Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 3: Chương 3:




“Dạ thưa thầy, con về rồi...”

“Còn Chiêu Lang..?''

Vũ Phong đổ mồ hôi, run rẩy lôi từ trong túi quần ra một tờ giấy có ghi gì đó bên trên. Hắn đưa tới cho thầy, thầy thong thả cầm lấy đưa lên đọc qua, sau đó lấy điện thoại bấm bấm gì đó.

Sau hơn ba mươi phút yên tĩnh đến rùng mình thì cuối cùng tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại thầy cũng đã vang lên.

Sau khi xem qua thứ gì đó được gửi tới trong điện thoại, thầy hít một hơi thật sâu, vẻ mặt bình thản, dứt khoát đứng dậy bỏ đi một mạch, khi đi vẫn không quên nói với lại với giọng điệu đầy uy nghiêm,

“Tất cả trở về phòng đi.!”

“Dạ.!”

Vũ Phong trên mặt vẫn hiện rõ áy náy, các học viên còn lại ai cũng chau mày không biết rốt cuộc là thầy mình đang làm gì.

●▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬●

Tôi bị đưa đến một căn phòng rộng tối thui, tay chân tôi bị trói chặt rồi ném thẳng xuống hồ, những tên côn đồ bịt mặt bỏ tôi lại đó rồi đóng cửa phòng bỏ đi.

Nơi đây giống như một bể bơi tại nhà, mực nước chỉ tầm cỡ hai mét, nhưng Bạch Dương tôi đang trong tình trạng chân bị cột chặt tay thì bị chói ngược ra sau, có là vận động viên bơi giải quốc tế thì cũng không thể nào thoát khỏi tình cảnh này.

Tôi cố gắng vùng vẫy trong vô vọng, mặt nước gợn sóng liên tiếp, khi thì tôi ngoi đầu lên, khi thì chìm xuống.

Lúc này cánh cửa mở ra, ánh sáng bên ngoài tạt thẳng về phía tôi, thấy đâu đó có chút hi vọng, nhưng không, đó không phải là hi vọng, đó là hơi thở của sự chết chóc.

Một phụ nữ dáng người trông thì có vẻ ngoài ba mươi tuổi khoanh tay trước ngực đi tới ra lệnh cho hai tên đàn em đi phía sau kéo tôi lên bờ, tàn nhẫn hơn là bà ta còn ra lệnh cho một tên đi lấy một chiếc quạt máy đến, bật lên dựng trước mặt tôi.

Ở dưới nước cũng được một khoảng thời gian khiến toàn thân ngấm nước ướt sũng, bây giờ còn có gió trực tiếp từ chiếc quạt máy khiến toàn thân tôi lạnh buốt thấu xương.

Chớp chớp cho nước đọng lại ở mi mắt rơi hết xuống, tôi cố nheo nheo mắt nhìn về phía người phụ nữ kia. Thôi chết, đây chẳng phải Giao Thân sao?

Giao Thân là con gái của một tập đoàn có tiếng tại Pháp, bà ta gặp và quen biết khi thầy du học bên đó, kể từ giây phút lần đầu gặp mặt bà ta đã đem lòng si mê thầy Mặc Đình, còn vì thầy mà bỏ luôn vị trí thừa kế tập đoàn thời trang hàng đầu nước Pháp mà về đây để được gần thầy, ngày ngày lấy cớ đến trường dạy môn múa côn để tiếp cận thầy.

Không lẽ bà ta phát hiện tôi là nữ sao? Không đúng, tôi đâu có học môn múa côn của bà ấy, làm sao mà phát hiện ra được.? Chẳng lẽ bà ta thấy thầy cưng chiều tôi nên đem lòng ghen ghét rồi tính âm mưu cho tôi ra đồng sớm.

“Từ mai tôi không muốn thấy cô xuất hiện ở trường Cao Lãnh Đường nữa, mau chóng rút hồ sơ và cút ngay đi cho tôi.!”

Lời nói của bà ta giống như ma âm làm cho đầu tôi kêu “ong” một tiếng.

Tôi hít sâu một hơi, thu sạch vẻ khổ sở của mình lại, bình thản đáp: “Tôi đã là học trò của thầy Mặc Đình hai năm nay rồi, làm sao có thể nói tôi cút là cút chứ, đừng có mơ.!”

Ánh mắt bà ta kiêu căng nhìn tôi, quát lớn: “Mày, hỗn láo.!” ~ “Một người như Mặc Đình sao lại có một học trò ngỗ ngược như mày chứ.!”

Không chút nể mặt, tôi hắng giọng lấy hết dũng khí đáp lại lời bà ta: “Thân là đàn bà có tình cảm trước một người đàn ông ưu tú như thầy tôi là chuyện cũng bình thường, nhưng bắt cóc, rồi bắt ép học trò của người ta thôi học thì quả là một chuyện mất mặt.!”

Đôi mắt đen thẳm thẳm của bà ta nhìn soi mói như muốn xuyên thủng mọi thứ, sắc mặt trở nên hung tàn hơn: “Mày đừng có mà ăn nói ngổ ngáo trước mặt tao.!”

Tôi không chút do dự lập tức đáp: “Bà mới là người ngang ngược đó, thầy tốt với tôi là vì tôi là học sinh bé tuổi nhất, trong nhà em út luôn được cưng chiều thì ở trường các anh khoá trên với thầy cưng chiều cũng là chuyện bình thường thôi. Bà lôi tôi tới đây, nhúng nước tôi, còn ra tay tàn độc muốn tôi chết cóng chỉ để ép bức tôi rời khỏi Cao Lãnh Đường, bà tự ti đến nỗi sợ tôi cản trở việc bà đến với thầy hay sao.”

Tôi cố ý nói với bà ta giọng điệu đầy đắc ý, khoe khoang và giễu cợt: “Đừng hòng tôi nghe lời bà, thầy tôi sẽ sớm đến đưa tôi về thôi.!”

Nghe tới đây bà ta sắc mặt trắng bệch, các ngón tay không thể kềm chế được mà run lẩy bẩy vì tức giận, tiến lại nắm tóc tôi giật ngược ra sau nói lời thách thức,

“Có giỏi thì nói lại lần nữa xem..!”

Tôi giương mắt nhìn bà ta, dõng dạc nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Đừng hòng tôi nghe lời bà cút khỏi Cao Lãnh Đường, thầy tôi nhất định sẽ tới đưa tôi về, bà nhất định sẽ phải hối hận khi đụng đến tôi.!”

“Thật không thể bỏ qua mà.!” Giọng nói của bà ta lạnh lẽo, sát khí đằng đằng. Trong phút chốc, những cú cước ùn ùn kéo đến, tôi nghe thấy tiếng bà ta chửi bới liên tục, bà ta liên tục dùng chân mình đạp mạnh vào người tôi.

Không thể làm gì được vì toàn thân bị chói ngoài kêu đau đơn ra thì tôi cũng chỉ biết rên rỉ, dù có đánh tôi đến nát mình mẩy nhất định tôi cũng chịu thua bà ta, nếu có cơ hội ra khỏi đây tôi sẽ mách với bố tôi, có một trăm cái tập đoàn thời trang thì nhất định bố tôi cũng sẽ đòi lại công bằng cho tôi.

Cú dứt điểm hung hãn không cho phép tôi kịp chống cự thình lình đạp tôi ùm xuống nước.

Trong lòng tôi hoảng hốt, vẫn chưa kịp có hành động gì, đã cảm thấy nước hồ ngập quá đỉnh đầu, dòng nước ồ ạt đổ vào mắt mũi tôi cay xè, tôi luống cuống vùng vẫy cơ thể đang bị cột chặt, định há miệng ra thở, môi vừa hé mở chưa kịp đớp không khí, liền bị một bàn chân đạp thẳng từ trên đầu xuống.

Sau một hồi hành hạ tôi thừa sống thiếu chết bà ta hả hê cùng đồng bọn rời đi. Tôi dùng hết sức bình sinh đẩy cơ thể lên, đôi môi tôi tái nhợt kiên trì khép mở những lời sau cùng: “Nhất... nhất định.... bo... bố.. tôi... sẽ giết... sẽ giết bà..!”

Vùng vẫy mãi không thoát, tôi theo bản năng há miệng hít lấy hít để không khí lúc ngoi được đầu lên.

●▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬●

Một buổi tối trăng tròn, Mặc Đình đứng trước một toà chung cư 93 tầng, ngửa đầu nhìn lên, sau đó đăm chiêu tiến thẳng về phía thang máy, nhấn nút đi lên một mạch thẳng vào penthouse.

Phòng khách penthouse có một cô gái mái tóc đen láy, uốn xoăn đến giữa lưng, thân hình mảnh khảnh. Khuôn mặt ngũ quan có chút hài hoà.

“Không thấy có khách quý đến à, biến hết ra ngoài cho tao, hôm nay tao muốn một mình ở bên anh ấy.” Cô ta ra lệnh, bọn vệ sĩ lập tức tuân theo.

Mặc Đình bước vào phòng, ngồi phịch xuống sofa, ánh mắt đằm đằm sát khí nhìn cô gái: “Trong căn penthouse này có học trò của Mặc Đình tôi không.?”

Bà già Giao Thân cong đôi môi màu son đỏ bầm của mình đáp: “Anh nghe ai nói sàm, nói bậy gì vậy.? Nơi đây có em với mấy người vệ sĩ ra thì làm gì có học trò của anh chứ.?”

Một luồng khí lạnh thấu xương trên mặt thầy lan tỏa khắp căn penthouse rộng lớn: “Cô biết tôi cũng nhiều năm, chắc hẳn cũng hiểu tôi là người không thích nhiều lời.!” ~ “Giao người ra.!”

Dứt lời thầy liền kích động đứng bật dậy hết quay sang trái rồi lại quay sang phải như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lúc này sắc mặt Giao Thân trở nên kinh biến, các ngón tay dường như đã không còn giữ được bình tĩnh, cố giấu đi vẻ lo lắng bà ta kiêu ngạo đáp lời: “Người nào chứ? Đây là nhà em, anh đừng làm càn..!”

Ánh mắt dường như đã tìm ra được thứ gì đó, không hề do dự thầy đi thẳng tới căn phòng có cánh cửa màu nâu nằm gần ban công ngoài trời.

Thầy không rảnh bận tâm đến những lời bà ta nói, càng không chú ý rốt cuộc nơi đây có bao nhiêu vệ sĩ, chỉ muốn mau chóng lao nhanh tới căn phòng đó để tìm cho được học trò cưng của mình.

Thầy dơ chân đạp mạnh khiến cảnh cửa mở toang ra như trời đất điên đảo, dường như thầy Mặc đã nhìn thấy tôi.

Do liên tục vùng vẫy cơ thể tôi đã bị đẩy ra giữa hồ lúc nào không biết, tôi cũng đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của thầy, từng ngụm nước tràn vào cổ họng tôi, nhấn chìm ngôn từ của tôi khiến tôi không thể kêu cứu.

Thầy liều mạng nhảy xuống hồ bơi lại chỗ tôi, thiếu khí quá lâu tôi không còn đủ sức để chống đỡ nữa cơ thể dần dần chìm xuống đáy hồ, đợi đến lúc thầy ấy chụp lấy đầu thì tôi đã mất ý thức.

Rất nhanh thầy đã đưa được tôi lên bờ, làm vài thao tác hô hấp nhân tạo, sơ cứu để đẩy nước trong cơ thể tôi ra bớt, sau đó bế sốc tôi lên.

Ra tới ngoài đụng mặt Giao Thân thầy ném cho bà một ánh mắt hết sức khó coi, lời nói lạnh như băng tuôn ra: “Từ ngày mai không cần đến Cao Lãnh Đường dạy nữa, trường học của tôi không chứa chấp loại giáo viên như cô, tốt nhất mau thu dọn đồ đạc biến khỏi Bắc Kinh mà trở về Pháp của cô đi. Gia đình của đứa trẻ này biết chuyện thì cô không còn cơ hội đứng đây thở nữa đâu.!”

Nói xong thầy vội vã bế tôi trên tay rời đi. Từ trước tới giờ, bà ta chưa từng bị thầy nhìn bằng ánh mắt đó, ánh mắt có thể làm cho người ta cảm thấy như có dao khứa trên mặt, từng nhát, từng nhát cảm giác như bị lăng trì đến rùng mình khiếp sợ.

Đêm nay thầy Mặc Đình lại phải thức trắng vì lo cho tôi, suốt ba tiếng kể từ lúc nhập viện đến giờ tôi vẫn chưa tỉnh lại.

Thầy đi qua đi lại, đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài rồi lại kéo ghế ngồi bên cạnh giường nhìn chằm chằm tôi suy tư...

♖_{♖.___♖_ ≋J≋ ≋J≋ _♖___.♖}_♖

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.