra, bên ngoài không khí khá hơn so với bên trong gấp vạn lần.

Đêm hè thoáng mát, gió thổi đến độ mắt của Hứa Huy phải khép hờ.

Cậu móc ra một điếu thuốc, mồi lửa, sau đó bắt đầu viết tin nhắn.

Lục Trung đang trong tiết tự học buổi tối. Cặp đàng sau lưng bất chợt rung lên.

Bạch Lộ đang còn làm một phần luyện nghe Anh Văn.

Để học sinh có thể tập nghe Anh Văn, Lục Trung đã phát cho mỗi người một chiếc máy thu âm nhỏ, chỉ có thể dùng để phát những bài tập nghe tiếng Anh trong sách luyện thi.

Cô đút tai nghe, trong tai là tiếng Anh tiêu chuẩn du dương, đang đọc các câu trả lời.

Cô ngước mắt, thầy Bao đang nghiêm túc chấm bài vở.

Ánh nhìn trong mắt cô ngưng lại. Sau lưng không chỉ đang rung lên từng trận từng trận một, mà cũng là nhắc nhở, là tín hiệu, là một loại chứng minh.

Bạch Lộ thản nhiên đảo mắt, tập trung làm cho xong những đề còn lại.

Di động reng lên một lần sau đó không kêu nữa.

Buổi tối tan học, Bạch Lộ về tới ký túc xá, gọi một cú điện thoại cho Hứa Huy.

Quán internet đang còn vui chơi quên trời quên đất, Hứa Huy lấy di động ra, cúp. Vài giây sau, chuông lại reng, lại cúp lần nữa.

Lần thứ ba reng, Hứa Huy mới chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

Lại quay về chỗ ban nãy hút thuốc, Hứa Huy nhận cuộc gọi.

“A lô?”

“Hứa Huy?”

“Không thì sao.”

Bạch Lộ nhỏ giọng nói: “Vừa rồi cậu đã gọi cho mình……”

“Không thì sao.”

“Mình để di động ở nhà, hôm nay không mang theo.” Bạch Lộ nói, “Xin lỗi…… Cậu tìm mình có gì không?”

Hứa Huy lạnh lùng nói: “Không có gì thì không thể gọi điện thoại à.”

Bạch Lộ vội vàng nói: “Không phải ý đó.”

Giọng nói của Bạch Lộ rất nhỏ, vừa nhẹ nhàng vừa êm ái, Hứa Huy nghe một hồi không biết sao lại nhớ đến hôm cô mặc chiếc áo trắng, và những lọn tóc quăn mềm mại sẽ biến thành sắc hoe hoe vàng dưới ánh mặt trời. Còn có bộ dạng của cô lúc cúi thấp đầu bưng lọ chanh.

Hứa Huy một tay cầm di động, một tay đút túi quần, ngắm nhìn xe cộ chạy trên đường.

“Em học hành bận rộn?”

Bạch Lộ: “Cũng bình thường, không có gì gọi là bận.”

“Không gọi điện thoại cho tôi.”

Bạch Lộ giải thích: “Mình có muốn gọi, nhưng không biết khi nào cậu có thời gian, cho nên, cho nên……”

Hứa Huy không đợi cô nói xong, lắc cổ một chút, nói khẽ: “Cuối tuần rảnh không.”

Bạch Lộ bặm môi, “Tính làm gì thế?”

Hứa Huy: “Đi chơi.”

“Đi đâu?”

Hứa Huy nhíu mày, im lặng một lát.

Bạch Lộ nghĩ bụng, cậu hoàn toàn không rành cách hẹn hò với người ta. Có lẽ bởi vì cậu luôn là người được người ta hẹn.

Qua một lúc, Hứa Huy nói một câu: “Thôi…… khỏi tới đi, tôi cúp máy đây.”

Trước khi cúp máy, Bạch Lộ tranh thủ hỏi: “Đồ ăn cậu ăn hết chưa?”

“À.” Lúc bấy giờ Hứa Huy mới nhớ ra, “Ăn hết rồi.”

Bạch Lộ: “Còn muốn nữa không?”

Hứa Huy không nói gì.

Bạch Lộ: “Tối thứ Bảy mình ghé cậu lấy lọ, có thể làm thêm cho cậu.”

Vẫn im lìm.

Bạch Lộ đợi một chốc, chậm rãi mở miệng: “Hay là……trước mắt khoan làm?”

Lại thêm mười mấy giây trôi qua, Bạch Lộ nghe thấy giọng nói thản nhiên của Hứa Huy.

“Mấy giờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.