Tôi bị nụ cười ấy làm cho ngơ ngẩn một hồi, khi phản ứng lại được thì anh ta đã nắm tay tôi, khẽ nói: “Hóa ra em đã biết, anh và em vốn có hôn ước, trai chưa vợ gái chưa chồng, lại còn có hôn ước thì lo gì ai xì xầm.”
Đôi tay Đông Đông chẳng ngại ngần nắm lấy tay của tôi, dáng vẻ dịu dàng, cử chỉ phóng khoáng. Trong lòng tôi lúc này cảm xúc cũng lẫn lộn rồi.
Hai tiếng “xin chào” từ phía sau lưng, ba người chúng tôi đồng loạt quay lại.
Hoá ra là chủ bữa tiệc, vừa thấy Đông Đông ông ta tiến tới hai bước, thốt lên khen ngợi tự đáy lòng: “Đây chẳng phải cậu Đông và con gái sao, vóc dáng này, thần thái này thật không thể lẫn vào đâu được.”
Gương mặt vuông chữ điền của ông ta gật đầu với Đông Đông một cái, anh ấy cũng khách sáo đáp lại, sau đó quay người nhìn tôi: “Không biết tiểu thư đây có phải là....”
Giây phút đó tôi hơi lúng túng, tại sao ông ấy lại chần chừ? Ông ấy đã biết thân phận của tôi? Hay nghĩ tôi chỉ là cô gái đi cùng với Đông Đông.
Tôi đưa tay vuốt vuốt mái đầu óng mượt như tơ của tiểu công chúa. Im lặng một hồi cuối cùng vẫn không nhịn được, ông ta lại lên tiếng.
“Bạn gái cậu...... Đông Đông ư.?”
Tôi bèn cúi đầu cụp mắt, nói: “À không, tôi chỉ là bảo mẫu đi cùng cậu chủ để tiện bề chăm sóc tiểu thư thôi ạ..”
Đông Đông khẽ liếc nhìn tôi một cái, mày trái khẽ nhếch lên, miệng cười đểu.
Ông ta sững sờ nhìn tôi: “Vậy cô đây là bảo mẫu của tiểu thư Đông không phải là, không phải là…”.
Tôi định tìm cách chuồn đi thì gã chủ tịch kia đã vội vàng nâng giọng: “Bố con cậu Đông với cô đây dành chú thời gian quý báu tới đây, không nghênh đón chu đáo là sơ xuất của tôi, thôi giờ chúng ta cùng vào trong cụng vài ly bỏ qua thiếu xót này nha.”
Môi tôi vừa mấp máy định từ chối, thì Đông Đông nhiệt tình bước qua, cực kỳ tự nhiên nắm lấy tay tôi nói: “Chẳng qua chỉ là uống một vài ly rượu, bảo mẫu của tiểu Nhi chắc không cảm thấy ngại đâu nhờ.”
Chủ tịch Hàng đi trước dẫn đường, tiểu công chúa tung tăng đi giữa, Đông Đông nắm tay tôi đi sau cùng.
Chẳng qua tôi chỉ nói dối một câu, anh ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, vậy mà lại đối đầu với tôi, quả thực là làm người ta phát điên lên.
Chủ tịch Hàng quay đầu lại, bồi thêm một nụ cười, hai mắt vẫn nheo nheo nhìn tôi với Đông Đông tay trong tay: “Cậu Đông, phía trước đã là sảnh chính bữa tiệc rồi”.
Tiểu công chúa reo lên một tiếng, khéo léo chạy đến nắm lấy cánh tay còn trống của tôi, ra điệu bộ trang trọng uy nghiêm cháu trai của Thủ tướng.
Quan khách trong bữa tiệc đều mỏi mắt chờ khai tiệc, Đông Đông vừa lộ diện, họ bèn cúi đầu bắt tay chào hỏi, bữa tiệc cùng lúc cũng được khai mạc.
Vị khách ngồi gần chúng tôi đi qua mời rượu. Mời Đông Đông trước rồi mới đến mời tôi, nói: “Thật may mắn lần này được gặp người ấy của cậu Đông, đúng là vinh hạnh của tôi cũng như những vị khách có mặt ở đây…”.
Đông Đông ngồi bên cạnh nâng ly, nhưng bộ dạng như đang đùa giỡn. Tôi thực sự không thể chịu được nữa, bèn cười hì hì với ông ta, nói rằng: “Tôi thực ra chỉ là bảo mẫu làm việc nhiều năm ở Đông Gia thôi ạ.”
Động tác uống rượu của Đông Đông khẽ khựng lại.
Vị khách đó khuôn mặt trở nên hoang mang, miệng lắp bắp: “Tôi đây mắt kém, xin tự phạt một ly, tự phạt một ly”.
Tôi cười hiền từ, đương nhiên chẳng coi là thật, cũng uống cùng ông ta một ly.
Tiệc tùng nhộn nhịp, lúc đang ngồi trong nhà vệ sinh tôi đã loáng thoáng nghe thấy lời bàn tán: “Hôm nay chưa được gặp con gái Bạch Thị, đáng tiếc quá đi mất, nhưng lại được thấy cô gái đi cùng cậu Đông, cũng không đến nỗi nào. Cô nghĩ đi, hôm nay tiểu thư nhà Bạch Thị không đến, có phải là do biết cậu Đông đi cùng bạn gái, nên...”
Cô gái kia nói: “Cô nói không phải không có lý, lần này tiểu thư Bạch Thị thất hẹn, cậu Đông lại công khai đi cùng cô gái lạ, ây da....”
Lại có người nói: “Tôi vẫn nghi ngờ cô gái kia có thật là bảo mẫu của tiểu thư bé nhỏ kia không? Hay đó chính là mẹ ruột cô gái bí ẩn nhiều người vẫn luôn tò mò. Cũng nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa có ai tìm ra được một chút manh mối về mẹ của con bé.”
Lại một người nữa nói: “Vừa nãy cô chẳng nhìn thấy sao, cậu Đông nắm tay cô ta đó thôi. Xem ra chuyện bảo mẫu cũng có vài phần không đáng tin”.
Tiệc tùng là nơi mang niềm vui nhân đôi cho những kẻ nhiều chuyện, đám người này bàn chuyện của Đông Đông mà vui tới mức muốn khoa chân múa tay mất, còn thời gian chắc họ còn bàn tán sôi nổi hơn.
Tôi thở dài một hơi, đứng dậy tung cửa ra ngoài, “bầy vịt” bên ngoài vừa thấy sự hiện diện của tôi ai nấy mặt như vừa được vớt dưới sông lên, tái nhợt không giọt máu.
Đi thẳng vào chỗ ngồi, tôi đưa tay tự uống một hơi hết sạch ly rượu. Không ngờ Đông Đông lại nhăn mày: “Uống ít thôi, cẩn thận uống nhiều quá lại say”.
Tôi cực kỳ coi thường, loại rượu này cũng có thể coi là cao cấp, nhưng nếu đem so với rượu ở hầm rượu nhà Giang Hoàng thì chẳng qua cũng chỉ là nước lã mà thôi.
Tiệc đến giữa chừng, tôi cảm thấy tẻ nhạt vô cùng, chỉ muốn mau mau ăn xong bữa tiệc này, để lên phòng đánh một giấc.
Đúng lúc đó, chủ tịch Hàng vỗ tay ba cái “bộp bộp bộp”.
Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ, thì nhìn thấy một nhóm vũ công bước vào, họ ăn mặc mát mẻ vô cùng. Trong lòng tôi rất hiếu kỳ, chẳng phải là thôi nôi cháu sao lại có những màn biểu diễn kỳ cục thế này.
Tiếng nhạc dập dìu vang lên. Tôi cứ thế nốc hết ly này đến ly khác, rượu này đúng thật là “nước lã” uống hoài không thấy say.
Đông Đông liên tục liếc sang nhìn tôi, ngược lại tôi vẫn dửng dưng như không.
Tiểu công chúa chợt than thở: “Úi dào, lại là chị ấy.”
Nhìn theo ánh mắt nó, tôi nhìn về phía giữa sân khấu, giữa nhóm vũ công có một cô gái mặc đồ màu đỏ. Mới nhìn thì thấy cô ta không có điểm gì đặc biệt, nhưng nhìn dung mạo và dáng vẻ có vài phần giống với chủ tịch Hàng.
Chẳng hiểu nghĩ tôi quay qua nhìn Đông Đông mấy lần.
Chủ tịch Hàng ho một tiếng, bối rối cười nói: “Xin giới thiệu đây là con gái út của tôi”. Rồi lại tiến lên trước một bước đến bên cạnh tiểu công chúa, “Tiểu thư, con biết con gái ta sao?”.
Tiểu công chúa nhìn tôic một cái, ấp a ấp úng: “Dạ.... dạ con biết”. Rồi lại lập tức xua tay kiên định lập trường, “nhưng con không thích chị ấy”. Nói xong lại liếc trộm bố trẻ của nó một cái.
Cô gái mặc trang phục đỏ kia lúc đó cũng đưa mắt ngóng nhìn Đông Đông, ánh mắt tha thiết điều gì đó từ hắn. Chả hiểu là muốn gì.
Đông Đông vẫn nâng ly rượu không hề quan tâm, lạnh lùng đáng sợ, chẳng hiểu là đang nghĩ gì.
Lúc sau lại quay đầu sang nhìn tôi, nhoẻn miệng cười: “Sao cô gái đó lại chăm chăm nhìn anh vậy.... bảooo.. mẫuuuu..”
Tôi ngiêng đầu gãi nhẹ đuôi mày phải, cười gượng một tiếng: “Ai biết.”
Khoảng hai tiếng trôi qua, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc rồi, đột nhiên Đông Đông đẩy An Nhi vào lòng tôi: “Trông chừng con bé giúp anh, anh có việc gấp cần xử lý.”
TÔi đứng ngơ ngác, hắn thì chớp mắt cái là mất bóng chẳng thấy tăm hơi. Rốt cuộc là việc gì gấp dữ vậy?
Tôi vội vội vàng vàng chạy khắp nơi. Chỉ muốn tìm ra Đông Đông để đem trả lại tiểu công chúa mới được.
Hỏi mấy người làm ở đó, nhưng chẳng ai thấy hắn đâu. Rốt cuộc tôi lại phải tự đi tìm.
Dáng vẻ vội vàng ban nãy của Đông Đông, trên mặt lại hiện lên vui buồn khó hiểu, dựa theo kinh nghiệm đoán mò của tôi, thì chắc chắn là đi gặp mỹ nhân rồi.
Đi xung quanh một hồi, rượu dường như đã ngấm, tôi thấy bản thân có chút choáng váng.
An Nhi ánh mắt lanh lợi đã nhìn trúng vị trí của bố nó, dứt khoát kéo tay tôi, bướng bỉnh lôi tôi đi về phía hồ bơi. Nó nhỏ bé vậy mà tôi cũng không phản kháng nổi, chao đảo khuyên bảo: “Bố con còn trẻ, chị gái kia cũng vậy, nam nữ tuổi xuân đem lòng mến nhau là lẽ thường thôi, hai người họ đã thích nhau rồi, con với cô tới đó có chút vô duyên đó. Con với chị đó cũng biết nhau rồi, con nên cho cô ấy một cơ hội làm mẹ kế của con đi chứ.”
Nghe xong, An Nhi miệng liền méo xệch, tôi vội vàng an ủi nó, nào là thơm, nào là ôm, nó mới bình tĩnh lại, nghẹn giọng nói: “Con biết chị ấy, nhưng không vì vậy mà đồng ý nhận chị ấy làm mẹ kế, con chỉ có một người mẹ đó là mẹ. Chỉ có mẹ thôi, chỉ có mẹ là mẹ của con thôi, con không chịu ai khác.”
Tôi không nhịn nổi bèn tò mò hỏi nó: “Con không thích nhưng bố con thích chị ấy thì sao? Con đâu có làm gì khác được đâu.”
Nói xong câu đó chợt nhớ đến tình cảm hòa hợp viên mãn khi tôi và người ấy ở bên nhau, quả là có chút tiếc nuối.
An Nhi lập tức giậm chân, nói: “Không đúng, rõ ràng là bố chỉ có một mình mẹ. Bố nói tất cả đồ của mẹ đều được bố để nguyên trong phòng, tối nào trước khi đi ngủ bố cũng kể về mẹ cho con nghe, ảnh của mẹ bố con treo to đùng trong phòng. Có cả gối ôm hình mẹ để con ngủ ngon, chị kia là không chịu an phận, rõ ràng muốn cướp chồng của mẹ”.
Tôi tròn to mắt ngạc nhiên, sao con bé này nó có thể nói ra những câu nói khiến người nghe giật mình thế này, có phải là con gái tôi mới năm tuổi không? Sao nói chuyện như bà cụ non thế này. Thông minh hơn người là một điều đáng tự hào, nhưng thông minh hiểu chuyện đến đau lòng quả thật là mẹ thấy có lỗi với con nhiều lắm.
Điều này cũng chẳng trách nổi nàng cô gái kia, người cao ngạo như tôi còn phải trao đảo trước thần thái của Đông Đông. Một cô gái bình thường mà không lay động trước hắn thực sự là có chút khó khăn.