Nhân Duyên Tiền Định

Chương 35: Chương 35: Niên Hoa Giáp




Chuyện của Tư Mã Dục bắt đầu khi mẫu thân thì thầm bên tai nàng, Nhị cô nương phủ Vinh quốc công phủ chính là đối thủ lớn nhất của ngươi, gia thế của nàng ta không hề thua kém ngươi, lại mang vẻ đẹp hiếm gặp, tuổi tác cũng phù hợp. Việc ngươi cần làm chính là hạ bệ nàng ta.

Cho nên nàng khổ luyện tài nghệ, khổ luyện lễ nghi, kiên trì cắn răng, một tiếng không than, cuối cùng ngẩng đầu hỏi mẫu thân, thế này liền có thể hạ bệ nàng ta chưa?

Mẫu thân đau lòng nhìn nàng, xoa đầu nàng nói ra lời nói tàn nhẫn nhất, bà nói, Khương Nhị cô nương thiên tư hơn ngươi một bậc, ngươi phải nỗ lực hơn mới theo kịp nàng ta......

Bây giờ người được tuyển làm thái tử phi chính là nàng, người thắng là nàng, nhưng nhìn Văn Chiêu không hề lộ ra biểu tình của kẻ thua cuộc, nàng lại khó lòng không kiềm được lửa giận.

Tính tình của nàng vốn sớm đã khổ luyện mà trở nên bình thản ẩn nhẫn, nhưng khi nhìn thấy Văn Chiêu cười nói với mọi người liền vô thức bạo phát.

Kẻ thua cuộc này chẳng lẽ sẽ không cảm thấy không cam lòng sao? Sẽ không ghen ghé, căm hận nàng sao?

Chẳng lẽ chỉ có mỗi nàng vì kết quả thắng thua này mà đắc chí đến canh cánh trong lòng sao?

Tần Thị không chấp nhận được việc người khác bắt nạt khuê nữ mình, lập tức nhìn chưởng quầy nói, "Trước khi lên tầng này không phải ta đã cho ngươi khối lệnh bài quốc công sao, vốn dĩ lúc ấy đã đưa cho ngươi rồi, chẳng qua bây giờ cũng không muộn, thế nào, lệnh bài quốc công có đáng quý trọng hơn ngàn lượng bạc trắng không?"

Chiếu theo cách nói của Tần Thị, thời điểm vào cửa thời kia liền được tính là đưa cho chưởng quầy, chỉ là hiện tại mới thực hiện thôi, như vậy xem ra, so Tư Mã Dục còn sớm hơn.

Tần Thị cũng không để ý đến việc này có vô lại hay không, chỉ nghĩ đến việc ai cũng không thể khi dễ khuê nữ của bà, dù sao Tư Mã Dục kia cũng không phải là kẻ chính trực cho cam.

Nhưng lệnh bài phủ quốc công này...... quá quý trọng rồi, làm sao có thể sử dụng chỉ vì mua một kiện xiêm y chứ? Nếu thực sự dùng nó để đổi lấy kiện xiêm y, Văn Chiêu e rằng bản thân phải lấy kiện y phục này đem đi trưng bày.

Mồ hôi của chưởng quầy chảy ròng rã như mưa, khách hắn đang tiếp đều là quý nhân trong Vân Tưởng các, chỉ vì một chút chuyện nhỏ thôi, vì sao lại rơi vào thế cục tiến thoái lưỡng nan thế này? Chỉ là loại chuyện như vậy hắn cũng gặp không ít, tất cả đều là vì ai là người mua trước thôi.

Nhưng tình huống bây giờ......Hắn rất khó có thể phân biệt, ai cũng nói là mình có lý cả.

Văn Chiêu vừa không muốn Tần Thị dùng lệnh bài quốc công để trao đổi, vừa không muốn Tư Mã Dục đứng trước mặt nàng diễu võ dương oai.

Cắn răng một cái, Văn Chiêu nghĩ nếu chưởng quầy quay về bẩm báo cấp trên, nàng cũng vừa lúc đợi được người của Nguyệt Chiêu các đến. Nếu là lời của ân nhân, có thể thử đàm phán việc hợp tác.

Cũng không biết lợi thế của mình có đủ hay không.

Văn Chiêu học theo lời kiếp trước thường nói, nói với chưởng quầy "Nghe thấy lời mẫu thân ta nói chưa? Lệnh bài quốc công tôn quý thế nào, ngươi làm sao có thể hiểu được, cho dù cầm đi hiệu cầm đồ cũng có thể vượt qua giá ngàn lượng, ta nhớ đến hiệu cầm đồ Vô Danh gần bến đò quận Trác, giá cả rất hợp lý, chưởng quầy có thể đi đến nơi đó hỏi thử."

Chưởng quầy vừa nghe thấy, trong lòng lập tức kinh hãi, cô nương này vì sao ở trước mặt hắn lại nhắc đến hiệu cầm đồ Vô Danh? Chẳng lẽ là......

Chỉ cần có một tia khả năng, chưởng quầy cũng không thể mạo hiểm, lập tức áy náy nói với Tư Mã Dục, "Cái này thực sự là phu nhân cùng cô nương phủ Vinh quốc công nhìn trúng trước, tiểu nhân cũng chỉ có dựa theo quy củ thứ tự trước sau này thôi, Tư Mã Đại cô nương mời xem những bộ xiêm y khác, tiểu nhân nhận lỗi với người......" Cuối cùng cũng không nhận lệnh bài quốc công của Tần Thị.

Tần Thị hài lòng cười, lấy kiện váy kia, cười nói với Tư Mã Dục, "Chuẩn thái tử phi nương nương vẫn là đi xem xiêm y bên kia đi, xiêm y này sợ là không xứng với thân phận của người."

Văn Chiêu bật cười, cũng chỉ có Tần Thị sẽ vì nàng mà không màng thể diện cùng một vãn bối phân cao thấp, lời này nói đến vô cùng châm chọc......

Chỉ cần Tư Mã Dục một ngày chưa bước vào cửa thái tử, nàng ta vẫn không có tư cách hạ thể diện của bọn nàng. Nhưng Tư Mã Dục cũng không hiểu vì sao không nhịn được cơn giận này......

Văn Chiêu cũng không hiểu, Tư Mã Dục từ trước đến nay đều bát diện linh lung*, vì sao hôm nay lại làm ra việc đắc tội người khác như vậy.

(*nguyên văn八面玲瓏: hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt,đối với ai cũng khéo léo)

Chẳng qua chiếc váy trải qua một phen tranh giành gian khổ mới có được thực sự rất đẹp, Tần Thị muốn Văn Chiêu mặc váy này đến đại thọ sáu mươi của Trang thiếu phó. Váy này long trọng lại đẹp mắt, Văn Chiêu là tôn nữ phía ngoại của Trang thiếu phó, mặc thế này khiến ai cũng không thể cảm thấy không phù hợp.

Cơ hội Văn Chiêu nhìn thấy ngoại tổ phụ cũng không nhiều, lần này thời điểm nhìn thấy ngoại tổ phụ đang mặc y phục màu đỏ, trên mặt mang theo ý cười, tuy mái tóc hoa râm, nhưng dường như trông vẫn rất trẻ.

Ngoại tổ phụ rõ ràng yêu thích Tam ca hơn nàng nhiều, đương nhiên quan hệ với Tam ca rất tốt, ngoài việc Tam ca là nam tử vừa tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại có quan hệ rộng, còn có một nguyên nhân khác chính là Tam ca trông rất giống mẫu thân, mà nàng lại trông giống Khương Nhị gia.

Ngoại tổ phụ vỗ vai Tam ca dặn dò hắn phải nỗ lực khiến cho mẫu thân trên trời cao cũng có thể tự hào, Tam ca nhìn ông gật đầu thật mạnh.

Ánh mắt ngoại tổ phụ trở nên nhu hòa hoài niệm, nhìn Tam ca vừa vui mừng vừa kiêu ngạo, Văn Chiêu nhìn đến trong lòng hơn chua, nhưng không hề ghen tị. Bởi vì Tam ca nàng, cũng là niềm kiêu ngạo của nàng.

Từ Đoan Ngọ đến nay, Văn Chiêu lần nữa gặp lại Trang Vân, Dịch Trạch đang dìu nàng ở đó dặn dò gì đó, gương mặt nhu hòa, khiến cho dáng vẻ bình phàm của hắn trở nên ưu tú. Trang Vân còn bĩu môi như đang bất mãn, nhưng trong mắt tất cả đều là ý cười.

Khóe môi Văn Chiêu cong lên. Hóa ra tiếp nhận một người cũng không phải là một chuyện khó khăn.

Trang Vân vẫy tay với Dịch Trạch rồi đi đến bên Văn Chiêu, trưng ra một bộ dáng thục nữ, trong lòng nàng đột nhiên ngạc nhiên, lần trước trong tiết Đoan Ngọ thời điểm gặp nàng ấy vẫn là dáng vẻ hoạt bát, vì sao bây giờ bỗng thu lại tính tình?

Trang Vân nhìn Văn Chiêu cười cười, kéo tay nàng đặt trên bụng mình, Văn Chiêu trợn to mắt nhìn nàng, liền thấy Trang Vân gật đầu, cười đến nhu hòa thỏa mãn.

Giây tiếp theo Trang Vân lập tức chu môi trách Dịch Trạch, "Cũng là tên kia chuyện bé xé to, tiểu gia hỏa bên trong mới có một tháng, hắn liền khẩn trương vô cùng."

Văn Chiêu thật muốn che lỗ tai kêu "Ta không nghe, ta không nghe", Trang Vân rõ ràng là vẻ mặt ngọt ngào, ngoài miệng lại nói như vậy.

"Xem ra biểu tỉ phu thực sự sủng hư tỉ rồi!"

Trang Vân nói như chẳng hề để ý, nhưng nhất cử nhất động đều cực kỳ cẩn thận, đi đường cũng không dám đi nhanh.

Tô Mục Uyển đi đến cười nàng, "Gả cho người ta liền văn tĩnh hiền thục như vậy?"

Trang Vân xấu hổ nói, "Ngươi đừng cười, không bao lâu nữa ngươi cũng giống ta thôi!"

Tô Mục Uyển chỉ nhếch môi, ngượng ngùng một giây, lập tức nhướng mày đáp, "Ta đương nhiên là trước khi gả thế nào, gả cho người ta xong vẫn sẽ là thế đấy."

Văn Chiêu cùng hai nàng giao hảo, nghe hai người này trêu nhau, đáy lòng cũng thực vui sướng.

"Chiêu Chiêu, váy của muội thật đẹp!" Tô Mục Uyển đứng gần thấy rõ chi tiết trên váy Văn Chiêu, cảm thấy chiếc váy này khiến người nhìn kinh diễm nhìn gần còn cực kì tinh xảo.

Văn Chiêu cũng không nghĩ kiểu dáng của chiếc váy này lại vì nàng mà thịnh hành. Nàng vừa nghe Tô Mục Uyển nói vậy, sau đó liền thấy dường như rất nhiều quý nữ đều đang nhìn nàng. Nữ tử không giống với nam tử, nam tử nhìn thấy áo váy cũng sẽ thưởng thức một chút, nhưng nữ tử sẽ đến hỏi này hỏi kia, hỏi rõ ràng rồi bản thân cũng đi mua giống nhau để mặc. Lập tức liền có mấy đôi mắt cực kì hâm mộ hỏi Văn Chiêu.

Tư Mã Dục thấy nhóm quý nữ vốn dĩ đang vây quanh nàng thế nhưng lại rời đi, đi đến chỗ Khương Văn Chiêu kia, những người còn lại dường như cũng đang nhìn nàng. Váy Khương Văn Chiêu đang mặc đúng là chiếc váy lần trước nàng không đoạt được, Tư Mã Dục rũ mắt giấu đi sự âm hiểm trong mắt, cắn chặt răng.

"Khuê mật của Khương Nhị cô nương một người gả chồng, một kẻ đính hôn, nhưng vẫn chưa nghe được tin tức của Khương Nhị cô nương." Bỗng dưng truyền đến tiếng cười dễ nghe, Văn Chiêu nghiêng đầu vừa nhìn, Tư Mã Dục đang che miệng cười đi đến.

Việc hôn nhân của Tư Mã Dục cũng đã định rồi, chỉ còn Văn Chiêu vẫn chưa có tin tức.

Trang Vân trả lời, "Chiêu biểu muội mới mười ba, định hôn sự sớm như vậy để làm gì!"

Tô Mục Uyển cũng cười nói, "Đúng vậy, chúng ta già hơn một chút, thế nên cần sớm định hôn rồi." Vì bảo vệ Văn Chiêu nên liền đem các nàng nói thành "già".

Tư Mã Dục cũng mới mười bốn thôi, lớn hơn Văn Chiêu một tuổi, nghe thấy bản thân bị liệt vào hàng "già", liền khẽ cắn môi, chẳng qua chỉ một cái chớp mắt sắc mặt lại bình tĩnh không gợn sóng, nhàn nhạt cười đi đến nơi khác, nhưng dù cho nàng ta đi đến nơi nào, bên người vẫn có quý nữ vây lại cùng nàng nói chuyện.

Những quý nữ thường ngày có giao hảo tốt với Thính Lan, Thính Nguyệt lúc này cũng đem hai nàng vây lại. Thính Nguyệt bĩu môi có chút không hứng thú, Thính Lan nhéo nhéo tay nàng, nói, "Lúc về mới trút giận."

Ai có thể nghĩ đến việc hai kẻ bị ghẻ lạnh như các nàng giờ lại nhanh chóng biến thành tiêu điểm chứ.

Tư Mã Dục kia đảo mắt liếc qua một cái, thấy hai người Thính Lan, liền ung dung đi đến, cầm tay Thính Lan cười nói, "Đây là cô nương nhà ai, dáng vẻ thật đẹp."

Thính Lan là nữ nhi thứ phòng, thân phận Tư Mã Dục thực sự không biết nàng, người khác cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Nghĩ rằng Thính Lan thế này lại có thể khiến cho thái tử phi tương lai chủ động bắt chuyện, khiến cho quý nữ xung quanh có chút hâm mộ, có vài người nhỏ giọng lẩm bẩm "Cũng chỉ thế thôi mà", hóa ra là vì những kẻ chơi cùng Thính Lan đang cảm thấy hối hận, nếu như lúc nãy bọn họ ở lại đây, lúc này cũng có thể đáp vài lời với Tư Mã Dục rồi.

Tư Mã Dục rất nhanh liền đi sang hướng khác, chỉ để lại Thính Lan có sắc mặt hơi khác thường.

Thính Lan cầm lấy tờ giấy trong tay, không biết Tư Mã Dục có ý gì.

Vốn dĩ phủ Vệ quốc công cùng Trang gia quan hệ cũng không phải rất khăng khít, vốn dĩ tiệc mừng thọ này Tư Mã Dục đến hay không cũng không có trở ngại gì, chỉ là bây giờ nàng ta không chỉ là Trưởng nữ Tư Mã gia, mà còn là chuẩn thái tử phi được hoàng thượng khâm định, Trang thiếu phó lại là sư phó của thái tử, thân cận với thái tử, cho nên cần phải đến.

Kỷ Hướng Nhu bên cạnh Văn Chiêu nhìn thấy màn kia của Tư Mã Dục, không dám nói đến một câu. Hơn nữa Tư Mã Dục với thân phận quý nữ nàng không thể đắc tội được, đành phải dùng ánh mắt hối lỗi nhìn Văn Chiêu.

Văn Chiêu nhìn nàng ta cười bảo rằng bản thân không để tâm. Biểu cô mẫu sốt ruột hôn sự của Kỷ Hướng Nhu, bởi vậy tiệc mừng thọ lần này bà lại bảo nàng ta đi theo Văn Chiêu để trông thấy nhiều sự đời hơn. Văn Chiêu cũng không quan tâm đến Tư Mã Dục, cho nên cũng chẳng trông mong Kỷ Hướng Nhu có thể thay nàng trút giận.

Nhưng Kỷ Hướng Nhu lại vì chuyện này mà băn khoăn, khiến Văn Chiêu cảm thấy cô nương bên cạnh mình thực sự là một người đơn thuần, lương thiện.

So với nàng ấy, nàng lạnh lùng, tâm địa lại cứng rắn, hoàn toàn không có sự mềm mại, hồn nhiên của thiếu nữ. Lục Nhiên làm sao lại...... thích nàng chứ? Quả nhiên vẫn là nhờ phúc của gương mặt này thôi. Nếu hắn biết bên trong thân xác của thiếu nữ mười ba chứa đựng linh hồn của một nữ tử ba mươi tuổi, cũng không biết có lập tức cách xa nàng ba thước hay không.

Đại thọ của ngoại tổ phụ đương nhiên Lục Nhiên cũng tới, chẳng qua Văn Chiêu không nhìn thấy hắn. Từ sau lần trên nóc nhà kia, dường như rất lâu nàng không gặp hắn, hắn cũng không đến tìm nàng. Bởi vì đã nghĩ thông suốt sao? Nàng hỏi câu kia...... hắn đã có đáp áp rồi sao?

Văn Chiêu đột nhiên cảm thấy mất mát, vội vàng gạt đi cảm giác không thoải mái này. Trang Vân thấy thần sắc của nàng có chút hốt hoảng, gắp một đũa thức ăn cho nàng, hỏi, "Chiêu biểu muội không thoải mái sao?"

Văn Chiêu lắc đầu đem thức ăn kia bỏ vào miệng, chỉ là trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện kia, Trang Vân đi ra ngoài một chuyến, nàng cũng không phát hiện.

Đến khi Trang Vân quay lại Văn Chiêu mới hỏi nàng, Trang Vân cười đáp, "Ta đi vệ sinh."

Tan tiệc, Khương gia có quan hệ thông gia cho nên rời muộn hơn chút. Văn Chiêu đang nhìn chung quanh tìm Nhu biểu tỉ, liền thấy Trang Vân cười ngọt ngào gọi nàng, "Chiêu biểu muội, ta cùng muội đã lâu không ở cùng một chỗ, hôm nay bồi ta đi ra ngoài cổng một chuyến đi."

Nhớ tới trước khi Trang Vân chưa gả chồng, Văn Chiêu cùng nàng ở hậu viện đi trên con đường rải đá cuội, ở trong đình cùng nhau hóng gió ăn dưa hấu, thực sự có vài phần vui thích, hệt như năm tháng của thiếu nữ vô ưu vô lo, tuy rằng tâm tư nàng chưa bao giờ có một ngày buông bỏ nhưng cùng ở cùng Trang Vân, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Văn Chiêu cười gật đầu.

Trang Vân choàng qua khuỷu tay Văn Chiêu, cùng nàng đi trên con đường rải đá cuội, đế giày nàng vẫn là hơi mỏng, cảm thấy có chút cộm người, Trang Vân lại cười đến vui vẻ nói, "Vẫn là thích đi con đường này nhất, đi lên có chút ngứa, giống bị người cào vào gan bàn chân."

Ngứa gì chứ, rõ ràng là đau a. Văn Chiêu mắng thầm, lại ở mơ hồ nghe thấy được từ trong gió truyền đến tiếng trò chuyện.

Nhìn lên phía trước, nơi đó có hai người đang đứng, một nam một nữ.

Cô nương kia rõ ràng Kỷ Hướng Nhu mà lúc nãy Văn Chiêu tìm, lúc này nàng cả người ướt dầm dề, như mới rơi xuống nước, trên người khoác một kiện xiêm y của nam tử, vẫn đang run bần bật, trông rất đáng thương.

Cô nương mười lăm phát dục xinh đẹp, lúc này y phục hơi mỏng dán chặt trên người, tất cả đường cong đều lộ ra, cô nương ngày thường nhìn nhu nhu nhược nhược tựa như cây liễu trước gió giờ lại là bị nước làm ướt đẫm, hiện ra dáng người trắng nõn đẫy đà, chiếc eo thon chỉ cần một tay liền có thể ôm trọn.

Trang Vân sửng sờ, khẽ nhếch miệng, liền muốn kéo Văn Chiêu đi, Văn Chiêu đứng bất động.

Bởi vì nam tử kia không phải người khác, mà là vị hôn phu "thành thân cầu hôn" nàng kiếp trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.