Nguyệt Hồng trong vòng tay Hàn Phong vô cùng xấu hổ. Liên tiếp bị phá rối trong lúc hành sự làm nàng vừa thống hận vừa khinh bỉ Hàn Phong. Thật vô dụng! Lúc này không biết từ đâu lấy ra sức lực giãy thoát khỏi lồng ngực hắn, luống cuống lấy ra y phục trong túi trữ vật mặc lên, khuôn mặt đỏ bừng đứng ở một bên nhìn chằm chằm xuống dưới, chỉ mong tìm thấy cái lỗ nào đó để chui vào.
Bị chọc giận mà không có chỗ phát tiết, hơn nữa người ngọc trong tay lại giãy thoát, đứng ở đó tràn ngập khinh bỉ nhìn mình làm Hàn Phong tràn đầy thống hận. Tất cả là do đám xà nhân kia năm lần bảy lượt phá rối. Lúc này toàn bộ ấm ức của hắn đều đổ dồn lên đầu xà nhân đang chiến đấu cùng Thất Long.
Hàn Phong nguyên lực ngưng tụ, phi thân về phía trước tóm lấy thân xác xà tộc bị Mạc Quân Tà đánh chết, lúc này tay phải vươn ra lập tức đâm vào trong bụng nó, lôi ra một khoả mật xà tím đen tràn đầy âm hàn khí. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Quân Tà, dùng thanh âm không thể nghi ngờ hống hách nói.
“Vật này của ta!”
Mạc Quân Tà khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, dẫu biết đó là thứ cực tốt nhưng hắn không thể làm gì hơn là đau khổ gật đầu. Hắn đáy mắt loé lên tia hung ác vô cùng, trong lòng thầm thề nhất định phải rút gân lột da, ngao luyện Hàn Phong bảy ngày bảy đêm mới hả dạ.
Hàn Phong đạt được bảo vật cũng hơi chút thoả mãn, lúc này không do dự toàn thân tích tụ nguyên lực, hai tay kết ấn hướng về chiến trường duy nhất còn sót lại chém ra một trảm ảnh.
“Xích Long Bá Diệm Trảm!”
Trảm phong dài hơn trượng bằng vào một tốc độ kinh khủng bắn về phía hậu tâm xà nhân, xích long há miệng đỏ như chậu máu cắn thẳng vào thân thể quái xà. Ầm một tiếng, nơi đó bốc lên khói bụi mịt mờ, xà nhân kia sớm đã như dầu hết đèn tắt, sao có thể chống cự lại, bị một chiêu của Hàn Phong chặt ra làm đôi, thân rắn run rẩy giãy giụa đau đớn thét lên vô cùng thê lương, xà huyết bắn ra tung toé.
Xà tộc này bản năng chiến đấu rất mạnh, nhưng trí tuệ quả thật là vô cùng thấp. Lần lượt từng con bị tách đoàn, lật lượt chết trận, vậy mà cũng không có một chút làm ra đối sách nào đó đáng kể. Hắn trong lòng vạn phần khinh bỉ, nếu gặp phải một đội ngũ xà nhân nữa, đoán chừng sẽ có thêm sáu khoả mật rắn cho hắn hấp thu.
Thất Long bị dư âm trảm phong của Hàn Phong đẩy lui, vội vàng nấp sau Thất Tinh đăng né tránh. Hắn trơ mắt nhìn Hàn Phong móc ra xà mật quý giá mà mình tân tân khổ khổ đánh giết kia, đáy lòng vạn phần căm tức. Đối với Hàn Phong vừa cướp đoạt nữ nhân, vừa cướp đoạt thể diện, bây giờ lại cướp đoạt chiến lợi phẩm, trong lòng đã tích tụ một cỗ lệ khí vô cùng khổng lồ. Hắn khuôn mặt vặn vẹo hồi lâu, không ngờ lại có thể từ trong hận ý bình tĩnh trở lại, chỉ có ánh mắt liếc nhìn về phía Hàn Phong cùng Nguyệt Hồng là tràn đầy u quang lạnh lẽo.
Hàn Phong khoé miệng cười lạnh lùng, nhưng đối với biểu hiện của hai tên thất phu này đều được hắn toàn bộ thu vào trong đáy mắt, nội tâm cũng có thêm vài phần ngưng trọng cùng cảnh giác. Hai tên này cũng thật biết phối hợp a, một tên không lên, tên còn lại cũng an phận không tiến. Thật giống như đều đối với Hàn Phong sợ hãi cùng nhún nhường, không có một chút phản kháng nào.
“Mặc kệ các ngươi có âm mưu quỷ kế gì. Dám tính toán trên người Hàn mỗ, ta sẽ cho hai ngươi sống không bằng chết!”
Hàn Phong từ nhỏ tới lớn chỉ có sư tôn Thanh Thủy cùng bầu bạn, đối với thế giới bên ngoài nói không tò mò là giả dối. Hắn chỉ có thể thông qua tàng kinh các khổng lồ kia, dùng sách vở và ghi chép trên đó mà tìm hiểu ngoại giới, khám phá đủ loại hoàn cảnh của tu chân giả.
Cũng không biết là phúc hay hoạ, các loại thư tịch ghi chép kia phần lớn đều là mấy thứ âm mưu quỷ kế, kỳ môn độn giáp cùng các loại sự kiện giết chóc máu tanh, hoàn toàn không có chút tình cảm nào. Tuy rằng rất thô sơ giản lược, thế nhưng rơi vào trong tâm trí ngây thơ của một đứa trẻ cô độc cũng làm cho Hàn Phong sinh ra đủ loại biến hoá kỳ dị, không thể nói rõ. Hắn có thể bất chợt cảm động vì một cái bánh bao bên đường, cũng có thể lạnh lùng kết thúc một sinh mạng mà không chút xót thương. Việc giết chóc đối với hắn, giống như đọc một cuốn sách vậy, lật liền qua, đọng lại chỉ còn là vết mực, vết máu.
“Đi thôi!”
Nguyệt Hồng phá tan không khí âm u này, dẫn đầu bay lên phía trước. Nàng nhìn qua khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Phong, không hiểu sao đáy lòng lại dâng lên một niềm đau xót khó tả cùng đồng cảm vô hình. Trong vô thức, đối với Hàn Phong đã là có một chút tiếp nhận cùng gần gũi.
Hàn Phong khuôn mặt không nhìn ra biểu cảm, hai tay hai khoả mật rắn nhanh chóng luyện hoá, cũng đem dâm khí trên đó hút ra thu lấy, phong ấn trong bình ngọc. Mạc Quân Tà cùng Thất Long đều tự mình thu lấy thân xác xà nhân còn lại, khuôn mặt âm trầm mau chóng đuổi theo.
Đoạn đường này tương đối yên lặng, bốn người không ai nói với ai một lời, chỉ có tự mình dùng các loại thủ đoạn mau chóng khôi phục thương thế. Bọn hắn cũng phần nào đoán ra, chuyến đi này vì xà tộc xuất hiện mà sẽ hung hiểm hơn gấp bội, thế nhưng tuyệt nhiên không có ai đề xuất rút lui, đối với bí cảnh kia, gần như là bắt buộc phải tới.
Lại bay thêm mấy canh giờ, nhiệt độ sa mạc dần dần hạ xuống. Thái dương trên cao đã ngả bóng về tây, vài tia nắng yếu ớt còn sót lại dần bị thay thế bởi màn đêm u tối. Sa mạc Thất Hồn này, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm là vô cùng lớn, điều này trước đây Hàn Phong đã có trải nghiệm. Nhiệt độ ban ngày làm da thịt bốc hơi toả khói, thế nhưng ban đêm lại có thể xuất hiện cả tuyết rơi dày đặc, vô cùng âm hàn lạnh lẽo. Lúc này đây bốn người đều có thể cảm thấy hơi thở đã tràn đầy một cỗ hàn khí mỏng manh, lại mang theo một tia âm trầm khó nhận biết.
“Lại thêm một nén hương nữa, sẽ tới được ốc đảo.”
Nguyệt Hồng dẫn đầu sau khi tính toán thời gian cùng quan sát phương hướng, lúc này mới là đưa ra dự đoán. Ba người các nàng đã từng tiến nhập nơi đây, đối với đường đi nước bước cũng có định hướng rõ ràng. Hàn Phong thì không có ý kiến, hắn mặc kệ đó là nơi nào đều không quan tâm, nếu không có tài nguyên tu luyện, vậy lơ lửng trên không trung nghỉ ngơi cũng vậy, có khi còn thêm phần dễ dàng làm ra phản ứng.
Đúng như Nguyệt Hồng dự đoán, qua một nén hương nữa bay đi, trước mặt bốn người xuất hiện một ốc đảo nho nhỏ lớn chừng nửa dặm, cây cối rậm rạp vô cùng tươi tốt, so với hoàn cành khắc nghiệt xung quanh quả thật là đối lập. Hàn Phong cẩn thận nhìn lại, sau khi phát hiện không có điều giả dối, mới là chậm rãi theo mấy người kia hạ xuống, nguyên lực toàn thân vẫn luôn trong trạng thái ngưng tụ, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh ra công kích khủng bố.
Nơi này không khí vô cùng trong lành, nhiệt độ so với bên ngoài cũng cao hơn không ít, hoàn cảnh vô cùng thích hợp để nghỉ ngơi. Xung quanh Hàn Phong mọc đầy các loại cây cối không biết tên, mười mấy chủng loại, muôn hình muôn vẻ, có vẻ tràn ngập sức sống.
Hàn Phong cẩn thận nhìn lại, quan sát kỹ lưỡng cùng nghe ngóng. Nơi đây không có dấu vết của chim chóc, vậy nên côn trùng phát triển khá thịnh vượng, ngay khi hắn đáp xuống đã có một đám muỗi vo ve lại gần muốn xin tí huyết, cùng vài con nhện độc xa xa lạnh lùng liếc nhìn. Hàn Phong nhướng mày, dục hoả hơi tràn ra, đem đám này thiêu cháy toàn bộ, lúc này mới lần theo lùm cây, đi về trung tâm ốc đảo.
Hắn vẫn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, nhưng không thích hợp ở đâu thì hắn tạm thời chưa nhìn ra.
Trung tâm ốc đảo này là một hồ nước xanh biếc vô cùng phẳng lặng, mặt hồ bốc lên từng trận hàn khí mỏng manh cùng hơi nước, khiến cho khung cảnh càng thêm mơ hồ mờ ảo. Lúc này cạnh hồ, ba người Nguyệt Hồng đang tự mình hành động, mỗi người đều cách nhau khá xa, cẩn thận đề phòng.
Hàn Phong đi tới cạnh hồ cúi người xem xét. Hồ này rộng khoảng trăm trượng, nước hồ vô cùng trong xanh có thể nhìn thấy rõ ràng cát đá dưới đáy. Hắn tâm thần ngưng đọng, toả ra thần thức xâm nhập vào trong hồ, muốn tìm hiểu rõ ràng nơi đây.
Thần thức Hàn Phong tiến vào một vùng lạnh lẽo. Hắn cẩn thận từng chút một toả rộng phạm vi tra xét, bao phủ toàn bộ lòng hồ. Đáy hồ so với bên trên thì rộng lớn hơn nhiều, gần như gấp đôi, đá cùng cát trải thành một lớp bằng phẳng bao phủ bên dưới tựa như một bình nguyên tĩnh lặng, nhìn qua không có gì bất thường. Trong hồ cũng không có bất cứ sinh vật nào sinh trưởng, chỉ lơ lửng vài cọng rong rêu lẻ tẻ, ánh sáng yếu ớt tắt dần khiến cho nơi này có phần u ám.
“Roẹt...!”
Hàn Phong xem xét hồi lâu, sau khi không thấy động tĩnh gì, bấy giờ mới chậm chạp thu hồi thần thức. Thế nhưng đúng lúc này, trong đám trong rêu dưới đáy hồ bỗng bùng ra một luồng lam quang chớp nhoáng. Nếu không phải Hàn Phong tính cách cẩn thận vẫn quanh quẩn để lại một tia phân thần, thật sự có khả năng đã bỏ qua biến động vừa rồi. Hắn vội vàng cẩn thận quan sát lại, thần thức bùng lên mãnh liệt tìm tòi trong đám cỏ rong kia, hi vọng thấy được thứ gì đó. Thế nhưng lòng hồ vẫn là một mảnh tĩnh lặng, đám cỏ rong vẫn nhẹ nhàng đung đưa như trước, dường như vừa rồi chỉ là do hắn hoa mắt mà thôi.
Hàn Phong khoé miệng co giật, cười khổ một cái, cũng không biết trong đầu nghĩ gì, vậy mà thu lại tất cả quan sát, chính thức từ bỏ tìm kiếm. Hắn từ trong túi trữ vật đem một khúc thịt rắn ném xuống hồ, sau đó cũng không thèm quan tâm ở bên cạnh xếp bằng ngồi xuống, đem xà mật ra tiếp tục luyện hoá hấp thu.
Hồi lâu sau khi Hàn Phong thu hồi thần thức, trong đám cỏ rong giữa hồ chợt loé lên một luồng lam quang nho nhỏ. Giữa muôn trùng lá cây đung đưa, một đôi mắt to tròn trong veo như pha lê ẩn hiện hé mở, vừa cẩn thận nhìn lên Hàn Phong trên bờ, lại khát vọng ngắm nghía khúc thịt rắn đang chìm dần xuống, thiếu chút đã không kìm được mà lao tới. Trong đôi mắt kia hoàn toàn không có chút tạp niệm nào cả, chỉ có vẻ ngây thơ thuần khiết cùng một cỗ mê man khôn cùng.