Lục Nhiên nhìn gian phòng nọ lửa cháy hừng hực, đôi mắt khẽ nheo lại, cũng không biết ai tính kế người khác cư nhiên tính đến cứ điểm của hắn.
Chỉ là trước mắt trấn an cô nương nhà hắn vẫn là quan trọng nhất.
Hôm sau Văn Chiêu tỉnh dậy trên giường, cũng không nhớ ra bản thân về nhà thế nào. Bên ngoài trời đã sáng, nàng xoa xoa thái dương, nhìn thấy Phù Diêu cùng Phù Cừ tiến vào, liền đứng lên để hai người hầu hạ, mở miệng hỏi “Hôm qua có chuyện lớn nào ư?”
Phù Cừ nói, “Nếu nói chuyện lớn, chính là Đại cô nương của Tư Mã gia đã qua đời rồi......”
Tư Mã Dục qua đời rồi?!
Nàng biết một trận lửa to hôm qua nhất định không phải trùng hợp, cho nên mới hỏi như thế nhưng không ngờ đến người bị tính kế lại là Tư Mã Dục!
“Đúng vậy, bây giờ người trong kinh thành đều đang nói đến chuyện này. Hôm qua Phi Lai lầu bị cháy, chuẩn thái tử phi đang sống sờ sờ lại bị thiêu chết bên trong! Trước đây cô nương Tư Mã gia xích mích với cô nương, nhưng giờ người cũng mất rồi, Phù Diêu lại không cảm thấy thống khoái, ai......”
Văn Chiêu đột nhiên cảm thấy toàn thân không còn sức lực, ngồi yên trên giường.
“Cô nương? Cô nương!” Hai nha hoàn khẩn trương gọi nàng, Văn Chiêu không còn sức để đáp lại.
Tư Mã Dục cùng nàng kiếp trước đều gặp trận hỏa hoạn ở Phi Lai lầu, điều duy nhất bất đồng chính là: nàng liều mạng sống tiếp, trả giá bằng việc bị hủy dung, Tư Mã Dục lại vùi thân trong biển lửa, thế gian cũng không còn Tư Mã Dục nữa.
Nhưng trước đây chuyện phóng hỏa là do Tư Mã Dục làm, hoàng thượng vì vậy mà trách phạt nhà Tư Mã, tước đi mười vạn binh lực của họ, sau đó hạ chỉ đem Tư Mã Dục gả sang Lũng Hữu, gả cho một kẻ còn nhỏ tuổi hơn nàng ta - Lý Tương.
Kiếp này ai lại là người đứng sau chứ?
Khương gia bọn họ không hề dòm ngó đến vị trí thái tử phi, phủ Trấn Quốc đại tướng quân lại kiên định với phe hoàng thượng, những nhà khác lại không dám nghĩ đến việc giành vị trí thái tử phi mà hại Tư Mã Dục.
Nhớ đến hai phủ quốc công mấy năm nay phân cao thấp, lại nhớ đến cảnh nhếch ngón út trong cung yến khi tổ phụ cùng Vệ quốc công so tài uống rượu, Văn Chiêu rơi vào khủng hoảng vô biên.
Nếu như......Nếu như kiếp trước người hại nàng hủy dung không phải là phủ Vệ quốc công, hơn nữa chuyện đối địch giữa tổ phụ và Vệ quốc công chỉ là cố ý làm cho hoàng thượng xem, hình thành phe đối lập để cân bằng tâm trí của hoàng thượng, vậy hung thủ đứng sau trận lửa to của Phi Lai lầu chính là......
Kẻ đứng trên vạn người kia!
Nói như vậy, ngọc bội kiếp trước dẫn dụ nàng ra khỏi phủ đều thông suốt rồi, lấy năng lực của hoàng thượng, muốn làm một miếng ngọc bội hệt như của thái tử đương nhiên là chuyện vô cùng đơn giản rồi!
Đúng rồi, ông ta vốn dĩ không muốn để thái tử đăng cơ, ông ta tuyệt đối sẽ không để thái tử có thê tộc hùng mạnh như vậy làm hậu thuẫn. Cho nên dù là cười tủm tỉm đáp ứng, sau đó sớm trong bóng tối tìm cơ hội, bài trừ mối uy hiếp này!
Văn Chiêu cảm thấy cả người phát lạnh. Hoàng thượng không hổ là kẻ chìm đắm trong quyền mưu nhiều năm, đùa bỡn vận mệnh của bọn họ trong lòng bàn tay, khiến bọn họ đấu đá đánh nhau, ông ta ngược lại đứng một bên cười tủm tỉm xem kịch, ai cũng không thể trách lên người ông!
Nếu như không phải vì nàng trọng sinh, so sánh sự việc của hai kiếp, mới phát hiện ra được, nếu không họ đã sớm chui vào bẫy của hoàng thượng rồi.
Cho nên kiếp trước nhà Tư Mã là kẻ bị hại, người được lợi lớn nhất là hoàng thượng, khiến thái tử không còn thế lực cường đại của thái tử phi, lại làm suy yếu thế lực nhà Tư Mã, khiến hai phủ quốc công như nước với lửa, bản thân còn thu về được mười vạn binh quyền, thật là một hòn đá bắn được nhiều con chim!
Nếu hiện tại vận mệnh của hai phủ quốc công đổi chỗ cho nhau, người bị hại vu oan phóng hỏa muốn tranh vị trí thái tử phi liền biến thành Khương gia, sau khi Khương gia giao ra mười vạn binh quyền, nàng liền biến thành “Tư Mã Dục” của kiếp trước, cũng bị gả sang Lũng Hữu......
Sau đó Quảng An Vương cũng bị hoàng thượng lấy làm quân cờ cân bằng thế cục.
Văn Chiêu đột nhiên cảm thấy những chuyện bản thân không hiểu kiếp trước, giờ đã hiểu một chút rồi. Khi đó đúng là bởi vì hoàng thượng am hiểu thuật quyền mưu, khiến bọn họ xoay mòng mòng, Lục Nhiên cùng ân nhân mới có thể điều khiển người ẩn nấp trong Ngự Tiền, một sớm tiến hành quá trình mưu sát vua.
“Giúp ta rửa mặt chải đầu đi......”
Trong mắt cô nương rốt cuộc cũng có lại thần sắc, trong lòng Phù Diêu vui mừng, dáng vẻ vừa rồi của cô nương thực sự dọa nàng rồi.
Phù Cừ giúp nàng chải tóc, miệng nói “Nô tì cảm thấy nếu không phải lúc tuyển thái tử phi cô nương trang điểm xấu đi, bây giờ......” Nàng vừa nói thế, Phù Diêu liền hít một ngụm khí lạnh “Phù Cừ ngươi sao lại nói những lời dọa người thế này chứ!”
Văn Chiêu đè lại bàn tay run rẩy của Phù Diêu “Lời Phù Cừ nói không sai.” Nàng lẳng lặng nhìn chính mình trong gương, không nói thêm câu nào.
Lục Nhiên nghe được người xảy ra chuyện hôm qua là Tư Mã Dục liền nhớ đến dáng vẻ Văn Chiêu run rẩy không ngừng. Còn nhớ đến bức tranh tuyển thái tử phi trong phòng thái tử lúc đó, khi ấy nàng rõ ràng vẫn chưa nảy sinh tình cảm sâu đậm với hắn, nhưng lại cố tình hóa trang xấu xí để họa sư vẽ nàng điều này chứng tỏ nàng vốn không muốn gả vào phủ thái tử.
Nhưng mà, đối với một nữ tử khuê các thông thường mà nói, thái tử tuổi trẻ anh tuấn, thân phận lại tôn quý, là người tốt nhất để chọn làm phu quân. Thế nên Văn Chiêu khi đó không muốn, chính là có ý vị sâu xa rồi.
Hắn đương nhiên không tự cao tự đại cho rằng nàng làm thế là vì mình, hơn nữa quan hệ giữa hai người lúc ấy vẫn chưa xác lập. Mà ngồi vào vị trí thái tử phi có thể giúp cả nhà lên thêm một bậc, vì người nhà mà suy nghĩ điều này vô cùng phù hợp với tính tình của Văn Chiêu.
Hắn đột nhiên có một phỏng đoán......nếu chuyện Tư Mã Dục trải qua đều là chuyện nàng từng trải qua......
Lục Nhiên lấy ra vài quyển sách trên giá xuống. Những quyển kinh thư thường ngày bị hắn đặt trên cao giờ đã phủ một lớp bụi mỏng, giờ đã được chủ nhân quan tâm đến.
Kinh Thái Bình là lời của đạo giáo, ghi rằng “Người sinh sống giữa đất trời, mỗi người chỉ sống được một kiếp, không thể trọng sinh. Những người may mắn sống lại, từ cõi chết trở về, xác chết nói cho người nghe.” Lục Nhiên ném nó sang một bên lại giở những quyển sách khác.
Kinh A Hàm nói, sinh tử luân hồi, sinh tử lưu chuyển, là bởi vì chấp ngự ái lạc đối với thế giới bên ngoài, triệu hồi quả báo, cho nên mới có kiếp sau tái sinh.
Quyển sách trên tay Lục Nhiên rơi trên bàn. Không đúng, làm sao cũng lý giải không thông những chuyện này, lý giải không thông vì sao nàng lại lưu lại kí ức của kiếp trước, hơn nữa vẫn là nàng, không hề đầu thai thành một người khác.
Chẳng qua nếu có thể khẳng định như thế, một kiếp đó của Văn Chiêu nhất định đã chịu qua những chuyện không bình thường, chấp niệm trong lòng vẫn chưa tiêu tan mới có thể trọng sinh trong kiếp này.
Hắn đột nhiên rất muốn biết, hắn trong kí ức của nàng, rốt cuộc sắm vai gì.
Tư Mã Dục vừa chết, Tư Mã gia cũng không có cô nương có độ tuổi phù hợp. Liên hôn giữa thái tử với phủ Vệ quốc công chỉ đành hủy bỏ. Thế nên, trong lòng cả đám người của thái tử buồn bực, sôi nổi phỏng đoán kẻ đầu sỏ gây ra chuyện phóng hỏa lần này là lai, cư nhiên muốn khiến bọn họ đổ dầu vào lửa.
Thái tử rõ ràng là người thừa kế chính thống duy nhất có năng lực kế thừa của Hoa Hạ, vì sao lại chịu hãm hại như vậy? Khiến lòng vì giang sơn xã tắc suy nghĩ của thần tử như bọn họ lạnh lẽo!
Hôm nay trên triều, Đại gia Tư Mã gia nước mắt sườn sượt mong hoàng thượng làm chủ, những người đứng bên cạnh cũng thổn thức không thôi.
Quả thật là cây to đón gió. Tư Mã gia tay cầm hai mươi vạn đại binh, lại có chuẩn thái tử phi, đương nhiên dễ dàng xảy ra chuyện, chẳng qua người hại bọn họ e rằng lai lịch không nhỏ, mới dám phạm phải chuyện như vậy!
Thái tử cũng ở trong đại điện lau nước mắt muốn hoàng thượng vì hắn làm chủ, nhưng đáy lòng lại một mảnh lạnh lẽo. Hôm qua Lục Nhiên đã phân tích qua với hắn, có thể bất động thanh sắc làm ra chuyện thế này lại không sợ bị điều tra ra cũng chỉ có mỗi phụ hoàng tốt của hắn mà thôi!
Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, thoáng đứng dậy, tức đến ho khan, gương mặt đỏ bừng “Cư nhiên lại xảy ra loại chuyện như thế này! Trẫm không dễ mới tìm được một con dâu tốt như thế, cư nhiên lại bị người khác hại! Trẫm nhất định sẽ điều tra ra kẻ sau lưng, cho phủ Vệ quốc công một công đạo!”
Quả nhiên là diễn xướng xuất sắc. Trong lòng Lục Nhiên ngập tràn trào phúng, sắc mặt lại không để lộ cảm xúc nào, cùng thần tử xung quanh hô to, “Hoàng thượng anh minh!”
Sau khi hạ triều, đứng trên thềm bạch ngọc các đại thần vẫn nói về chuyện này, hoặc trao đổi ánh mắt qua lại, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Cả ngày hôm nay trong lòng Văn Chiêu đều ngập tràn hoảng sợ, đặc biệt là nghe nói hoàng thượng hứa hẹn muốn bắt hung phạm ra, nàng càng thêm lo lắng Khương gia sẽ trở thành kẻ chịu tội thay cho hoàng thượng.
Trong lòng ưu lo, cho nên trằn trọc không ngủ được.
Nghe được tiếng vải rất khẽ ma sát với cửa sổ, trong lòng Văn Chiêu thoáng bình yên lại.
“Lúc này kiếp trước, hẳn là chúng ta vẫn chưa quen biết.”
Bỗng nghe thấy lời này, tim Văn Chiêu hoảng loạn đập “thình thịch thình thịch“.
“Nếu không, chắc chắn ta sẽ không để nàng chịu tai ương của cơn hỏa hoạn kia.” Lục Nhiên đến gần bên giường, đặt tay nàng dán vào ngực hắn “Cho dù ta chỉ là một thường dân cũng sẽ vọt vào đám cháy cứu nàng ra.”
“Nếu không cứu được nàng ra, ta nhất định sẽ ray rứt trong lòng, cố chấp muốn trọng sinh thêm lần nữa giống như nàng vậy.”
“Chiêu Chiêu, nói cho ta nghe đi.”
Nam tử trước mặt thông tuệ đến làm người khác líu lưỡi, hơn nữa mỗi câu đều nện vào trong tâm khảm nàng, khiến tấc cả phòng vệ trong tim đều sụp đổ.
“Lửa lớn kiếp trước cũng không lấy mạng ta......”
Lục Nhiên nhận được câu trả lời, trong một khoảng thời gian dài nghe hoặc đến nay được giải đáp, vốn hẳn kích động vui mừng nhưng lại vì nghĩ đến những chuyện nàng trải qua mà trong lòng trở nên nặng nề.
“Ta bị hủy dung. Hỏa hoạn ngày đó, hẳn là lần đầu tiên ta và chàng gặp nhau, lúc chàng đứng bên dưới tiếp được ta, còn than một câu “đáng tiếc”, không biết là chàng đáng tiếc Phi Lai lầu bị thiêu hay là đáng tiếc mặt ta bị hủy hoại!”
Lúc đem những chuyện này nói ra, Văn Chiêu lại cười, dường như vết sẹo kiếp trước đều đã khỏi hẳn.
Lục Nhiên nắm chặt tay nàng, lẳng lặng nghe tiếp.
“Nói như thế, kiếp trước nàng là thủ hạ của ta?”
“Đúng vậy, Lục đại nhân.”
“Không đúng, kiếp trước ta nhất định cũng thích nàng, nhưng nàng một lòng muốn báo thù cho nên ta mới không xuống tay.”
“Nói bừa. Chàng khi đó cũng không gặp ta bao nhiêu lần.”
Lục Nhiên lại dường như muốn cật lực chứng minh bản thân kiếp trước “yêu say đắm” nàng thế nào, nghiêm mặt nói “Nàng nhìn dáng người Quách Dần có phải hệt như ta không?”
Văn Chiêu gật đầu.
“Lần trước người mặc bạch y dịch dung giả dạng ta là hắn. Nói không chừng kiếp trước ta cũng giả hắn để tiếp cận với nàng đấy. Hơn nữa so với hắn giả dạng ta, ta muốn giả dạng hắn càng dễ hơn, chỉ cần mang một cái mặt nạ là được......”
Vậy nên hành tung của ân nhân có nhiều lúc không giống nhau là vì thế sao......
Lục Nhiên vẫn đang lải nhải nói chuyện này, kiếp trước nàng gặp têt tướng này không nhiều lần lắm, chỉ thấy hắn là người sâu không lường được, lại phong lưu phóng tuấn nhưng vẫn hệt như hiện tại thanh tuấn phong nhã.
“Cho nên nói, nàng hai đời đều là người của ta......” Lời Lục Nhiên còn chưa dứt, liền nhìn thấy Văn Chiêu đã vùi đầu trong ngực hắn.
Trong lòng Lục Nhiên tràn đầy vui mừng, khẽ thở dài, gắt gao ôm chặt nàng.