Nhan Dược

Chương 4: Chương 4: Nhất định phải sống!




“ Tư Tuyết! … Tư Tuyết! Con tỉnh dậy đi! “ – Đường Tâm Như mơ màng nghe thấy một giọng phụ nữ dịu dàng ấm áp lay gọi.

“ … Mẹ ơi! …! … Con nhớ mẹ lắm! …“ – Đường Tâm Như mở mắt nhìn thấy một hình bóng nữ nhân mờ ảo liền mấp máy môi khẽ nói.

“ Tư Tuyết! … Mẫu thân xin lỗi! … Phụ thân và mẫu thân đến trễ rồi! …” – Giọng nữ nhân kiềm nén sự đau lòng cùng tức giận nhẹ nhàng vang lên.

“ Khuynh Ngọc! … Khuynh Ngọc! … Con tỉnh rồi sao? “ – Trong cơn đau buốt xương Tống Nhược Ngôn lại nghe vang vọng thêm một tiếng gọi đến nao lòng.

“ … Mẹ ơi! … Con đau lắm! … Mẹ đến đón con đi sao? …”

“ … Ta xin lỗi! … Ta và phụ thân không bảo vệ được con rồi! … “ – Một giọng phụ nữ tha thiết đau đớn nghẹn ngào nói.

Trong không gian tĩnh lặng lại vang lên những tiếng vó ngựa đang phóng như bay tiến về hướng nhóm người họ đang đứng.

“ Bọn chúng sắp đến rồi! … Các nàng nhanh lên! … Không còn nhiều thời gian nữa! “ – Một giọng nam nhân trầm ấm vang lên.

“ Tư Tuyết! … Con nghe mẫu thân nói rõ đây! … Từ bây giờ con không còn mang họ Nhan nữa … Con chỉ là Tư Tuyết! … Là con gái duy nhất của Nhan Lạc Hà ta và Triệu Thần Dương… Tên của con là cái tên mà phụ thân của con thích nhất! … Chúng ta rất yêu con … vậy nên … cho dù sau này có gặp bất cứ chuyện gì xảy ra … con cũng phải hứa với chúng ta … con nhất định phải sống! … Hãy nhớ mẹ và phụ thân rất yêu con! … “ – Người phụ nữ tên Nhan Lạc Hà kia nói xong bà liền ôm Đường Tâm Như thật chặt, những giọt nước mắt ấm nóng rơi trên khuôn mặt đang đau rát của cô làm cô vô cùng đau đớn:

“ Chuyện gì đang xảy ra thế này? … Đây là đâu? … Họ là ai? … Cô là ai? … Là Đường Tâm Như hay là Nhan Tư Tuyết? … Tại sao khắp người cô lại đau đớn như vậy …? … Thân thể đau và tim cũng đau! … “ – Đường Tâm Như nhắm chặt mắt khẽ lắc đầu để mình có thể lấy được một chút tỉnh táo nhưng thân thể của cô không cử động được chỉ có những giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi.

“ Khuynh Ngọc! … Mẫu thân hối hận vì đã để cho con mang họ Nhan … một dòng họ lòng lang dạ sói! … Khuynh Ngọc! … Nếu mẫu thân và phụ thân không còn sống trên đời … Con hãy hứa với chúng ta bất luận có gặp phải chuyện gì … con nhất định phải sống! … Xấu xí cũng phải sống! … Tàn tật cũng phải sống! … Con nhất định phải sống vì chúng ta muốn đổi mạng của chúng ta để giữ lại mạng sống cho con! … Con gái à!… Con phải sống để còn ghi nhớ tên của phụ thân và mẫu thân … Hãy nhớ cho rõ phụ thân của con là Diệp Thư Vũ, mẫu thân của con là Nhan Lạc Tần … Khuynh Ngọc! … Hãy sống và phải sống thật tốt! … Chúng ta yêu con! “

Nói xong người phụ nữ tên Nhan Lạc Tần kia cũng ôm chặt Tống Nhược Ngôn vào lòng khóc nức nở. – Tống Nhược Ngôn cắn chặt môi kiềm nén tiếng khóc nhưng những giọt nước mắt vẫn thi nhau tuôn ra khỏi khóe mắt rồi chảy dài trên khuôn mặt đang đau nhức của cô:

“ … Những người này là ai? … Họ đã nhận nhầm người rồi đúng không? … Cô không phải là con gái Nhan Khuynh Ngọc của họ … Cô là Tống Nhược Ngôn … ba mẹ của cô đã qua đời trong một trận động đất! … Tại sao họ lại muốn đổi mạng sống của họ cho cô? … Cô không phải là con gái của họ … nhưng tại sao nghe những lời người phụ nữ tên Nhan Lạc Tần kia nói tim của cô lại đau đến mức không thở được như vậy??? “

“ Tư Tuyết! … Sau này con lớn lên … hãy tìm đến Thần Hà Trang ở Hoàng Quốc! … Đó là nhà của chúng ta! … Phụ thân giao lại cho con cây tiêu bằng bạch ngọc …đó là tín vật định tình của ta và mẫu thân con … con hãy giúp ta bảo quản nó thật tốt! … Phụ thân rất yêu con, Tư Tuyết !... “ – Triệu Thần Dương bỏ cây kiếm trên tay xuống đất rồi nửa quỳ nửa ngồi ôm chặt Đường Tâm Như vào lòng ôn hòa nhân hậu chậm rãi dặn dò rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, khóe mắt ông cũng phủ một tầng sương mỏng. Hôn cô xong ông lại cầm chặt thanh kiếm trên tay rồi đứng dậy xoay người đi về phía sau đứng chờ những tên ngồi trên yên ngựa đang lao đến.

“ Khuynh Ngọc! … Nhà của phụ thân ở Quang Quốc … Khi con lớn lên hãy đến nơi đó tìm đến Vũ Tần Trang, trong nhà phụ thân có để một chiếc cổ cầm làm từ loại gỗ Ngọc Am vô cùng quý giá … mẹ của con rất thích cây cổ cầm đó … con hãy thay chúng ta bảo quản nó thật tốt! … Khuynh Ngọc, hãy luôn nhớ rằng, phụ thân rất yêu con! “ – Diệp Thư Vũ quỳ xuống ôm chặt Tống Nhược Ngôn vào lòng, giọng ông vô cùng trầm ấm nhưng vì ông đang kiềm chế nên giọng khẽ run run. Ông cũng đặt lên trán Tống Nhược Ngôn một nụ hôn rồi vội vàng đứng dậy chạy về phía sau nhặt thanh kiếm của mình lên rồi cùng Triệu Thần Dương đón chờ giây phút kẻ thù xuất hiện.

“ Tư Tuyết! … Hãy nhớ lời mẫu thân … Con nhất định phải sống! … “

“ Khuynh Ngọc! … Con nhất định phải sống! … Nhất định phải sống! … “

Nhan Lạc Hà lại ôm chặt Đường Tâm Như một lần nữa, bà hôn lên trán cô một nụ hôn thật sâu rồi bế cô lên bước đến vách núi cheo leo rồi cắn chặt răng ném cô xuống một vực sâu hun hút.

Đường Tâm Như mở to mắt nhìn bà … bà xinh đẹp vô cùng… cô không trách bà … vì rơi theo cô là những giọt nước mắt của bà … cảnh tượng cuối cùng cô nhìn thấy là hình ảnh một lưỡi dao cắm xuyên vào tim bà …

Nhan Lạc Tần cũng ôm Tống Nhược Ngôn thật chặt, bà cũng hôn lên trán cô một nụ hôn, nước mắt bà rơi trên mặt của Tống Nhược Ngôn có màu đỏ, có vị mặn và tanh… Hôn cô xong bà cũng bế cô lên rồi đem cô thả xuống vách núi cheo leo kia.

Tống Nhược Ngôn cố gắng mở to mắt nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của bà … khuôn mặt cũng đầy nước mắt và khóe môi đầy máu … trong nước mắt Tống Nhược Ngôn cũng kịp nhìn thấy một mũi tên bắn xuyên qua tim bà…

“ Khônggggg! ” – Đường Tâm Như hét lớn, nước mắt hòa cùng máu tươi rồi nhắm mắt bất tỉnh.

“ Khônggggg! “ – Tống Nhược Ngôn cũng gào lên, cô cố đưa cánh tay của mình về phía bà trong vô vọng rồi hôn mê.

Rầm!!! – Đoàng!!! – Rầm!!!

Những tia chớp lóe sáng rồi lập tức vụt tắt lần lượt rạch trên bầu trời đỏ như máu. Sau đó là những tiếng sấm ghê người như đến từ cõi âm ty địa phủ cùng một trận mưa như trút nước trắng xóa đã thức tỉnh Đường Tâm Như và Tống Nhược Ngôn:

“ Aaaa! … Đau quá! … “ – Tống Nhược Ngôn mở mắt nằm trong cơn mưa, những giọt nước mưa như những hạt muối to xát vào những vết thương trên người làm cô phải kêu lên để giảm bớt cơn đau.

“ Ưm! … Aaaaa! …” – Đường Tâm Như cũng nhăn mặt vì những cơn đau buốt xương cốt.

“ Tâm Như?! … Là cậu phải không? “ – Tống Nhược Ngôn nằm trong mưa khẽ nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh thều thào hỏi. Cô vẫn nhớ như in khung cảnh trước khi bất tỉnh trong biển lửa ... lúc đó Đường Tâm Như đã nắm chặt lấy tay cô để kéo cô nhảy ra khỏi cửa xe ... nhưng bọn cô đã chậm mất một nhịp...

“ Nhược Ngôn! Là cậu sao? “ – Đường Tâm Như nằm bên cạnh, khẽ mở mắt thều thào lên tiếng hỏi lại.

“ Uhm! … là mình! “ – Tống Nhược Ngôn khẽ nói.

“ … Mình và cậu vừa trải qua chuyện khủng khiếp gì vậy? … Là một giấc mơ trước lúc chết sao? … “ – những giọt nước mắt của Đường Tâm Như hòa vào những giọt nước mưa, cô run rẩy lên tiếng.

“ … Không! … Không phải mơ … là thật! … Cậu nhìn mình thật kỹ xem! “ – Tống Nhược Ngôn khẽ lắc đầu nhìn sang Đường Tâm Như nói.

Trong màn mưa trắng xóa, Đường Tâm Như trợn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy người nằm bên cạnh mình lúc này là một cô bé khoảng 6 – 7 tuổi, khuôn mặt đầy vết chém, trên người là những vết thương đang tuôn máu theo dòng nước mưa.

“ Cậu … cũng giống y như mình … là một cô bé … khuôn mặt đầy những vết dao chém … thân thể cũng ướt đẫm máu tươi! “ – Tống Nhược Ngôn cắn môi khẽ nói.

Đường Tâm Như và Tống Nhược Ngôn nhắm chặt mắt, khắc sâu những hình ảnh vừa diễn ra vào lòng: “ Dù có xấu xí hay tàn phế … bất cứ giá nào cũng vẫn phải sống! … Nhất định phải sống! … ”

“ Ma Y! Lão nói xem hai đứa trẻ này có sống nổi hay không? “ – một giọng nói khàn đục vang lên.

Tống Nhược Ngôn và Đường Tâm Như vội mở mắt nhìn xem người vừa nói kia là ai? … Trong màn mưa trắng xóa hai cô nhìn thấy hai ông lão ăn mặc cổ quái. Một người thấp bé mập mạp, mái tóc dài màu trắng cột lên một cách cẩu thả mặc y phục một màu đen tuyền, ánh nhìn tinh quái. Người còn lại là một ông lão cao ráo quắc thước, mái tóc bạc búi thành một búi gọn gàng, chòm râu dài ngang ngực, y phục trắng tinh, ánh nhìn đôn hậu.

“ Hai đứa nhóc muốn sống hay muốn chết? “ – Ông lão áo trắng mỉm cười vuốt chòm râu bạc lên tiếng hỏi, giọng nói ôn hòa nghiêm nghị.

“ Muốn sống! “ – Tống Nhược Ngôn và Đường Tâm Như lấy hết tất cả sức lực còn sót lại đồng thanh đáp.

“ … Vậy để xem hai đứa có thành ý muốn sống như thế nào? “ – Ông lão áo trắng nghiêng đầu vuốt râu mỉm cười rồi nói, nói xong ông ta và ông lão áo đen như một cơn gió lốc bay đi.

“ … Muốn sống thì đến đây nắm chặt lấy tà áo của chúng ta mà cầu xin! … Nhanh lên … Chúng ta không rảnh rỗi đứng dầm mưa chờ hai ngươi! “ – giọng nói khàn đục lại vang lên.

“ Chúng ta đếm đến mười … nếu các ngươi không chạm vào chân chúng ta được, chúng ta lập tức rời đi! “ – Giọng nói ôn hòa nghiêm nghị lại vang lên.

“ Một! “

Đường Tâm Như và Tống Nhược Ngôn cắn chặt răng trở người nằm sấp xuống.

“ Áaaaa …. ! “ – Hai tiếng hét chói tai vang lên cùng tiếng xương khớp kêu răng rắc, hai cái đầu gục xuống mặt đất.

“ Hai! “

Tống Nhược Ngôn và Đường Tâm Như lại cắn chặt môi cố hết sức chống khủy tay xuống đất lấy thế lết về phía trước.

“ Ba! “

Nước mắt và máu hòa cùng nước mưa như làm cho tâm trí Đường Tâm Như và Tống Nhược Ngôn thêm tỉnh táo, hai cô cắn răng chịu đựng đau đớn, từng chút … từng chút một lết tấm thân đang tuôn máu tiến về phía hai ông lão phía trước.

Tiếng đếm đều đặn vang lên!

Hai thân thể nhỏ bé vẫn không bỏ cuộc cố gắng lê người nhích từng chút một.

“ Mười! “

Hai bàn tay nhỏ xíu đầy máu nắm chặt hai tà trường bào một trắng một đen, hai cặp mắt sáng trong veo như hắc ngọc ngước nhìn hai ông khẩn khoản cầu xin:

“ Xin hãy cứu chúng tôi! “

Lời vừa dứt cũng là lúc hai thân thể nhỏ bé khắp người đầy máu kia vô lực úp mặt xuống nền đất nhơ nhớp bùn đất rồi bất tỉnh.

***

“ Thiếu chủ! ... Thiếu chủ!... Ngài hãy mở mắt ra nhìn thuộc hạ đi! ... Thiếu chủ!!! “

Lâm Khả Doanh mơ màng nghe một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai. Cô nhắm chặt mắt cố gắng vượt qua cơn đau đớn như đang cắt từng tấc da thịt để lấy lại một chút ý thức rồi khẽ mở mắt.

“ Thiếu chủ! Ngài đã tỉnh dậy rồi!!! ... Tạ ơn Trời Phật đã phù hộ! “ - Người đàn ông có bộ râu quai nón xa lạ nhìn cô mừng rỡ lên tiếng.

“ Ông là ai? “ - Lâm Khả Doanh lấy hết sức mấp máy môi khẽ hỏi.

“ Thuộc hạ tên Tử Chấn, là phó tướng của Từ nguyên soái! ... Thuộc hạ tuân mệnh của nguyên soái ... nhất định phải đưa thiếu chủ chạy thoát! “

“ ... Từ nguyên soái là ai? ... “ - Lâm Khả Doanh nghe những lời người đàn ông có bộ râu quai nón kia nói cảm thấy vô cùng mơ hồ, cô thều thào hỏi thêm.

“ ... Từ Hành Mộ nguyên soái là tướng công của Vương gia Nhan Lạc Tâm ... cũng là phụ thân của ngài! ... Thiếu chủ! ... Bọn chúng đã bắt ngài uống loại thuốc gì rồi phải không? ... Tại sao ngài lại không nhớ phụ thân và mẫu thân của mình như vậy??? ... Thiếu chủ!!! ... “

Mặc dù thân thể đang bị những cơn đau thấu tim gan hành hạ, nhưng Lâm Khả Doanh vẫn nhìn rõ trên khuôn mặt của người đàn ông râu quai nón xa lạ kia hiện lên sự hoảng hốt, bi thương lẫn căm phẫn. Lâm Khả Doanh dồn hết can đảm quyết tâm hỏi thêm một câu nữa:

“ ... Vậy tôi là ai? ... “

“ ... Thiếu chủ! ... Thuộc hạ van xin ngài! ... Xin ngài hãy ghi nhớ những câu nói ngày hôm nay của thuộc hạ cho thật kỹ: ... Ngài tên là Nhan Lam Nguyệt, là nữ nhi độc nhất của Nguyên soái Từ Hành Mộ và Vương gia Nhan Lạc Tâm của Thiên Hoa Quốc... Nguyên soái là võ tướng danh tiếng của Doanh Quốc nhưng vì yêu mẫu thân của ngài nên mới đến Thiên Hoa Quốc ở rể! ... Mạc tướng là thuộc hạ thân cận của tướng quân, cũng là người Doanh Quốc! ... Ba ngày trước Hoàng đế Thiên Hoa Quốc cho cận vệ xông vào Tướng phủ bắt ngài mang đi. Vương gia và Nguyên soái trăm phương ngàn kế mới cứu được ngài ra khỏi địa ngục đó! ... Thiếu chủ! ... Để ngài và thuộc hạ vượt ra khỏi vòng vây của tướng lĩnh cấm vệ quân ... Nguyên soái và Vương gia đã dùng thân mình để mở đường máu cho chúng ta chạy thoát! ... Thiếu chủ! ... Thuộc hạ cầu xin ngài! ... Xin ngài hãy khắc sâu thân thế của mình cùng mối thâm thù này mà nhất định phải sống sót! ... Thuộc hạ cầu xin ngài! ... “ - Người đàn ông dáng người lực lưỡng như dốc toàn bộ ruột gan mà giải bày...

Lâm Khả Doanh vừa chịu đựng những cơn đau buốt đến từ khắp nơi trên cơ thể vừa cảm thấy đầu óc quay cuồng bấn loạn: “ ... Cái quái gì thế này? ... Tại sao người đàn ông này có thể nhầm lẫn cô với vị chủ nhân của mình như vậy được? ... Cô phải giải thích như thế nào cho ông ta hiểu bây giờ? ... “

Lâm Khả Doanh vừa tính mở miệng lên tiếng thì người đàn ông tự xưng là Tử Chấn kia đột nhiên đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu cho cô im lặng ... Sau khi nhíu mày tập trung nghe ngóng, ông ta nhanh chóng nói nhỏ vào tai cô:

“ Thiếu chủ! ... Bọn truy binh đến rồi! ... Thuộc hạ bế người tìm chỗ ẩn nấp! ... Thiếu chủ! ... Ngài phải hứa với thuộc hạ bằng mọi giá nhất định phải sống sót! ...Thuộc hạ xin tạ tội vì không thể tiếp tục đi theo bảo vệ Ngài! “

Vừa nói, người đàn ông tên Tử Chấn vừa quỳ gối cúi thấp người rồi dập đầu xuống đất hành lễ với Lâm Khả Doanh.

Lâm Khả Doanh chưa từng gặp qua tình huống kỳ quái như vậy, cô vội vàng đưa hai tay muốn ngăn không cho ông ta tiếp tục dập đầu như vậy nữa ... nhưng khi nhìn thấy hai cánh tay ngắn cùng bàn tay nhỏ xíu hiện ra trước mắt mình, Lâm Khả Doanh lập tức mở to mắt kinh ngạc rồi bất động như một bức tượng bằng đá.

Tử Chấn cảm nhận được động tác muốn đưa tay đỡ lấy ông của vị thiếu chủ non nớt nên càng cảm động, ông nhanh tay gạt phắt giọt nước mắt vừa trào ra khỏi khóe mắt, vội vàng bế Lâm Khả Doanh đứng dậy đi thật nhanh đến một bụi cỏ lau cao đến nửa thân người của ông rồi đặt cô nằm xuống. Trước khi quay người rời đi, ông mím môi, nắm chặt bàn tay của mình lấy hết can đảm rồi nhanh tay điểm huyệt đạo trên người Lâm Khả Doanh làm cho cô nằm yên bất động ... dường như vẫn chưa yên lòng, Tử Chấn cho tay vào trong áo giáp của mình lấy ra một tấm khăn lụa màu vàng, vo tròn lại rồi nhét vào miệng Lâm Khả Doanh.

“ Mạc tướng xin đắc tội! ... Thiếu chủ, hãy bảo trọng! “

Thân thể Lâm Khả Doanh cứng đơ như đá không tài nào cử động được, chỉ còn một bộ phận duy nhất có thể cử động là cái đầu nhỏ nhắn. Cô ra sức lắc đầu cầu mong cho người đàn ông không quen biết nhưng rất mực trung nghĩa kia quay đầu lại nhìn cô ... nhưng dường như ông Trời đã không chấp nhận lời cô khẩn cầu.

Tử Chấn quay người tiếp tục đi về phía trước, bàn tay phải nắm chặt thanh trường kiếm, sẵn sàng đương đầu với kẻ địch.

Không bao lâu sau, trong sự bất lực cùng nước mắt, Lâm Khả Doanh nghe tiếng vó ngựa và sau đó là những tiếng tiếng binh khí va vào nhau chát chúa ... rồi tiếng rên siết vì đau đớn ... Âm thanh cuối cùng xuyên thẳng vào tai cô trước khi cô hôn mê bất tỉnh chính là:

“ Khởi bẩm tướng quân! Hắn ta đã chết! “

***

Dương Hiểu Băng khẽ nhíu mày rồi từ từ mở mắt tỉnh dậy. Cô có thể cảm nhận được từ đầu đến chân, thậm chí là khắp nơi trên cơ thể đều đau buốt.

“ Tiện tỳ, mau giao tên tử tội đó cho bọn ta! Nếu không đừng trách bọn ta ra tay tàn ác! “ - một giọng nam lạnh như băng bất ngờ vang lên.

“ Ta có chết cũng sẽ không giao Thư Dao cho các ngươi! “ - một giọng nữ cứng cỏi lập tức đáp trả.

“ Chà chà, Thi Thi cô nương thật sự rất oai phong a! ... Cô tưởng cô vẫn còn là thiên kim tiểu thư sống vinh hoa phú quý trong phủ quận vương sao? “ - Một giọng nói bán nam bán nữ chua ngoa bỗng vang lên.

“ Chỉ là một tên thái giám quèn mà cũng dám lên tiếng nói chuyện với bản tiểu thư sao? “ - giọng nữ êm tai nhưng không kém phần cứng cỏi lại vang lên đáp trả.

“ Cố Thi Thi, ta nói cho ngươi biết! Ca ca của ngươi và Hoa Vương Gia của chúng ta vừa bị cẩm y vệ của Bệ Hạ dùng loạn tiễn bắn chết! ... Nếu ngươi giao tên nghiệt chủng trên tay cho bọn ta, bọn ta sẽ cho ngươi chết một cách tử tế ... bằng không ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị khi cùng bọn thuộc hạ của ta hoan ái cho đến chết! Haha ... haha... “ - tên biến thái bán nam bán nữ nói xong lập tức cất cao tiếng cười hưng phấn lẫn tà dâm.

“ Haha ... haha! ... Thái giám thì cuối cùng vẫn là thái giám! Đã là con chó thì không thể mở miệng nói tiếng người! ... Ngươi tưởng Cố Thi Thi ta là kẻ dễ dàng cho các ngươi chà đạp sao? “ - Cô gái cất giọng cười to rồi khinh thường lên tiếng. Nói xong, cô cúi đầu nhìn Dương Hiểu Băng dịu dàng nói tiếp:

“ Thư Dao, cô cô bị trúng kịch độc nên sẽ không sống được bao lâu nữa ... nhưng con thì khác! Con là niềm tự hào và hy vọng của chúng ta! ... Con nhất định phải sống! ... Tất cả chúng ta rất yêu con! “

Lời vừa dứt, cô gái xinh đẹp tên Cố Thi Thi ôm chặt Dương Hiểu Băng rồi buông mình xuống dòng sông nước chảy cuồn cuộn.

“ Cố Thi Thi! ... Cô là ai??? ... Dương Hiểu Băng?! ... Mày là ai??? ... Nhất định phải sống! ... Phải sống!!! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.