Nhân Duyên Tiền Định

Chương 50: Chương 50: Trừng Trị Độc Phụ (1)






"Cô nương đêm qua mơ thấy mộng đẹp sao?"

Văn Chiêu nhìn bản thân trong gương đang được Phù Diêu búi tóc, "Vì sao lại hỏi như vậy?"

Bên khóe môi Phù Diêu lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ, "Bởi vì cô nương vẫn luôn cười."

Nàng ta vừa nói, Văn Chiêu liền đưa tầm mắt dời sang gương mặt của cô nương trong gương, nàng vẫn còn chút buồn ngủ, nhưng đuôi mày khóe mắt đều không giấu được ý cười, đến cả khóe môi cũng vô thức nhếch lên khiến người khác vừa liếc mắt liền nhìn ra nàng đang vui vẻ.

Nhớ đến nguyên nhân khiến nàng vui mừng, trên mặt Văn Chiêu lập tức nhiễm một tầng hồng nhạt. Rõ ràng là mùa thu, vì sao còn nóng như vậy nhỉ......

Trông thấy bản thân lạ lẫm thế này, Văn Chiêu không thể không thừa nhận, nàng hình như thích hắn......nhiều hơn bản thân nghĩ.

Hôm nay, Nhu biểu tỉ đến tìm Văn Chiêu, nói là biểu cô mẫu muốn gả nàng cho phủ Thừa Ân bá, nàng ta cự tuyệt vài lần vẫn vô dụng. Văn Chiêu chưa bao giờ nghĩ hai người họ sẽ đến với nhau, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ánh mắt của Dung Hứa nhìn nàng, nàng cảm thấy Nhu biểu tỉ càng không thể gả cho hắn.

Nếu là sau khi thành thân, Dung Hứa kia vẫn đối với cô nương khác nhớ mãi không quên, vậy thê tử của hắn sẽ rất khó xử. Đặc biệt là khi người đó là Nhu biểu tỉ, trượng phu của nàng ta lại mong nhớ đến biểu muội của mình, Văn Chiêu cảm thấy e rằng Nhu biểu tỉ sẽ oán mình.

Cho nên, chí ít, người gả cho hắn không thể là Nhu biểu tỉ. Nhưng nếu Dung Hứa kia mau quên, không thích nàng nữa, như vậy là tốt nhất.

Bởi vì, nàng sẽ không gả cho hắn.

"Văn Chiêu, Văn Chiêu?"

Văn Chiêu phục hồi tinh thần, nhìn nàng ta, "Nhu biểu tỉ muốn gả cho Trang biểu ca." Không phải là ngữ khí chất vấn, lời nói thẳng thắn này khiến Kỷ Hướng Nhu đỏ bừng mặt.

"Chẳng qua là...... Có chút thích thôi, nhưng so với công tử Dung gia, ta đương nhiên muốn gả cho hắn hơn."

Văn Chiêu không biết vì sao lại nghĩ đến Trang Đình kia, cũng không biết đời trước nếu hắn biết được nguyên nhân Nhu biểu tỉ gả cho hắn, ba người bọn họ sẽ có bao nhiêu ngượng ngùng.

Không nguyện ý kết thân ngoại trừ Kỷ Hướng Nhu, đương nhiên còn có Dung Hứa. Trước kia hắn không nhìn trúng ai cho nên cảm thấy thật ra cưới ai cũng giống nhau, nhưng hiện tại hắn coi trọng cô nương kia, nói không chừng nàng cũng thích hắn thì sao? Ý niệm này hệt như một ngọn lửa yếu ớt từ từ manh nha khiến hắn không muốn cưới người khác.

Lúc thời tiết lạnh dần, mặt của Thính Lan cũng đã khỏi, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Yến Thị, gương mặt nàng ta cũng không để lại sẹo.

Yến Thị vì muốn dẹp hết lời đồn, thường xuyên thúc giục nàng ta ra khỏi cửa.

Khi Văn Chiêu nghe Phù Diêu nói chuyện này, nàng ngồi trước gương trang điểm thở dài. Dẹp hết lời đồn thì có tác dụng gì chứ? Phu quân tốt kiếp trước đã bỏ lỡ rồi.

Phủ Hoài An bá cùng phủ Uy Viễn hầu, hai nhà đã trao đổi thiếp canh, cũng đã bàn bạc định ngày rồi. Một kiếp này bọn họ có tái lại duyên phận hay không, nàng cũng không thể biết trước được.

Tuyết ở Tây Bắc rơi lả tả, phủ một lớp trắng xóa lên mặt cát dưới chân. Diều hâu đói khát bay lượn quanh đỉnh đầu, đại mạc một mảnh tĩnh mịch.

"Giá!" Mấy trăm kỵ tinh binh đột nhiên đánh vỡ mảnh yên lặng này, vó ngựa lộc cộc chạy trong tuyết đến, trên mặt cát lưu lại một chuỗi dấu chân.

Nhóm người này đang xuất phát hướng về cố hương, bọn họ xa cách cố hương đã hơn hai năm.

"Cái này đừng quên nhé." Tần Thị từ trên án lấy một cái lò sưởi tay nhét vào trong lồng ngực Văn Chiêu.

Gần đến cuối năm, Phi Lai lầu của Thành Đông xuất hiện rất nhiều thức ăn ngon, Tần Thị muốn mang đưa các con đi nếm thử. Phi Lai lầu kia làm ăn rất đắc, nếu không đặt trước nhất định sẽ không thể tiến vào được, Tần Thị cũng cũng phải đặt trước mười ngày với chưởng quầy.

Xe ngựa ngừng lại trước cổng lớn Phi Lai lầu, lúc Văn Chiêu bước xuống, ánh mắt nhìn tửu lầu này cực kì phức tạp, trong mắt dường như có liệt hỏa đang hừng hực thiêu đốt.

Đi vào bên trong, mấy người Văn Chiêu được đưa vào một gian phòng bao ở lầu hai, bên trong tao nhã yên tĩnh, đẩy cửa sổ khắc hoa ra còn có thể nhìn thấy phố xá bên dưới.

Văn Đàm thích nhất là cá sóc chua ngọt*, năm nay cá sóc không giống năm ngoái, bên trên có phủ thêm một tầng mật ong, rải chút hạnh nhân nhuyễn, càng được trẻ con yêu thích.

Đồ ăn còn chưa lên đủ, mấy người Văn Chiêu liền nghe thấy hình như bên ngoài có chút ầm ĩ, Văn Đàm ngồi bên cửa sổ lập tức đẩy cửa ra nhìn thử, không quay đầu nói, "Bên ngoài có người ngất trên đường! A, có ngựa xe chạy đến!"

Văn Dậu ngồi thẳng người, trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, có một loại đáng yêu không rành thế sự, "Bảo người bên cạnh mau đỡ hắn đến bên vệ đường đi."

Văn Đàm vẫn đang nhìn, "Có một đại tỉ tỉ từ trên xe ngựa xuống, dường như nàng ta muốn cứu người kia...... Ồ, hóa ra đại tỉ tỉ biết y thuật sao?"

Thời điểm Văn Chiêu nghe đến đó liền ngưng thần, dường như nhớ ra gì đó, cũng tiến đến trước cửa sổ.

Nàng ta là......

Đại ca đã quay về rồi sao?

Văn Chiêu nhìn thanh y nữ tử đang cứu người ngất xỉu trên đường kia, hỏi Tần Thị, "Mẫu thân, đại ca có gửi thư nói phải trở về chưa?"

Tần Thị sửng sốt, "Chưa gửi...... Không nghe cha con nói chuyện này......"

Y thuật của thanh y nữ tử lợi hại, rát nhanh liền cứu tỉnh người kia, cũng không cần hắn nói lời cảm tạ, khoát tay mỉm cười quay về xe ngựa, bảo bá tánh vây quanh mình mau giải tán "Y giả nhân tâm**".

(** Người hành nghề y đều có lòng thương người)

Thời điểm hồi phủ, thấy người gác cổng cười đến vô cùng vui vẻ, trong lòng Văn Chiêu liền xác nhận vài phần.

"Nhị phu nhân, Nhị cô nương, Ngũ cô nương, Lục công tử", người gác cổng hướng bọn họ hành lễ, "Lão gia cùng Đại công tử hôm nay đã quay về!"

Tần Thị cả kinh, kéo Văn Chiêu cười nói, "Chiêu Chiêu quả thật nói gì chuẩn nấy!"

Vốn dĩ quốc công gia đã gửi thư báo về, nhưng thư này vì tuyết lớn Tây Bắc nên bị cản trở, bây giờ bọn họ đều đến kinh thành, nhưng thư kia vẫn không biết đang ở đâu.

Cho nên người trong phủ khi biết được quốc công gia cùng Đại công tử trở về phủ, đều vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nhưng đám nha hoàn cùng sai vặt đang ngầm bàn luận nhiều nhất không phải vì việc này, mà là cô nương mà Đại công tử mang về.

Nghe nói lúc ở Tây Bắc, quốc công gia đã cùng phụ thân của cô nương kia làm chủ hôn chủ trì làm một tiệc cưới đơn giản, nên cô nương này đi theo Đại công tử một đường trở về kinh thành, bây giờ quay về phủ định làm thêm một tiệc bù lại.

Cho nên nói, thế tử gia cùng Đại phu nhân đột nhiên có thêm một người con dâu, chuyện này vốn không hợp lễ pháp, nhưng quốc công gia làm chủ, ai có thể nói không thích hợp đâu.

Hơn nữa Đại tẩu này của Văn Chiêu cũng được xem như là một quý nữ. Ở khu vực Tây Bắc giáp với Tây Vực có một thế gia y dược, Thẩm Thu Tang chính là xuất thân từ đó, danh tiếng của nàng ta tuy không nổi lắm, nhưng phụ thân của nàng lại là thần y, nỏi tiếng hiếm thấy trong khắp thiên hạ.

Đứng ở trước mặt thế tử gia cùng Đại phu nhân, Khương Văn Đạo nắm chặt tay của cô nương bên cạnh, hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, tình ý kiên định không dời toát ra từ hai mắt của bọn họ. Mọi người đều nói tình ý trong mắt, không thể giấu được, thân làm phụ mẫu, thấy tình cảnh này, còn có thể phản đối được sao.

Dựa theo tính toán trước kia của thế tử, là muốn ở trong kinh tìm một quý nữ gia thế xuất chúng cho Khương Văn Đạo, dù sao hắn cũng là trưởng tử trong phủ, về sau muốn kế tục gia nghiệp, nếu thực lực nhà mẹ đẻ của thê tử hùng hậu, đối với hắn mà nói cũng giúp đỡ không ít.

Nhưng hiện giờ nàng dâu này cũng khiến ông vừa lòng, thần y chi nữ, thử hỏi trên dưới khắp kinh có mấy người có thể cưới được chứ?

Lúc Văn Chiêu ra Xuân Lan viện, liền thấy Thẩm Thu Tang đang ngồi xổm ở cửa thuỳ hoa, dường như đang nghiên cứu gì đó.

"Đại tẩu?"

Bởi vì Thẩm Thu Tang cùng Đại ca đã bái đường, cho nên Văn Chiêu theo lý nên gọi nàng ta một tiếng đại tẩu.

Thẩm Thu Tang nghe được tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, gương mặt thanh lạnh nghiêm túc, rõ ràng là một đóa hoa cao lãnh, "Nhị muội, ngươi che miệng mũi lại đi."

Văn Chiêu vừa nghe liền có chút không hiểu, nhưng vẫn làm theo, chờ đến cửa thuỳ hoa lại bị Thẩm Thu Tang kéo đi.



(*) Cá sóc chua ngọt, món ăn Trung Quốc ăn khá ngon

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.