*Chương này bạo ra trong hôm nay nhằm báo đáp các vị đạo hữu đã nhiệt tình ủng hộ.
Cảm ơn tất cả mọi người ạ ~.~*
Thanh Thủy nhất thời toàn thân co giật rên rỉ, kiều đồn lại càng là liên tục nhấp nhô run rẩy, lên xuống liên tục. Muốn đem bàn tay kia đều cùng nhau nuốt chửng. Ba ngón tay Hàn Phong đã ngập lút trong huyệt động sư tôn, mu bàn tay lại là áp trên mu thịt mềm mại mê người kia, nhẹ nhàng nhấp nhô móc vuốt....
“Ư ư.... Uhm uhm uhmm.....”
Hàn Phong có cảm giác sướng khoái hết sức đặc biệt, ba ngón tay vũ động, uyển chuyển như rắn nước bơi lội trong huyệt động sư tôn, vô cùng thích chí.
Đầu ngón tay đang bơi giữa các lớp cơ nhục, dâm thủy tràn trề. Hắn đang cố gắng tìm ra tiểu Thanh Thủy, đem nàng trêu đùa.
Thanh Thủy tiên tử giờ phút này đã mềm nhũn vô lực, chỉ có thể rên rỉ tiếp nhận. Bị đồ đệ ngay trước mặt các vị tổ sư khi nhục làm nàng cực kỳ xấu hổ, thế nhưng trong lòng không ngờ lại dâng lên cảm giác hưng phấn khó tả, huyệt hoa phía dưới vì thế mà cũng co bóp mãnh liệt hơn, dâm thủy tuôn trào. Làm cho Hàn Phong kêu lên thích thú, bàn tay là không dừng lại khuấy động liên hồi.
Nếu các vị tổ sư Nhân Dục Đạo có hiển linh, tất sẽ đem hai kẻ đại nghịch bất đạo này ra trừng trị. Nhất là Hàn Phong tiểu tử kia, sẽ bị các nàng cùng nhau lao lên quần ẩu, hút cho khô kiệt.
Tất nhiên sẽ không có chuyện giết hắn, dù sao, đạo của các nàng, chính là Dục.
Hàn Phong cũng là có ý này, ánh mắt hắn kín đáo quét về mấy ngọc bài còn phát sáng. Các nàng nếu là có dính líu tới ta, bất kể là nhiều hay ít thì tất nhiên cũng không thể để kẻ khác hưởng dụng. Hắn phải thu tất cả vào dưới háng. Cái gì tổ sư cái gì sư bá, toàn bộ đem ra làm thịt! Kể cả những hồn đăng xám xịt kia, nếu là thuận tiện cũng đánh vào âm phủ, cướp các nàng về, cẩn thận “tôn kính“.
Hàn Phong ba ngón tay không hề ngừng lại, bắt đầu cong cong móc ngược lên thành huyệt động, tìm kiếm hạt đậu nhỏ kia. Chẳng mấy chốc, tay hắn đã chạm được vào một khối thịt nho nhỏ, bắt đầu nhẹ nhàng chà sát.
“Ư ư ư ư.... Hư hư.... Uhmmm....”
Trong điện nhất thời cảnh xuân tràn ngập. Dưới bàn tay ma quái của Hàn Phong, Thanh Thủy bắt đầu rên rỉ mê người, thân thể ửng hồng những rặng mây kiều diễm. Đôi nhũ hoa vươn cao rung rinh, nửa kín nửa hở lộ ra phía ngoài. Eo thon lại là nhuyễn động như rắn, kiều đồn hẩy cao đón nhận. Mỗi lần Hàn Phong chạm tới vật kia, Thanh Thủy lại là cả người co giật, run rẩy. Đùi nàng sớm đã kẹp chặt lấy bàn tay Hàn Phong, nhất quyết không chịu buông rời.
“Phọp phọp phọp.... Uhm uhmmm.... Huhu....”
Lòng bàn tay va chạm với mu thịt làm bật lên những thanh âm vô dùng dâm dục, Thanh Thủy huyệt hoa sớm đã tràn đầy dâm thủy, theo khe hở trào ra ngoài làm ướt đẫm hạ thân, nhất thời làm mỗi cú nhấp tới của tam xà kia đều làm đâm thủy bắn tung toé.
Hàn Phong càng lúc càng kích thích, ngón tay càng là kì dị chuyển động, ra sức cọ sát móc vuốt, làm cho sư tôn thất thân hai ba lần. Hắn nhìn sư tôn đã mềm nhũn vô lực trên đùi, thân thể run rẩy như chim non co vào lòng mình. Khuôn mặt kiều diễm tràn đầy nét dâm mỵ vô cùng, ánh mắt ngập nước cầu xin tha thứ. Cũng không biết đang cầu xin hắn dừng lại, hay cầu xin hắn chơi nàng.
Hàn Phong nhìn thân thể băng cơ ngọc cốt của sư tôn, tựa như tiên tử trên chín tầng trời lạc xuống nhân gian, trong lòng dâng trào cảm xúc muốn chà đạp. Ánh mắt dần điên cuồng lên, một tay vẫn móc miết phía dưới, tay kia đỡ lấy lưng nàng nâng lên. Hắn cúi đầu hít một hơi, thân thể sư tôn toả ra hương tử đàn vô cùng dâm mỵ, làm cho tiểu Hàn Phong vốn đã nóng nảy nay lại càng thêm gào thét, chọc vào hạ thân nàng.
Hàn Phong liếm nhẹ một đường trên cổ sư tôn, lại có cảm giác đầu lưỡi chạm vào một vùng mềm mại thướt tha. Thân thể nàng lúc nào cũng ngon mềm mọng nước vậy. Hắn không chút do dự há miệng cắn tới, nhất thời răng ranh xuyên phá làn da mỏng manh, đâm sâu tận thịt. Máu nóng chưa kịp chả ra đã bị Hàn Phong mau chóng hút hết, dâm khí kinh người.
Máu huyết của “lô đỉnh thể” vô cùng quý báu. Chính là tuyệt phẩm luyện đan, nhất là loại dục đan kéo dài chuyện ấy lại càng là chủ dược không thể thiếu. Không ngờ hôm nay Hàn Phong lại như trâu đất xuống biển, một hơi hút lấy như phàm phu tục tử.
“Uhm.... Uhmmm....”
Thanh Thủy sư tôn khuôn mặt ngây dại, thân thể run rẩy nhè nhẹ, ánh mắt lại càng thêm mơ hồ. Không ngờ không có một chút chống cự nào, hai tay víu lấy cổ Hàn Phong, nâng cao thân mình, phối hợp nhiệt tình để cho hắn hút lấy.
Hàn Phong hai mắt đỏ đậm, miệng lớn áp vào vết cắn điên cuồng mút lấy. Bàn tay cũng là không dừng lại càng nhanh móc vào hoa tâm. Thân thể Thanh Thủy lại càng run rẩy nhuyễn động. Tình cảnh cực kỳ quỷ dị.
Sau mười hô hấp, Hàn Phong mới hơi có chút thoả mãn buông cổ nàng ra. Thanh Thủy như bị rút hết sức lực, thân thể rũ xuống run rẩy, trong miệng truyền ra tiếng nỉ non mê người. Làn da nàng hơi chút tái nhợt làm người ta vô cùng thương xót, thế nhưng đôi mắt kia lại là tràn ngập mê say cùng thèm muốn, dường như muốn đệ tử tiếp tục.
Hàn Phong gặp máu như được cắn thuốc kích dục, Thánh Dục Quyết vận chuyển, dục hoả bùng lên thiêu đốt dữ dội, không ngờ lại đem theo tia đỏ máu, toả ra dâm khí vô cùng tà ác.
Hắn không chút do dự phất tay, phân thân từng cái biến ảo ra, so với trước đây ngưng thực gấp mấy lần. Phân thân và bản tôn đồng nguyên, tâm ý tương thông hai mà như một. Không cần hắn phân phó đều đồng loạt lao lên. Tám cái phân thân bao vây lấy Thanh Thủy vào giữa, chuẩn bị chà đạp nàng.
Thanh Thủy mê man vô lực làm sao còn biết được điều gì. Nàng bị đè ra nằm ngửa trên một tên, hai tay nàng lúc này đã nắm lấy hai côn thịt, nhẹ nhàng xoa bóp. Miệng lại là bị hai côn thịt khác lấp đầy, nàng cũng là không hề từ chối, vươn lưỡi tiếp nhận tất cả, ôn nhu chăm sóc.
Cơ thể Thanh Thủy từ trên xuống dưới tràn đầy dấu tay, một đôi bàn tay đang xoa bóp nhũ hoa căng tròn, nhũ hoa bên kia lại là được một tên phân thân dùng miệng ngậm lấy, điên cuồng gặm cắn. Phía dưới eo thon, một đôi bàn tay vuốt ve lui tới, vừa là để thử cảm giác non mềm vùng bụng, vừa là để xem xét hư ảnh côn thịt trên bụng nàng.
Hạ thân Thanh Thủy bị nâng cao, cúc hoa sớm đã bị một đầu ác long xâm nhập, đang không ngừng chuyển động ra vào. Khe đào nguyên lại càng là bị hai ác long ma sát chen lấn, không tên nào chịu nhường nhịn tên nào, đều muốn trước tiên xâm nhập.
“Ư ư ư.... Huhu....”
Thanh Thủy sao có thể chống cự được, miệng lại bị lấp đầy chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ hừ hừ từ trong cổ họng. Cuối cùng vẫn là hai ác long không ai nhường ai, cùng lúc tiến vào.
Hạ thân Thanh Thủy như bị xé rách, nguyên lực lưu động xuống dưới làm mu thịt hẩy cao dần dần mở rộng, ướt át kiều diễm, dâm thủy tuôn trào, lại thật sự cùng lúc nuốt vào hai ác long.
Một cảm giác sướng khoái vô cùng hiện lên trong lòng Hàn Phong, chín người như một, tất cả cảm giác trên phân thân đều được hắn cảm nhận được hết. Nhất thời khoái cảm dâng trào, vươn tay bắt lấy kiều dồn sư tôn xoa nắn, lại là tét mạnh mấy cái, làm cho nàng a a rên rỉ, dâm thủy tuôn trào.
Ba đầu ác long từ từ xâm nhập, từng chút tiến tới. Hạ thân Thanh Thủy cũng là co giãn kinh người, mép thịt ửng hồng mọng nước mở rộng, không ngờ từng chút nuốt lấy. Chẳng qua bao lâu, ba đầu ác long đã là hoàn toàn xâm nhập, bắt đầu chuyển động ra vào.
Bản tôn Hàn Phong nằm dưới, côn thịt cắm ngập trong cúc hoa nàng, hai tay vươn lên bóp lấy đôi bầu nhũ hoa căng mọng, vày vò đủ thứ hình dạng. Miệng hắn lại là mở lớn gặm lấy cổ trắng ngần của nàng, hàm răng cắn ngập, hút lấy huyết tương làm người ta say mê, nhẹ nhàng nhấp nháp.
Thanh Thủy nằm ngửa phía trên Hàn Phong, cơ thể mỏng manh bị ép kín trong đống người. Hạ thân nàng bị nâng lên cao, ba đầu ác long đóng sâu, ra vào nhấp nhả. Chúng như ba chiếc xylanh, đang không ngừng bơm thịt vào cơ thể nàng. Huyệt hoa cũng là vô cùng thần bí, cơ thịt non mềm mọng nước bao vây lấy hai đầu ác long, mút chặt quấn quýt, muốn đem cả người Hàn Phong đều hút đi vào. Hạ thân nhẹ nhàng lên xuống, cọ tới cọ lui, vô cùng kích thích.
Da thịt nàng lại là bị vô số bàn tay bắt lấy, vuốt ve nắn bóp, mấy ngón tay không an phận liên tiếp kích thích huyệt hoa cùng cúc hoa. Một ngón tay lại càng là lớn mật, theo khe hở giữa hai đầu ác long xâm nhập đi vào, tìm tới hạt đậu nhỏ, chà sát gảy tới gảy lui, làm cho toàn thân Thanh Thủy co giật run rẩy, i nha i nha rên rỉ. Cảnh tượng vô cùng phóng đãng mê người.
“Uhm uhmm.....ư ư ư... Huhu.... Chết.... Hàn.... Mau mau.... Ư ư ư....”
Thanh Thủy đã thất thân ba bốn lần, cực âm huyệt không ngừng nghỉ run rẩy truyền ra điện mang lan toả, làm Thanh Thủy vừa thất thân lại tiếp tục thất thân. Dâm thủy long lanh trong suốt tuôn ra như tiên tuyền trên núi, sớm đã ướt đẫm vùng hạ thân. Ba đầu ác long lại càng dễ dàng hoạt động, nhằm khe đào nguyên và liên tiếp đóng vào, tiếng “phạch phạch phạch nhóp nhép...” Đầy dâm loạn vang lên rõ ràng trong đại điện.
Hồn huyết trên mi tâm Hạo Thiên run rẩy bùng cháy, không biết là do tức giận hay do kích thích. Chỉ thấy toàn thân bức tượng đã bao phủ đầy sương mù ướt át, toả ra mị khí vô cùng dày đặc, lại vẫn không thể làm gì.
Thanh Thủy sao có thể chống đỡ, đã sớm mềm nhũn vô lực tuur ý để đệ tử chà đạp, trong lòng nàng vừa sợ hãi vừa kích thích. Nửa muốn đem những tên này đẩy ra, không cho phép khinh nhờ chủ điện, nửa lại muốn chúng mạnh tay hơn nữa, tiếp tục chà đạp đùa bỡn nàng.
Thanh Thủy a a khóc lớn, nàng Hàn Phong tóm lấy eo thon, lật nàng quỳ xuống. Kiều đồn Thanh Thủy lại vểnh cao ngạo nhân, hai mép thịt đỏ hồng mọng nước thấm đẫm dâm thủy phơi bày ra ngoài, bị côn thịt của Hàn Phong liên tiếp đóng tới. Tóc nàng lại bị hắn nắm vào trong tay, giật ngược ra phía sau. Hàn Phong cưỡi trên người sư tôn, tay nắm lấy tóc như nắm lấy cương ngựa, bắt đầu phành phạch liên tiếp chơi nàng.
Xung quanh là mấy tên phân thân, cũng không rảnh rang mà đều lao lên hãm hiếp, côn thịt to dài cũng là sử dụng như chiếc roi, liên tiếp quất trên cơ thể nàng, vài cái lại là trực tiếp nhét vào miệng nàng, đóng như máy khâu, khiến cho Thanh Thủy vừa khổ sở vừa hoan lạc, cơ thể căng đầy những thịt và tinh dịch.
Hàn Phong quỳ phía sau sư tôn, liên tiếp thúc mông phóng tới, ccoon thịt nhóp nhép ra vào, đóng sâu lút cán.
Hắn nhìn Hạo Thiên trên cao, lúc này đã ướt đẫm dâm mỵ khí, vờ như tùy ý hỏi Thanh Thủy.
“Sư tôn, người thấy tổ sư thế nào?”
Thanh Thủy nào đâu còn biết trời trăng mây gió, trong đầu một mảng trống rỗng, a a rên rỉ đáp lời, lại làm cho Hàn Phong sợ hãi, kích thích tột cùng.
“Ư ư... Nếu ngươi có thể... thu nàng... Uhmmm.... Vào tay.... Ta.... Hức hức.... Sẽ cùng nàng.... Ư ư ư.... Cùng nhau.... Phục vụ.... Ohmmmmmm.....”
Nói đến câu cuối cùng. Thanh Thủy đã vô lực rên rỉ, toàn thân co giật nhuyễn động, trực tiếp thất thân.
Hàn Phong cũng là đồng thời xuất khí. Chỉ một câu nói này cũng làm hắn xa xa sướng khoái. Mấy côn thịt cùng lúc co giật, đem tinh dịch đục trắng toàn bộ bắn trên người nàng. Phía dưới lại càng là đóng sâu lút cán, phun trào dương nguyên, làm sư tôn mềm nhũn gục xuống sàn.
Mấy phân thân cùng nhau tan biến. Hàn Phong côn thịt vẫn đang ngâm trong huyệt động sư tôn, lưỡi vươn ra liếm chút huyết tương trên cổ. Ôm lấy sư tôn giờ phút này đã mơ hồ run rẩy, a a kêu nhỏ. Tựa như mèo con rúc vào lòng hắn.
Nghỉ ngơi nửa tiếng, Thanh Thủy mới hồn về lại thân. Từ trong thiên thai giới trở về làm nàng vừa tức giận vừa xấu hổ, không ngờ chính mình bị đệ tử trầm luân trong đây. Nhất thời tức giận một chưởng đánh lên ngực Hàn Phong, nhưng chưởng phong phù phiếm, nào đâu có chút nguyên lực nào, tựa như gãi ngứa, lại càng là kích thích dâm tính của Hàn Phong, côn thịt bành trướng trong huyệt hoa, làm Thanh Thủy kêu lên sợ hãi.
Hàn Phong cũng là cười tà thích thú, ngón tay vân vê hai bầu nhũ hoa của nàng, hỏi.
“Sư tôn, ngài nói là thật sao? Ngày sẽ cùng sư tổ phục vụ ta chứ?”
Thanh Thủy nghe thấy câu này, khuôn mặt đỏ bừng, mình đâu có nói vậy? Tên này là hoa ngôn xảo ngữ bịa đặt! Tổ sư trên cao có linh, nhất định trừng phạt hắn!
Hàn Phong sao có thể không biết nàng lỡ lời, mỉm cười không truy cứu nữa. Nhưng nét hồi hộp chờ mong trong mắt nàng hắn sao có thể bỏ qua chứ. Trong lòng đã có chủ ý.
Thanh Thủy ôm tình lang không rời, chỉ mong giây phút này mãi là vĩnh cửu. Thế nhưng chính sự không thể không làm. Sau một hồi đấu tranh dữ dội, vẫn là nhẹ nhàng thở dài.
Nàng khẽ phất tay, nhất thời trong tay xuất hiện ba vật, cầm lấy nó đưa cho Hàn Phong.
Hàn Phong cũng là trong lòng trầm trọng. Nhìn tới ba vật, hơi chút hiếu kỳ đánh giá.
Thanh Thủy chỉ từng vật, tỉ mỉ giải thích cho đệ tử.
Nàng cầm một vật tựa như chiếc nhẫn trên. Nhẫn này toàn thân xám đen, sờ vào lạnh ngắt, nhìn qua cực kỳ tầm thường.
“Đây là trữ vật giới chỉ, bên trong có không gian thứ nguyên rộng lớn. Có thể chứa đựng nhiều vật, vô cùng tiện dụng. Ngươi chỉ cần ngưng thần xâm nhập, có thể lấy được vật bên trong ra. Thử xem!”
Nói rồi nàng ném nó cho Hàn Phong. Hắn đưa tay bắt lấy, cẩn thận quan sát. Đem đeo và ngón tay trỏ. Tâm thần cũng bao phủ lấy nó. Nhất thời hoa mắt, đã thấy một không gian tối đen vô cùng rộng lớn phải tới năm dặm hiện lên trước mặt, trôi nổi vài vật lỉnh kỉnh.
Hắn khuôn mặt cổ quái, tâm thần khẽ động, trong tay đã xuất hiện một vật.
Vật này dài chừng bốn tấc (40cm) toàn thân đen thui, phần đầu phình to, phần gốc đính hai u cục.... Chẳng phải một đầu côn thịt thì là gì?
Thanh Thủy nhìn thấy vật này vô cùng xấu hổ, vội vàng giải thích.
“Cái này không phải của ta. Trữ vật này chính là của sư tổ Hạo Thiên dùng khi còn trẻ. Ta thấy ngươi ra ngoài lịch lãm tất sẽ cần không gian lớn. Mới đem thứ này giao cho ngươi. Mau mau cất đi”
Nàng cũng không hiểu tổ sư gia ngài sao lại có vật này. Trước đây nàng không biết nó là vật gì, thế nhưng từ khi được Hàn Phong tưới tắm no đủ, nàng đã biết uy lực của thứ này, trong lòng không khỏi sợ hãi với vị tổ sư thần bí kia.
Hàn Phong cũng là biết nàng da mặt mỏng, không trêu chọc nữa, thu lấy ác long này lại, cầm lấy vật thứ hai lên xem xét.
Đây là một toà bảo điện hoàng kim, chỉ lớn hơn móng tay một chút. Nhìn qua vô cùng giống Phượng Loan điện, nhất là con hoả phượng hoàng trên nóc kia lại càng là sinh động ngưng thật.
“Đây là pháp bảo do tổ sư đời thứ tư cả đời tế luyện ra, chính là phỏng theo Phượng Loan điện. Cách sử dụng cũng tương tự như trữ vật giới chỉ. Thế nhưng nó có thể chứa được vật sống. Lại có thể biến hoá to nhỏ tùy ý. Tổ sư ngài còn đánh vào vô tận trận pháp ẩn nấp, một khi giải khai chính người cũng không thể tra thấy, gần như vô hình, cực kỳ hữu dụng.”
Hàn Phong lại càng hứng thú với thứ này, hắn cẩn thận vươn tâm thần ra quan sát. Không gian trong này tựa như một khuê phòng, chỉ rộng bằng hai phần của trữ vật giới chỉ. Thế nhưng lại có linh lực dao động, thay thế dưỡng khí, vô cùng thần kỳ.
Hắn không tử chủ được suy nghĩ, vài thứ tà ác đã hiện lên trong đầu.
Vật thứ ba là một miếng toái ngọc, theo Hàn Phong ước lượng, chỉ là một phần nhỏ trong tổng thể chính ngọc. Cũng không thấy có chỗ nào thần kỳ.
“Vật này ta cũng không biết để làm gì, cũng là của Hạo Thiên sư tổ để lại. Mỗi khi có đệ tử xuất sơn lịch lãm đều được trưởng bối giao cho mang ra ngoài. Dường như để tìm kiếm cơ duyên nào đó.”
Thanh Thủy nhìn miếng toái ngọc mà nước mắt lưng tròng. Sư tôn khi xưa giao nó cho nàng và sư tỷ, giờ đây sư tôn sống chết không rõ, sư tỷ bị lừa bắt đi, chính mình lại sắp lâm kiếp nạn, giờ đây giao cho đệ tử, đệ tử lại cũng chuẩn bị rời xa.... Quả thật là biệt li ngọc, nào đâu có cơ duyên gì.
Hàn Phong phất tay thu ngọc vào túi trữ vật, cúi đầu an ủi sư tôn. Sau một hồi thương tâm, Thanh Thủy cũng là bình tĩnh lại. Lại cho Hàn Phong ôm mình bay ra sau núi.
Hai người đứng trong thủy đàm, nước hồ lạnh lẽo mang theo nguyên lực mỏng manh vờn quanh thân thể. Hàn Phong và Thanh Thủy ôm chặt lấy nhau không muốn rời bỏ. Thanh Thủy lại càng là thương tâm khóc lớn. Hàm răng cắn chặt lấy vai Hàn Phong, muốn lưu giữ trên người hắn dấu vết của mình.
.............
Ánh chiều tà khuất dần trên đỉnh núi, bao phủ lấy đôi người ngọc. Thanh Thủy tóc đen búi cao, để lộ vùng cổ thon mịn trắng ngần, vết thương do đệ tử gây ra đã lành lặn không dấu vết. Nàng đứng trước mặt Hàn Phong, hai tay đang chỉnh cổ áo cho hắn. Trong mắt đầy sương mù quyến luyến nhìn đệ tử, muốn đem hắn vĩnh viễn khắc sâu trong lòng.
Hàn Phong cũng trầm mặc nhìn sư tôn, đưa tay khẽ lau đi hai hàng nuớc mắt, cúi đầu hôn lên môi thơm. Thanh Thủy run rẩy tiếp nhận, khoé miệng vừa khóc vừa cười, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa đắng chát.
Nụ hôn chia li dường như kéo dài vĩnh cửu. Thanh Thủy bất chợt đẩy Hàn Phong ra, chính mình nhanh chóng lùi lại, để Hàn Phong cô độc đứng giữa tế đàn.
Thanh Thủy không dám nhìn đệ tử, hay tay huy động đánh ra hàng loạt thủ ấn, nhất thời làm tế đàn toả ra ánh sáng bảy màu rực rỡ.
Âm dương tế đàn này, chính là một truyền tống trận khổng lồ. Nhân Dục Đạo vô cùng thần bí, chỉ có tổ sư đời thứ nhất biết được vị trí, môn hạ đời sau hoàn toàn là không hề có chút thông tin nào. Muốn xuất nhập nơi đây, đều phải dùng truyền tống trận cả. Nếu muốn trở về, cần có truyền tống đơn lẻ tùy thân, sử dụng một lần, bóp nát là về tới, thế nhưng Thanh Thủy cũng không giao thứ này cho đệ tử. Nàng không muốn hắn chịu chết.
Hàn Phong nhìn hình bóng sư tôn mảnh mai cô đơn, Hàn Phong muốn vươn tay chạm lấy, muốn chạy tới đem nàng bảo vệ chở che. Bàn chân hắn nhấc lên, rồi lại đặt xuống. Hai mắt đỏ đậm điên cuồng nhìn trời.
Không phải hắn hèn nhát bỏ chạy. Vì sư tôn, hắn có thể chọc thủng trời, giết khắp thiên hạ để bảo vệ nàng, chết không hối hận.
Thế nhưng những thứ này, tất cả đều dựa vào thực lực mới có thể thực hiện. Lại còn phải là thực lực tuyệt đối!
Hàn Phong không thể ở lại nơi đây. Nhân Dục Đạo này, không thể giúp hắn làm điều ấy.
Ngọc Linh tổ sư nàng ta tu đạo hai trăm năm, tu vi đột phá tới Thiên Nhân cảnh, lại được một hoà thượng Thiên Nhân cảnh trợ giúp cũng không thể nghịch vận. Hắn một Trúc Cơ nhỏ bé này có thể làm gì? Nếu chui rúc ở đây tu luyện, cùng lắm trong mười năm cũng chỉ đạt tới Phong Thần cảnh, thậm chí thấp hơn. Lúc ấy chỉ có thể nhìn kiếp nạn phủ xuống, cướp lấy sư tôn.
Hắn không muốn cô độc đứng trong Phượng Loan điện nhìn tượng nàng!
Hắn muốn nghịch thiên!
Hắn muốn dùng mười năm này đem hết tiềm năng bức ra, đạt lấy thực lực tuyệt đối đânh giết trở về, đem cái gọi là kiếp nạn kia hoàn toàn giẫm đạp xé nát!
Hắn không cam lòng!!!
Dù có phải giết đến máu chảy thành sông, phá vỡ trời đất, hắn cũng muốn đạt được lực lượng, bảo vệ người mình yêu! Ai dám cản hắn, hắn sẽ giết sạch kẻ đó!
Nhân Dục Đạo đã không đủ tài nguyên, vậy mượn tạm môn phái khác, không mượn được? Vậy liền giết!!!
Tế đàn phát ra ánh sáng bảy màu, theo đạo ấn quyết cuối cùng của Thanh Thủy đánh lên, tế đàn ầm ầm chuyển động. Hai mắt âm dương phát xạ ra chùng tia đen trắng khổng lồ, bỗng chốc bắn lên trời, chọc thủng không gian thành một lỗ hổng đen ngòm, chầm chậm xoay tròn, không biết thông tới nơi nào.
Thanh Thủy ngơ ngác nhìn hình bóng kiên nghị của đệ tử giữa tế đàn, đôi mắt đầy sương mù hoảng loạn. Nàng cô đơn gục xuống đất, khoé mắt hai hàng huyết lệ đỏ thẫm tuôn dài, cực kỳ thê lương.
Hàn Phong cảm thấy cơ thể bị lực hút giằng xé, không thể chạy tới bên sư tôn. Hắn cuồng nộ gầm thét không cam lòng.
Hàn Phong đưa tay lên ngực, giật đứt sợi dây chuyền xuống. Dây chuyền này là khi Thanh Thủy nhặt được hắn đã được đeo trên cổ. Theo hắn lớn lên. Giờ đây được giật xuống. Hàn Phong hai tay vận lực, kéo đứt miếng ngọc bội trên ấy, ném ra ngoài tế đàn. Gào lên:
“Thanh Thủy! Ta yêu nàng!!!”
Cùng lúc ấy, Thanh Thủy cũng là mặt đầy huyết lệ, thê lương hô lớn.
“Hàn Phong! Ta yêu chàng!”
Thông đạo vô tình, cuốn lấy thân hình Hàn Phong biến mất. Thanh Thủy ngơ ngác nhìn tế đàn trống rỗng, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng nói của Hàn Phong. Nàng vươn tay bắt lấy ngọc bội, cảm nhận được khí tức đệ tử codn vương bên trên.
“Hắn yêu ta. Hắn nói yêu ta!!! Aaaaaaa”
Ôm ngọc bội vào lòng, bên tai như nghe tiếng Hàn Phong vang vọng. Nàng trực tiếp khụy xuống, ngất đi. tác: luôn có sự hi sinh, luôn có sự mất mát, nếu sau này có người chết đi. Các người cũng đừng nên hận ta. Hãy hận tên khốn Hàn Phong kia quá yếu ớt.