Nhan Dược

Chương 11: Chương 11: Đắn đo suy xét




Lâm Khả Doanh chậm rãi nhấc chân bước về phía dược phòng, trong căn phòng rộng lớn này được bố trí những chiếc tủ bằng gỗ đàn hương cao gấp đôi người bình thường, đây là nơi Dược Lão dùng để tích trữ dược liệu. Lâm Khả Doanh nhanh chóng mở những ngăn tủ gỗ lấy ra những dược liệu mà mình cần rồi xoay người đóng cửa phòng đi thẳng xuống phòng sắc thuốc, cô cẩn thận dùng chiếc cân bằng vàng cân dược liệu rồi cho vào siêu thuốc sau đó đổ nước sạch vào siêu bắt đầu đun thuốc.

Lâm Khả Doanh cầm chén thuốc nóng hổi vừa sắc xong đi về phía căn phòng của tiểu hài tử xinh đẹp nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Vừa bước chân vào phòng cô đã nhìn thấy nam tử tên gọi Dương Tư kia đang ngồi trên chiếc ghế gỗ túc trực bên giường bệnh của hài tử nhà hắn. Lâm Khả Doanh trải qua hai kiếp làm người, tình thân là thứ mà trong cả hai kiếp sống của mình cô chưa từng được nếm thử nên từ sâu thẳm trong cõi lòng của mình cô luôn có một sự trân trọng khó diễn tả thành lời với loại tình cảm này, vậy nên khi nhìn thấy Nhạc Tư Dương khẽ đưa tay lên trán tiểu hài tử để kiểm tra nhiệt độ trái tim Lâm Khả Doanh như có một cọng cỏ mềm mại chạm vào. Cô khẽ nở nụ cười nhấc chân bước đến cạnh chiếc giường khẽ nghiêng người đưa chén thuốc trên tay của mình đến trước mặt chàng dịu giọng lên tiếng nói:

“ Chén thuốc ta vừa sắc xong, ngươi đút cho bé con uống … đi nào bé con tỉnh lại mới có thể dùng cháo loãng, ngươi đừng lo lắng quá! “

“ … Cô nương … “ – Nhạc Tư Dương ngập ngừng cất tiếng.

“ Ta tên Doanh Nguyệt! … Ngươi có điều gì muốn nói với ta sao?“ – Lâm Khả Doanh đưa mắt nhìn hắn cùng biểu cảm chờ đợi hắn nói tiếp.

“ … Ta không biết đút thuốc cho hài tử uống như thế nào mới đúng … “ – Nhạc Tư Dương ngần ngại tiếp lời.

“ Ân! “ – Lâm Khả Doanh nghe câu nói này của hắn khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên, cô cũng không nói nhiều, chỉ ngồi xuống bên cạnh giường, nghiêng người đỡ tiểu hài tử xinh đẹp ngồi dậy rồi ra hiệu cho phụ thân của bé ngồi lên giường làm gối tựa cho bé thoải mái dựa vào, một tay cô cầm chén thuốc, một tay cầm cái muỗng sứ màu trắng nhẹ nhàng khuấy đều cho bay hơi nóng, cô khẽ múc một muỗng thuốc đầy nhẹ nhàng khẽ chạm môi mình vào muỗng thuốc kiểm tra độ nóng, bởi vì thuốc vẫn còn quá nóng để uống nên Lâm Khả Doanh khẽ đưa muỗng thuốc lên miệng thổi nhẹ rồi lại làm động tác kiểm tra độ ấm, khi muỗng thuốc trên tay có độ ấm vừa đủ cô đưa mắt nhìn Nhạc Tư Dương nhẹ nhàng hướng dẫn .

“ Ngươi kiểm tra độ nóng của thuốc giống như ta vừa làm đến khi thuốc có nhiệt độ giống như vậy thì có thể đút cho bé con uống, ngươi thử xem! “ – Lâm Khả Doanh đưa muỗng thuốc trên tay đến vị trí ngang miệng của chàng, Nhạc Tư Dương dường như quá mức nhập tâm ngắm nhìn phong thái xuất thần của vị cô nương đang ngồi trước mặt chàng đến mức không nghe rõ những lời cô vừa nói, chàng khẽ cúi đầu kề miệng của mình vào muỗng thuốc cô đưa đến uống cạn muỗng thuốc.

“ Ân! … Không cần phải uống hết như vậy, chỉ cần nhấp môi để cảm nhận được nhiệt độ thôi! “ – Lâm Khả Doanh tận tình hướng dẫn.

Lâm Khả Doanh cũng không quá chú ý đến một tia ngượng ngùng xuất hiện nhanh chóng trên gương mặt tuấn mỹ bất phàm của Nhạc Tư Dương, cô múc một muỗng thuốc khác, khẽ thổi thổi rồi tự mình đút cho tiểu hài tử xinh đẹp uống hết chén thuốc.

“ Tiểu Nguyệt! Gia gia về rồi! “ – giọng Dược Lão ấm áp hiền từ vang lên từ phía ngoài sân. Lâm Khả Doanh cũng không vội vàng lên tiếng đáp lời ông, cô khẽ trở người đứng lên rồi cúi người ôm bé con đang tựa vào lồng Nhạc Tư Dương, đặt bé nằm ngay ngắn trên giường rồi nhìn sang chàng nhẹ giọng nói:

“ Ngươi đi cùng ta ra ngoài gặp Dược Lão! “

“ Được! “ – Nhạc Tư Dương khẽ gật đầu đáp ứng.

Dược Lão vừa múc nước giếng rửa mặt và tay cho sạch bụi đường, rửa mặt xong ông ngẩng đầu quan sát hai người đang tiến về phía mình. Tiểu nha đầu nhà ông mới vừa pha chế ra một loại dược để làm giảm bớt sự xinh đẹp của mình, nhìn cô lúc này ông quả thật cảm thấy không thuận mắt chút nào; ánh mắt của ông nhanh chóng lướt nhìn khuôn mặt của người đàn ông mặc bộ y phục dạ hành màu đen đang thong thả bước đi theo cô, diện mạo này, phong thái này, khí độ này ông vô cùng quen thuộc… Dược Lão đưa tay khẽ vuốt chòm râu bạc của mình, ông quyết định xử lý tiểu nha đầu nhà ông trước.

“ Tiểu Nguyệt a, con không cần phải giúp ta tiết kiệm dược liệu … con có soi gương chưa? … ta bảo con làm con bớt xinh đẹp một chút thì có thiếu gì cách làm … con không cần phải làm ta cảm thấy vô phúc khi có một đứa cháu gái với nhan sắc do nóng trong người mà không được chửa trị ra hồn như vậy a!!! “ – Dược Lão cảm thán.

“ Con có soi gương … cảm thấy rất ổn mà! “ – Lâm Khả Doanh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới lên tiếng đáp lại lời ông.

“ Dược Lão, chúng ta có khách! … Người này đã vượt qua Tử Tinh trận để vào cốc! “

“ Ân! Tiểu Nguyệt người ta chính là biểu ca của con đó! … Nhanh đi xử lý cái khuôn mặt khó coi của con cho ta rồi chuẩn bị cho ta ít món ngon để ta trò chuyện với biểu ca của con một lúc! “

“ Dạ! “ – Lâm Khả Doanh không nói thêm lời nào lập tức xoay người cất bước rời đi.

“ Lão thần tham kiến điện hạ! “ – Lâm Khả Doanh vừa đi khuất, Dược Lão vội vàng quỳ gối hành lễ với nam tử vẫn im lặng đứng sau lưng của cô.

“ Quốc sư! Ta không dám nhận lễ của người! “ – Nhạc Tư Dương quỳ một gối xuống đất dùng hai cánh tay nâng Dược Lão đứng lên.

“ Tiên đế cố chấp, bỏ ngoài tai những lời lão phu can gián để lập đại điện hạ lên ngôi! … Lão già như ta cảm thấy mình không còn tâm huyết với chuyện giang sơn xã tắc nên đã ẩn thân chốn thâm sơn cùng cốc, nhị đện hạ hôm nay đến đây tìm lão phu chắc hẳn phải có chuyện rất quan trọng cần đến sự trợ giúp của ta! “

“ Ta đến đây cầu ngài chữa bệnh cho Khang nhi! “

“ Là Tiểu Thái Tử sao? “

“ Ân! “

Dược Lão vừa đi vừa thì thầm trao đổi với Nhạc Tư Dương về căn bệnh của tiểu thái tử Nhạc Nghiêm Khang.

Dược Lão sau khi bắt mặt cho tiểu thái tử, khuôn mặt cũng không còn vẻ nghiêm trọng như khi vừa nghe Nhạc Tư Dương khai bệnh, ông đưa mắt nhìn nam tử đối diện khẽ thở dài.

“ Đại điện hạ đến cả con ruột mà còn xuống tay tàn nhẫn đến như vậy! … Giao cả vận mệnh của lê dân bách tính Doanh Quốc vào tay hắn ta là điều lão phu căm phẫn nhất… Nhị điện hạ thứ lỗi lão phu nói thẳng: tân đế chân chính trong lòng của lão phu từ trước đến giờ chỉ có một người duy nhất mà thôi … “

“ … Huynh ấy hiện giờ đã ỡ Thiên Hoa Quốc làm thượng khách rồi! … Cái chức vị Nhiếp Chính Vương hiện giờ của ta cũng không đơn giản. Lấn quyền vua thì sẽ lập tức bị định tội mưu phản, làm cọp giấy cũng không yên với đám hồ ly trong triều … nhưng một năm nay ta đùa giỡn với mấy tên hồ ly đó cũng không đến nỗi vô vị, thu hoạch cũng không ít! … “

“ … Nhị điện hạ, ta biết ngài làm việc tự có chừng mực nhưng bệnh tình của tiểu thái tử ngài muốn định đoạt như thế nào? “

“ … Khang nhi từ khi vừa sinh ra đời thì mẫu phi của nó đã bị hoàng huynh của ta ép phải thắt cổ tự sát … Khang nhi chỉ là một quân cờ giúp huynh ấy lấy lòng phụ hoàng cùng mẫu hậu để nhanh chóng được đăng cơ mà thôi. Nó cũng không khác gì vị thúc thúc này của nó, cũng bị chính người thân máu mủ của mình lợi dụng rồi ruồng rẫy! … Ta cũng xem nó giống như hài tử của mình … chính vì vậy mà chiếc chân kia của nó mới bị huynh ấy tàn nhẫn dùng nội lực đập nát … Cô nương tên Doanh Nguyệt kia vừa nãy có đề cập với ta về chuyện cô ấy có phương pháp chữa khỏi chiếc chân tàn phế kia của Khang nhi nhưng đó là một phương pháp mang tính mạo hiểm, ta muốn chờ ngài về để nghe ý kiến của ngài! “

“ Ân! Tiểu Nguyệt nó đã nói với Điện hạ những lời như vậy sao? “

Nhạc Tư Dương không lên tiếng đáp lời chỉ khẽ gật đầu ra hiệu.

“ Đứa nhỏ này thân thế cũng không hề đơn giản, lão phu cảm thấy trời cao đã ban phúc cho mình khi vô tình cứu được nó năm ấy, lão phu đích thân truyền dạy sở học cả đời về y dược cho nó nhưng về lĩnh vực y thuật có lẽ lão phu cũng đành cam bái hạ phong, những thủ pháp cổ quái kỳ lạ mà nó sử dụng lại mang đến tác dụng nhanh và hoàn hảo hơn so với những cách chữa trị mà lão phu được biết rất nhiều lần … nếu điện hạ lập chí nhất quyết phải chữa khỏi chiếc chân tàn phế của thái tử và nguyện ý tin tưởng tiểu Nguyệt ta nghĩ kết quả rất đáng để chúng ta mong đợi. “

“ Thân thế thật của cô ấy như thế nào? “ – Nhạc Tư Dương nhíu mi tâm cất tiếng hỏi.

“ Nhị điện hạ còn nhớ cố tướng quan Từ Hành Mộ của Doanh Quốc chúng ta hay không? … Tiểu Nguyệt chính là con gái của Từ tướng quân cũng chính là một trong bốn vị thiếu vương gia của Thiên Hoa Quốc … năm ấy phu thê của Từ tướng quân cùng tất cả gia nhân trong phủ đều bị hoàng đế Thiên Hoa Quốc hạ lệnh giết chết … nhưng đứa con gái duy nhất của họ Nhan Lam Nguyệt lại được lão phu cứu sống! “

“ Nhan Lam Nguyệt! “ – Nhạc Tư Dương khẽ lặp lại tên của nàng, trong đầu chàng lại hiện lên cánh môi hồng như một đóa hoa đào nhẹ nhàng thổi từng làn hơi thở mang theo hương thơm hòa vào trong muỗng thuốc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.