Dương Hiểu Băng nheo mắt tránh những tia nắng mặt trời chói chang chiếu vào mặt rồi nghiêng đầu lướt nhìn xung quanh căn phòng thân thuộc, trong đầu cô vẫn còn choáng váng vì tàn dư của men rượu. Cô nghiêng người nằm ôm chiếc gối nhỏ hồi tưởng lại những chuyện mình đã làm ngày hôm qua. Cô chỉ nhớ hôm qua ở Vân Long Các, trong lúc lâng lâng trong men rượu đã động lòng trắc ẩn bước lên đài cao ngồi gảy đàn rồi ngân nga bài hát Cẩm Lý Sao để giúp hai nam nhân si tình tên Triệu Ngạn Chi cùng Mộ Hàn giải tỏa áp lực tâm lý, sau đó cô lại nhận lời uống cạn hai bình rượu để thể hiện sự cảm kích trước tấm lòng biết ơn chân thành mà họ dành cho cô … rồi sau đó cô thực sự đã trở thành kẻ say trong men rượu … hình như cô đã tựa đầu vào tấm lưng vững chãi lẫn êm ái của tên trích tiên mỹ nam kia, nơi cánh mũi của cô thoang thoảng mùi đàn hương hòa quyện cùng tuyết tùng dìu dịu tản ra từ bạch y của hắn … cô đã lẩm nhẩm hát đi hát lại một bài hát rất nhiều lần giống như thói quen của cô mỗi khi say rượu … thậm chí cô còn kể cho hắn ta nghe rất nhiều chuyện … nhưng cô lại không tài nào nhớ rõ mình đã kể cho hắn ta nghe những chuyện gì???
“ … Dù sao cũng chỉ là lời nói của một kẻ trong lúc say, làm sao hắn ta có thể tin được đúng không? … Cho dù mình có kể cho cái tên trích tiên hắc ám kia nghe những chuyện không nên kể thì một người khó gần lại cao ngạo lạnh lùng như hắn sẽ để vào tai hay sao? … Dương Hiểu Băng! Từ giờ về sau mày nhất định không được uống say rồi nói nhảm giống như hôm qua nữa! “
Dương Hiểu Băng nằm suy nghĩ một hồi rồi trở người ngồi dậy, cô bước đến mở chiếc tủ gỗ chọn lấy một bộ y phục nam nhân mà sư phụ của cô đã để lại rồi ôm đồ đi đến con suối nhỏ phía sau rừng trúc tắm rửa thay đồ sạch sẽ.
Dương Hiểu Băng trong diện mạo của một thư sinh phong lưu nho nhã cặm cụi trong bếp nấu cơm. Hôm nay vì say rượu nên cô đã thức dậy muộn hơn mọi hôm, cái bụng nhỏ đang ầm ĩ kêu gào khiến cho cô phải nhanh chóng lăn vào bếp làm vài món ăn để lấp đầy cái bao tử rỗng của mình.
“ Từ lúc tỉnh dậy đến giờ hình như mình không nhìn thấy cái tên trích tiên hắc ám kia. Hắn ta đi ra ngoài rồi sao? … “
Dương Hiểu Băng sau khi chuẩn bị xong bữa trưa chợt nhớ đến tên mỹ nam trích tiên nào đó, cô nghiêng đầu suy nghĩ rồi lại xoay người bước ra khỏi nhà bếp đi đến trước cửa phòng của hắn.
“ Cộc! Cộc! Cộc! “ – cô gõ nhẹ vào cánh cửa phòng được làm bằng thân của những cây trúc xanh như ngọc bích.
“ ... “
“ Cộc! Cộc! Cộc! “ – Dương Hiểu Băng khẽ cắn môi gõ thêm một lần nữa.
“ … “
“ Tên trích tiên hắc ám kia đã đi ra ngoài rồi sao? … Chỉ đi ra ngoài một lúc rồi trở về hay đã rời khỏi Tiên Trúc rồi nhỉ??? … Nếu hắn đi luôn không quay lại Tiên Trúc thì quả thật rất đáng mừng a!!! … Cô sẽ mua hoa quả vào chùa cúng bái trời phật! “
Dương Hiểu Băng âm thầm nghĩ bụng rồi nhoẻn miệng mỉm cười, sau đó xoay lưng chưa kịp cất bước rời đi đã bị dung mạo trích tiên tuấn mỹ trong bạch y tinh khiết của Lý Vân Thiên đập vào mắt, nụ cười trên môi cũng chưa kịp thu hồi.
“ Nàng nhìn thấy ta về nhà liền vui vẻ như thế sao? “
Tên này có phải vừa nói ngược không? Con mắt nào của hắn nhìn thấy biểu cảm hưng phấn của cô khi nhìn thấy hắn hả??? Đáng lẽ hắn ta phải nói “ Cô nhìn thấy ta không có ở Tiên Trúc nên mới vui mừng như thế sao? “ mới đúng a!!! – Dương Hiểu Băng nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi rồi bày ra vẻ mặt lạnh nhạt lên tiếng:
“ Ngươi bớt ảo tưởng đi! Ta thấy ngươi không có ở đây, tưởng ngươi đi luôn không quay lại nên mới vui như vậy đó! “
“ À! Thì ra là vậy! “ – Lý Vân Thiên khẽ gật gù lẩm nhẩm trong miệng.
“ Vậy mà hôm qua nàng còn ôm chặt cổ ta, tựa đầu lên vai ta thỏ thẻ nào là: Chàng đừng đi! … Hãy cùng ta ở lại Tiên Trúc! … “
“ Ngươi! … Ta … Ta nói như vậy hồi nào? “ – mặt Dương Hiểu Băng đỏ tới tận mang tai, cô lập tức lắc đầu, lên tiếng phủ nhận.
“ … Hôm qua nàng mượn cớ say rượu khinh bạc ta, xong việc rồi lại muốn lấy lý do là nàng không nhớ để phủi sạch trách nhiệm hay sao? “ – Trích tiên mỹ nam khẽ mím môi kiềm nén cơn giận, thấp giọng lên tiếng nói. Thái độ và giọng điệu không khác nào một thiên kim đại tiểu thư lá ngọc cành vàng vừa bị tên tình lang khốn kiếp sau khi thỏa mãn dục vọng liền trở mặt chơi trò quất ngựa truy phong.
“ Ta không có! … Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ! “ – Dương Hiểu Băng tức giận đáp trả.
“ Nàng muốn xem chứng cứ đúng không? Theo ta vào đây, ta cho nàng kiểm chứng! “ – Lý Vân Thiên không hề nhún nhường, chàng cương quyết nắm lấy cổ tay của Dương Hiểu Băng rồi đẩy cửa kéo cô bước vào trong căn phòng của chàng.
“ Buông tay ta ra! “ – Dương Hiểu Băng lạnh giọng khẽ quát rồi vung tay hất mạnh bàn tay của Lý Vân Thiên ra khỏi cổ tay của cô.
“ Nàng ỷ mình biết võ công còn ta chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt nên mới có thái độ hung hãn như vậy với ta đúng không? “ – Trích tiên mỹ nam nhíu mi tâm, khuôn mặt thoáng vẻ sửng sốt cùng u uất, trầm giọng lên tiếng.
“ Không! … Ta không có ý đó! “ – Dương Hiểu Băng dịu giọng giải thích.
“ Cổ nhân đã dạy:
Nhất dạ đồng sàng chung dạ ái
Nhất dạ phu thê bách dạ ân!
Nàng biết võ công nhưng cũng phải thông hiểu kinh thư để noi gương thánh hiền làm một người quân tử, không thể học theo mấy tên phàm phu tục tử trăng hoa cặn bã qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, quất ngựa truy phong như vậy được! “ – Lý Vân Thiên mềm mỏng giảng giải.
Dương Hiểu Băng nhíu chặt mi tâm, cắn môi rối rắm suy nghĩ:
“ Con bà nó, đây là cái thể loại kịch tình cẩu huyết gì vậy??? Cái tên trích tiên mỹ nam dáng vẻ thư sinh chân yếu tay mềm trói gà không chặt kia vừa lải nhải những điều gì vậy??? … Cô dám cam đoan đêm hôm qua mình và hắn ta không hề phát sinh quan hệ gì cả bởi vì trên người cô hoàn toàn không có điểm gì bất thường hay những dấu vết đáng ngờ nào hết … nhưng thái độ cùng biểu cảm của tên trích tiên mỹ nam kia cũng không giống như đang đặt điều … “
“ Nàng không tin thì nhìn xem! “
Lý Vân Thiên kín đáo quan sát những biểu cảm trên gương mặt Dương Hiểu Băng rồi nhẹ giọng lên tiếng.
Vừa dứt lời, chàng đưa tay lên trước ngực áo kéo nhẹ một bên vạt áo để lộ ra chiếc cổ cao cùng làn da trắng tựa ngọc trai. Dương Hiểu Băng nín thở dõi theo bàn tay thon dài tuyệt đẹp của trích tiên mỹ nam nới lỏng phần ngực áo rồi bất giác sững sờ sau đó lại hít sâu một hơi để trấn định tinh thần khi nhìn thấy một dấu hôn đỏ như một bông hoa đào vô cùng chói mắt in trên phần xương quai xanh gần yết hầu của Lý Vân Thiên.
“ Nam nữ thụ thụ bất tương thân! Câu này nàng đã từng nghe qua? “ – Lý Vân Thiên nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
“ Ân! “ – Dương Hiểu Băng nuốt một ngụm khí rồi khẽ gật đầu.
“ Dấu tích trên người ta là kiệt tác do nàng lưu lại, nàng còn muốn phủi tay gạt bỏ trách nhiệm hay sao? “ – Lý Vân Thiên nghiêm giọng hỏi tiếp.
Dương Hiểu Băng làm người hai kiếp nhưng chưa từng trải qua tình cảnh giống như vậy bao giờ. Cô cúi đầu, chau mày rồi khẽ cắn môi nghiêm túc cân nhắc xem mình phải làm như thế nào trường hợp này:
“ Dương Hiểu Băng, mày uống rượu cho lắm vào … để bây giờ lãnh hậu quả rồi a!!! … Tại sao tự nhiên mày lại nổi thú tính với cái tên trích tiên hắc ám này kia chứ??? … Giờ thì hay rồi! … Phải làm sao đây??? “
“ Giữa nàng và ta đã xảy ra sự động chạm về thân thể, thư sinh đọc sách thánh hiền như ta luôn tuân thủ lễ giáo, sống đúng đạo nghĩa … vậy nên từ bây giờ trở đi ta và nàng sẽ chung sống cùng nhau đúng theo đạo nghĩa phu thê tào khang, vĩnh kết đồng tâm, mãi không chia lìa! “
“ Ầm!!! “ – Dương Hiểu Băng nghe như sét đáng ngang tai, toàn thân cứng đờ rồi đứng yên bất động.
“ Cái … cái tên trích tiên hắc ám kia không phải vừa … vừa mới tuyên thệ sẽ ám cô trọn đời hay sao??? “
Dương Hiểu Băng đứng như trời trồng một lúc lâu mới mấp máy môi lên tiếng hỏi:
“ … Chúng ta có thể ngồi xuống … uống ly trà … dùng ít điểm tâm ... rồi từ từ thương lượng được không? “
“ Không! “ – Lý Vân Thiên dứt khoát đáp lời.
“ Vậy … nếu vậy ta có thể hưu thê được không? “ – Dương Hiểu Băng nuốt xuống một ngụm khí thấp giọng hỏi tiếp.
“ … Nàng nói ai là thê tử? “ – Lý Vân Thiên đưa mắt lườm Dương Hiểu Băng nhàn nhạt hỏi lại.
“ À! Ta nhầm … phu thê có thể hưu nhau được không? “ – Dương Hiểu Băng rối rắm đưa tay gãi đầu rồi lên tiếng.
“ Dựa theo luật lệ của Vân Quốc chúng ta, chỉ có trượng phu mới được quyền hưu thê thiếp. Nếu là chính thê trừ khi nàng phạm vào thất xuất chi điều bằng không thì ta không được phép hưu nàng! “
“ … Thất xuất chi điều kia bao gồm những điều gì vậy? “ – Dương Hiểu Băng như tìm thấy tia sáng le lói phía cuối đường hầm, cô khẽ đưa mắt nhìn Lý Vân Thiên, nhẹ giọng hỏi.
“ Nàng âm mưu làm trái bảy điều đại tội kia để buộc ta hưu thê sao? “ – Lý Vân Thiên giọng điệu sặc mùi nguy hiểm lên tiếng đáp lời.
“ Ân! … À không! … Không phải … ta chỉ muốn tìm hiểu cái gọi là Thất xuất chi điều kia mà thôi! “ – Dương Hiểu Băng vội vàng lắc đầu lên tiếng phủ nhận.
“ Thất xuất chi điều là một phần trong Nữ tắc, nếu nàng muốn tìm hiểu ta sẽ đích thân chép thành sách để nàng dễ ghi nhớ! “ – Lý Vân Thiên nhẹ giọng nói, trong đáy mắt của chàng thoáng qua một tia linh quang.
“ Cảm ơn ngươi! “ – Dương Hiểu Băng gật đầu đồng ý.
“ Sáng nay ta vào thành có mua cho nàng bánh hoa mai hạt sen, nàng về phòng thay y phục khác rồi chúng ta dùng cơm! “ – Lý Vân Thiên bình thản lên tiếng.
“ Tại sao ta lại phải thay y phục khác? “ – Dương Hiểu Băng thoáng ngạc nhiên rồi lên tiếng thắc mắc.
“ Tiên trúc chỉ có ta và nàng, không có người ngoài, nàng không cần phải suốt ngày cải trang. Hơn nữa ta muốn nàng làm quen với việc trong nhà này ai mới là trượng phu còn người nào phải làm hiền thê! “ – Lý Vân Thiên vô cùng nghiêm túc giải đáp thắc mắc.
“ Ân! “ – Dương Hiểu Băng mặt đen hơn hắc ín tiu nghỉu xoay người bước ra khỏi phòng của Lý Vân Thiên, vừa đi vừa âm thầm rủa xả bản thân:
“ Dương Hiểu Băng cho mày chừa cái tội nhậu say bí tỉ! … Cho mày hết tự hào với cái học vị phó tiến sĩ của mày a!!! … Bây giờ mày đã hiểu ý nghĩa của ba từ “ bị úp sọt “ là như thế nào chưa hả??? “