Nhân Duyên Của Chúng Ta

Chương 159: Chương 159




(Up trước nội dung phần 2 trong lúc chờ admin duyệt)

- ----

Nói hoa lệ là tiệc nhưng thật ra mười mấy người ở đây là để ăn lẩu.

Bình thường những nhân vật công chúng như bọn họ luôn bị quản lý khắt khe vô cùng trong chuyện ăn uống, chẳng mấy khi được xổng xích tự do như thế này.

Ngoại trừ đám nghệ sĩ dưới trướng Lam Uyên, số còn lại ai ai cũng nghiêm túc tuân thủ theo chế độ ăn kiêng. Nguyên lai Dạ Trạch rất thoải mái mặc kệ cô ăn ăn uống. Chính vì thế, quan điểm của Lam Uyên về cân nặng áp lên bốn miếng thịt tươi cũng cực kì 'thoáng'.

Thái Kỳ Nhiên cùng Mộc Đào luôn đối nghịch với nhau hiếm hoi có một điểm đồng tình: Tuyệt đối không được để Lam Uyên dẫn đi ăn đêm!

Còn nhớ giai đoạn đầu quay phim, quản lý Vũ của bọn họ không đêm nào quên không đập cửa gọi rủ hai người đi ăn. Ngày đầu tiên Thái Kỳ Nhiên lẫn Mộc Đào đều đi, kết cục bị cô nhồi cho no căng toàn bộ số thịt nướng mỡ hành ở chợ đêm. Ngày thứ hai lại bị cô tống hết chiếc pizza loại đặc biệt nặng ba cân vào bụng... Sang ngày thứ bảy, Mộc Đào trực tiếp quỳ Lam Uyên, ném cho cô một trong số mấy trăm thẻ ngân hàng hạng Kim cương của mình rồi đóng cửa tránh bão.

Mười một rưỡi, tất cả đã trở về, trên bàn chỉ còn Lam Uyên tiếp tục nhúng thịt bò ăn. Nồi nước dùng đỏ lòm lổn ngổn ớt sôi sùng sục đến gần cạn không hề ảnh hưởng tới cô say sưa thưởng thức.

- Này, đừng ăn nữa. Đi về thôi! _ Dạ Trạch giữ lấy đôi tay cầm đũa của cô, ánh mắt lo lắng _ Cậu say rồi!

Tròng mắt Lam Uyên co rụt lại, đảo qua vỏ chai rượu nặng rỗng tuếch trên bàn, hàng mi cụp xuống:

- Ai nói tôi say?

Đột nhiên, cô quay sang phía anh, nắm đấm không lưu tình đáp xuống khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Họ Dạ không kịp tránh, lãnh trọn cú đánh, lảo đảo lùi về phía sau, tay bưng lấy chiếc mũi đang chảy máu...

Lam Uyên thuận thế tiến công, sấn tới túm lấy cổ áo anh, kéo xuống sát mặt cô:

- Tôi thực muốn đè chết cậu!

Hơi thở mang mùi rượu của người phía dưới không ngừng phả vào cổ anh nóng hổi, đường cong mềm mại như có như không lộ ra trước mắt khêu gợi.

Dạ Trạch muốn chửi thề. Giá như anh sớm biết Lam Uyên khi say sẽ chủ động như thế này... anh sớm đã đem cô ném xuống một bồn rượu.

Anh đỡ lấy eo 'bạn thân yêu', đem người đối diện bế gọn trong lòng đi ra thang máy. Ai nha... mặc dù giở trò đồi bại rất không tốt... nhưng mà cũng không phải lần đầu anh làm. Trước đây khi Lam Uyên say bí tỉ ở nhà Tam nương rồi nôn lên Tô Kiệt, chính anh là người thay đồ cho cô! Nhắc đến chuyện này, anh lại phải cảm ơn Tô Hiên em gái nhỏ phối hợp tác thành rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.