Tôi lại ngây ra, run người, hình như có gì đó không ổn.!
Trợ lý tôi nhanh chân chạy lên phòng, hớt ha hớt hải nói có người tới nhắn với tôi là thầy tôi còn sống, tôi phải đi thăm thầy nên không vội về nhà ngay được.
Tôi nhắm mắt lại. Tại sao gần đây chuyện cũ cứ liên tục có người khơi lại vậy. Mục đích của họ là gì?
Được rồi, nhiều năm nay chuyện nó đã yên, nhưng có người muốn quấy rầy tôi, thì tôi chiều vậy.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Người hôm qua tới em có nhớ vóc dáng của người đó không?”
''Nếu em nhớ không lầm biển số xe đó rất quen, hình như là xe của Khải Trạch hay dùng.''
Tôi lờ mờ như hiểu ra chuyện gì đó: ''Khải Trạch sao? Giọng nữ, mà đi xe của Khải Trạch.. coi bộ là Trà Chúc.!”
Hai mắt trợ lý trợn lên, mặt trắng bệch.
Tôi nhìn thần thái của nó rất khác lạ, bèn hỏi: “Rốt cuộc chuyện thế nào, nói ngay?”.
Nó run run đáp: “Hôm qua, hôm qua, lúc cô gái đó tới, nói với em, chị đã tìm ra tung tích của thầy Mặc Đình, bảo em đưa hồ sơ lúc nhập học của chị cho cô ta để cô ta mang đến chỗ chị. Em, em cứ tưởng chị đang ở chỗ thầy thật, chị cần dùng nên mới cho người tới lấy. Lúc đó chị gái đó còn dắt cả cô chủ nhỏ đi cùng, hỏi cô chủ nhỏ có muốn tới chỗ mẹ chơi luôn không, nói xong thì dắt cô chủ nhỏ ra xe phóng đi luôn.''
Tôi choáng váng, nắm chặt tay nó hỏi: “Cái gì cơ? Có... có.. có... co... connn.. gái... con gái tôi đi cùng người đó nữa ư?’’
Nó gật đầu, sắc tôi trở nên nhợt nhạt hơn hẳn.
Lòng tôi sấm dậy ầm ầm, mây đen ùn ùn kéo tới, chớp lòe sáng chói, bàn tay, đôi chân này nhiều năm nay chưa từng hoạt động mạnh thì phải, giọt sương đung đưa trên tán lá đang phản chiếu đôi mắt đỏ rực của tôi.
Ta cười: “Quạt ơi, hôm nay e là phải để ngươi nếm thử máu tươi rồi”. Có gì hot? Chọt thử t