Nhan Dược

Chương 17: Chương 17: Ra đi




“ Ưm! “ – Lâm Khả Doanh nhíu chặt mi tâm rồi giật mình tỉnh giấc. Cô chống cánh tay xuống giường lấy thế ngồi dậy, cảm thấy toàn thân vô lực vì mệt mỏi, phần thân dưới lại âm ỉ đau … Lâm Khả Doanh nhắm mắt cố gắng lục lại những kí ức còn sót lại … nhưng trong đầu cô lúc này chỉ là những hình ảnh rời rạc mông lung tựa như một giấc mơ, cô càng cố nhớ lại thì những hình ảnh trong đầu càng trở nên mơ hồ. Lâm Khả Doanh đưa mắt nhìn xuống kiểm tra thân thể cuả mình, những dấu vết vừa trải qua một đêm hoan ái kịch liệt vẫn còn lưu lại trên môi lẫn trên cơ thể của cô cùng cơn đau âm ỉ ở nơi đó như một chứng cứ xác thực nhất chứng minh tối hôm qua cô đã cùng nam nhân xảy ra quan hệ vượt quá giới hạn.

Lâm Khả Doanh thở một hơi thật dài, cô ngồi ôm gối mặc niệm cho sự trong trắng chưa nếm mùi ân ái của hai kiếp làm nữ nhân … “ Tại sao những giây phút đầu tiên quan trọng như vậy của cuộc đời người con gái cô lại không thể nhớ rõ … người đàn ông cùng cô hoan ái kia là ai cô cũng mơ mơ hồ hồ … Lâm Khả Doanh buồn bã nhắm mắt rồi vùi đầu gục lên hai đầu gối của mình, bên tai lại văng vẳng một thanh âm uy nghiêm nhưng lại rất quen thuộc:

“ Nhan Lam Nguyệt! … Cả cuộc đời này nàng chỉ có một trượng phu duy nhất … người đó chính là ta, Nhạc Tư Dương! “

… Nhạc Tư Dương??? … Đó không phải là tên của vị Nhiếp Chính Vương cũng chính là Chiến Thần của Doanh Quốc được dân chúng khắp cả lục quốc sùng bái hay sao? … Chàng ta cũng chính là một trong những nhân vật nam phụ si tình nhất mực dành trọn tình cảm cả đời cho vị khuynh thế nữ hoàng kia. … Tại sao cô lại cùng hắn ta phát sinh quan hệ nhạy cảm như thế này được chứ??? … Có phải cô bị ảo giác nên mới nghe thấy những âm thanh vừa rồi hay không???

“ Cạch! “ – tiếng cửa phòng bị đẩy vào đột nhiên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Khả Doanh, cô nhanh tay kéo chiếc mền trùm kín cơ thể rồi nghiêng đầu nhìn Dược Lão đặt chậu nước nóng trên tay lên mặt bàn rồi xoay người đóng chặt cửa phòng sau đó tiến chậm rãi bước đến đứng trước mặt cô cùng vẻ mặt từ ái.

“ Nha đầu, con tỉnh dậy lâu chưa? “ – Dược Lão yêu thương xoa đầu Lâm Khả Doanh rồi nhẹ nhàng hỏi.

“ Con vừa tỉnh dậy … y phục cũng chưa kịp thay … “ – Lâm Khả Doanh nhẹ giọng đáp lời.

“ Tiểu Nguyệt, con hãy thật bình tĩnh lắng nghe thật kỹ những lời gia gia sắp nói …. “

Lâm Khả Doanh im lặng chăm chú lắng nghe những lời Dược Lão vừa nói sau đó khẽ thở dài: … trên đời này còn có loại cổ trùng tên Dục Cổ… hóa ra cảm giác ngứa ngáy nóng bức trên người cô tối qua là do Dục Cổ phát tác … vị biểu ca tên gọi Dương Tư cũng chính là vị Chiến Thần đỉnh đỉnh đại danh kia chính là viên giải dược hữu hiệu nhất đã giúp cô giữ lại được cái mạng nhỏ này …

“ Tiểu Nguyệt, ba ngày sau điện hạ sẽ mang sính lễ đến Dược Cốc cầu thân! … Gả con cho ngài ấy là một phúc phận mà gia gia chưa bao giờ nghĩ đến! … Con hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho thật tốt! “ – Dược Lão vuốt tóc Lâm Khả Doanh rồi lên tiếng nói tiếp.

“ Vâng ạ! “ – Lâm Khả Doanh khẽ đáp lời, giọng nói nhẹ như một cơn gió thoảng không nhận ra được cảm xúc.

“ Ta đã nấu cháo cho con và tiểu thái tử rồi, con thay y phục rồi ra ngoài dùng một ít cháo để nhanh lấy lại sức! “

“ Dạ! “

Dược Lão vuốt chòm râu dài, gật gù tỏ ý hài lòng rồi xoay người bước ra khỏi phòng. Lâm Khả Doanh vẫn ngồi im lặng, trong đầu là những suy nghĩ cùng cảm xúc rối tựa tơ vò.

* Lâm Khả Doanh mày bây giờ chính là Nhan Lam Nguyệt! Mày còn phải trả thù, còn phải đi tìm Hiểu Băng, Tâm Như và Nhược Ngôn … Bản thân mày còn không biết mày sống được thêm bao lâu nữa … mày tốt nhất đừng có làm liên lụy đến người khác! … Người ta chẳng qua niệm tình mày vừa cứu hài tử của hắn, không nhẫn tâm nhìn thấy mày xuất huyết tới chết nên mới xả thân làm thuốc giải cứu mày một mạng … Người ta vốn không có tình cảm gì với mày hết vì người ta đã có người trong lòng rồi … Mày có thể ôm cái suy nghĩ cùng phụ tử bọn họ trở thành một gia đình nhỏ sống cuộc sống vui vẻ nhàn tản đến trọn đời được hay sao??? … *

Lâm Khả Doanh nhíu chặt mi tâm suy nghĩ, hai bàn tay nắm chặt chiếc chăn mềm mại vẫn còn thoang thoảng hương thơm nghiêm túc đưa ra quyết định về tương lai của bản thân mình.

Lâm Khả Doanh dùng nước ấm và khăn sạch lau người sạch sẽ, cô thay y phục rồi mở cửa phòng bước ra phòng khách ngồi xuống cùng Dược Lão và Khang nhi dùng điểm tâm.

Tiểu thái tử Nhạc Nghiêm Khang nhìn thấy mẫu thân của bé vô cùng xinh đẹp trong y phục màu thiên thanh quen thuộc thì phấn khởi không thôi, sau khi ăn hết chén cháo của mình, bé dùng khăn lau miệng sạch sẽ rồi uống hết một tách trà ấm mới khẽ nghiêng người kề miệng vào tai Lâm Khả Doanh thủ thỉ tâm sự:

“ Mẫu thân a … người sắp trở thành chính thê của phụ thân rồi đó! … Trong nhà phụ thân ngoài những nô tì là nữ nhân ra thì không có thiếp thất a! … Sáng nay phụ thân cùng với các vị quan gia kia hồi cung là để chuẩn bị sính lễ đến đây cầu thân,, xin phép Dược thái gia gia cho người thành thân với mẫu thân đó! … Khang nhi cảm thấy vô cùng vô cùng vô cùng hưng phấn nha! “ – tiểu thái tử cười đến híp mắt, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư, chiếc miệng xinh xắn khoe ra hết hai hàm răng trắng.

“ Khang nhi, ta sẽ làm những động tác xoa bóp để chiếc chân này của con bắt đầu có lại cảm giác … Khang nhi cố gắng quan sát và ghi nhớ cho thật kỹ được không? … Nếu con muốn chiếc chân này sớm hồi phục con phải dành nhiều thời gian làm những động tác xoa bóp như thế này biết không? … Chúng ta sẽ bắt đầu xoa bóp từ vị trí khớp gối trở xuống giống như thế này… “

Lâm Khả Doanh vừa giảng giải vừa dùng hai bàn tay thon dài mềm mại thực hiện những động tác xoa bóp cho Khang nhi, cô hướng dẫn cụ thể cho Khang nhi rất nhiều bài vật lý trị liệu và từng giai đoạn thực hiện.

“ Ngày mai ta sẽ hướng dẫn và thực hành cho con quan sát thêm một lần nữa, ngày mốt con phải tự làm một mình biết không? … Con muốn nhanh chóng đi lại được bình thường thì thời gian sắp đến con phải tự lực cùng kiên trì thực hiện những bài tập này biết không … thời gian đầu sẽ rất khó khăn nhưng nếu con kiên trì tập luyện và vượt qua được đau đớn cùng thử thách ta tin con sẽ sớm trở về với cuộc sống vui vẻ của một hài tử hiếu động ngày trước! “

“ Có phụ thân cùng mẫu thân bên cạnh Khang nhi thì đương nhiên cuộc sống của Khang nhi sẽ vô cùng vui vẻ và hạnh phúc rồi! “

Lâm Khả Doanh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười mà không lên tiếng đáp lời, cô khẽ nghiêng người dùng chiếc khăn lụa lau những giọt mồ hôi trên trán tiểu hài tử, rồi đẩy chiếc xe lăn nhỏ dẫn cậu đi đến gốc cây mơ cổ thụ, cô hái thật nhiều trái mơ vàng ươm trên cây xuống sau đó ngồi tựa lưng vào gốc cây cùng Khang nhi thưởng thức hương vị của những trái mơ chín.

“ Khang nhi, gốc cây mơ này chính là nơi ta yêu thích nhất trong Dược Cốc, nếu thời gian trị thương ở Dược Cốc kéo dài, con có thể đến đây, ngồi dưới gốc mơ này nghỉ ngơi, cũng có thể ngồi ở đây đọc sách hay xem phụ thân của con luyện kiếm pháp đó! “

“ Ồ! … thì ra chỗ này là nơi mẫu thân thích nhất … phụ thân từng kể với Khang nhi, lần đầu tiên phụ thân gặp người cũng ở tại nơi này … lúc đó phụ thân đang ôm Khang nhi đang sốt cao trong lòng còn mẫu thân người lại xách kiếm đi gây khó dễ với phụ thân a! “

“ Ân! … phụ thân của con còn kể với con những chuyện gì nữa??? “ – Lâm Khả Doanh cắn môi, bối rối hỏi tiếp.

“ … Phụ thân còn nói Khang nhi phải cố gắng trị thương, phải nhanh bình phục thì mới có thể chơi đùa cùng đệ đệ và muội muội được!!! … “ – tiểu thái tử thành thật khai báo.

“ Ân! “ – Lâm Khả Doanh đỏ mặt vội vàng xoay đầu nhìn sang hướng khác.

***

Nhạc Tư Dương nắm chặt bức thư trong tay, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân như phủ thêm một tầng băng dày, trầm giọng ra lệnh cho một nam tử mặc y phục dạ hành màu đen dung mạo sáng láng đang quỳ gối đợi lệnh:

“ Ám Hương! Ngươi lần theo mùi hương mà bản vương đã cho tẩm vào những bộ y phục của nàng lập tức truy tìm hành tung của nàng cho ta! … Tìm thấy nàng thì ngươi phải gởi tin báo cho ta ngay tức khắc rồi âm thầm đi theo bảo vệ nàng! “

“ Thuộc hạ tuân lệnh! “ – nam tử tên gọi Ám Hương cúi thấp đầu đáp lời rồi lập tức xoay người thi triển khinh công rời đi.

“ Ta có rất nhiều việc cần phải làm nên đã chọn cách không từ mà biệt như thế này, ta thành thật xin lỗi! … Chàng có thể xem như giữa chúng ta chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì được không? Ta cũng không cần chàng phải chịu trách nhiệm về những việc đã xảy ra đêm hôm ấy. Cảm ơn chàng đã hết lần này đến lần khác ra tay tương trợ cứu ta thoát hiểm. Chàng và Khang nhi hãy bảo trọng! “

* Nhan Lam Nguyệt! … Ta không thể! … Nàng không nhớ những lời bản vương đã nói với nàng hay sao? … Vậy thì ta sẽ làm cho nàng phải ghi nhớ thật kỹ! *

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.