Cũng không lâu sau đó tôi đã vứt được chuyện Khải Ly ra khỏi đầu. Chỉ là mỗi khi đêm về, khó tránh khỏi một đôi lần mơ thấy ác mộng.
Lúc đó tôi lại hay tin hắn cưới cô gái kia. Hôn lễ diễn ra hết sức long trọng.
...
Thời gian trôi qua cũng lâu rồi, giờ nhắc lại tôi cũng không thể nhớ rõ từng chi tiết.
Khải Ly quấn mặc vội áo choàng tắm lên người, tới trước mặt tôi, tôi mới hốt hoảng nhớ ra mình vừa đi nhầm vào một căn phòng quên chốt khoá cửa.
Hắn nắm chặt tay tôi, thành khẩn nói: “Lang Lang, anh đã đi tìm em lâu lắm rồi”
Tôi liếc nhìn cô gái đang nằm trên giường, băn khoăn không hiểu. Không lẽ sau ngần ấy năm mình có thể quên mặt trà xanh nhanh vậy rồi sao, hay bản chất lăng nhăng của cái tên Khải Ly này tới giờ vẫn chưa thay đổi.
Tôi hất tay hắn ra, lùi về sau mấy bước. Hắn lại tiến lên trên theo bằng đó bước, nhìn thẳng vào tôi mà nói: “Đã lâu không gặp, hôm nay gặp lại em ở đây không hay chút nào, nhưng anh thấy em bây giờ rất đẹp. Có phải em còn hận anh lắm đúng không?”
Tôi gượng cười: “Không cần bận tâm, bây giờ cuộc sống tôi đang rất thanh bình, tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện xưa cũ để khiến bản thân thêm. Mong là không ai quấy nhiễu sự thanh bình đó, tôi với anh nước sông không phạm nước giếng”.
Anh ta ngẩn người ra, vội vàng nói: “Lang Lang hồi đó anh còn trẻ người non dạ... Nhiều năm đã trôi qua, anh nhớ em bao nhiêu năm nay, cũng đi hỏi thăm tìm hiểu về em, nhưng đều không thu thập được gì, Lang Lang...”
Tôi bị mấy câu Lang Lang, Lang Lang của anh ta làm cho ngứa tai, nhức óc, giận dữ nói: “Thôi đi, được thì bên nhau vui vẻ, không thì giải tán mưu sinh. Đừng mang cái bản mặt giả tạo đó tiếp tục diễn trước mặt tôi. Mệt quá!”
Bàn tay định nắm lấy tay tôi của anh ta ngưng lại giữa chừng, hồi lâu sau mới nghẹn ngào: “Lang Lang... anh.. em... em…”.
Tôi bèn nghiêng người tránh: “Cao Lãnh Đường không nhận học sinh nữ, gia đình tôi muốn tôi giả thành con trai để đến học. Mong là anh không nhắc lại chuyện cũ trước mặt tôi, cũng như trước mặt những người khác.”
Anh ta cắn chặt môi.
Tôi chỉ cảm thấy hôm nay mình vô cùng đen đủi, tôi bèn vội vàng xoay người rời đi. Chỉ nghe thấy tiếng gọi Lang Lang thảng thốt sau lưng.
Nhưng hiện tại Lang Lang chết lâu rồi.
Cuối cùng cũng tìm được căn phòng như ý. Gió đêm thổi lành lạnh, tôi loay hoay mở tìm chỗ để bật đèn mãi không thấy. Trong giây lát, lại mò được bình rượu thơm trên bàn, chắc là của khách sạn chuẩn bị cho khách.Với lấy mở nắp ngửa đầu nốc một hơi thật dài, quả là khách sạn trong top năm mươi thế giới, rượu chuẩn bị rất tuyệt.
Bình sinh không quan tâm thiên thời, địa lợi, nhân hoà cứ thấy rượu ngon thì uống thôi. Đêm nay trăng tròn, ban công phòng khách sạn nhìn ra ngoài thấy mấy chú chim đậu lại nhánh cây gần đó. Tôi cầm bình rượu, nhấm nháp thêm mấy ngụm, sau khi chẹp chẹp mấy tiếng, lại cảm giác, mùi vị trong bình đây có chút gì đó quen thuộc. Nhưng lại nghĩ có lẽ vì uống nhiều quá, mơ hồ lẫn lộn mùi vị, nên cũng mặc kệ. Nhấp từng ngụm lại từng ngụm, tuy không có đồ nhắm nhưng trước cảnh trăng lạnh tuyệt vời, cũng không đến nỗi nào.
Chẳng mấy chốc đã uống hết nửa bình. Gió thổi mơn man, hơi rượu cũ mới ngà ngà lan tỏa, mơ màng hơn lúc nãy.
Màn đêm đen thẳm trước mắt tựa như một chiếc màn chụp lên, cơ thể bỗng bùng lên một ngọn lửa, thiêu đốt đến mức máu cũng sôi lên ùng ục.
Tôi lắc lắc đầu, run run tay vòng ra sau kéo khoá áo xuống, toàn thân vã mồ hôi, như muốn bốc hơi. Tâm trí trở nên mê loạn, chẳng còn nổi một chút minh mẫn, chỉ là mang máng cảm thấy cơ thể ngày một nóng lên.
Tôi loạng choạng muốn đi vào bên trong nằm, nhưng lại lảo đảo vấp một cái, ngã nhào vào bên trong phòng.
Nhưng lạ một cái là cơ thể lại không có cảm giác đau đớn, cú vấp đó chắc chắn là không thể đứng vững được rồi, không gian bên trong phòng tối mịt, lại còn say sỉn, chỉ cảm thấy trong nháy mắt cơ thể đã bị một thứ ấm nóng ôm lấy.
Tôi cố gắng mở to mắt, mơ hồ nhận ra trước mặt tôi là một bóng người, toàn thân toả ra một hương thêm quý phái lôi cuốn người đối diện.
Hương thơm này quen thuộc quá.
Trời đất quay cuồng, ánh trăng lập lờ qua khung cửa. Tôi vội vàng nhắm mắt rồi lại mở mắt, ngẩng đầu lên, má áp vào da ở cằm của người đàn oing kia.
Những ngón tay đã không còn nghe theo lời của người đàn ông đó, run run kéo dây áo tôi xuống, tôi bắt đầu đẩy anh ta. Anh ta vội vàng bám lấy vỗ về: “Đừng sợ, đừng sợ, là anh đây. Chồng em!” Tôi càng cự tuyệt dữ dội hơn nữa.
Suốt mấy năm nay, tôi chưa từng gần gũi với người đàn ông nào, giờ đây lại không có cách nào khác. Khi im lặng cố gắng tập trung để mở to mắt nhìn người đàn ông kia, trong lòng tôi cứ thấp thỏm không yên, không biết đã bao lâu không được ở gần mùi hương quen thuộc này, không biết người đang ôm mình trong lòng có phải người mình đang nghĩ tới không.