Nếu nói đời này, Ngân Bình rất ít khi sờ cầm cổ, cầm nghệ có được trình độ như vậy bởi vì kiếp trước An Quốc say mê tiếng đàn của Tuyết Nhi, luôn ở Đồ phủ bên kia thưởng thức mãi không về, mà nàng vì có thể được An Quốc một cái liếc mắt nhìn mà ngày đêm luyện tập cầm nghệ, đáng tiếc thẳng đến lúc chết An Quốc cũng chưa từng một lần vì nàng mà bỏ chút thời gian lắng nghe.
Bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy bi thương, tự giễu cho bản thân nàng, thật quá ngu ngốc!
Ngân Bình thu hồi tâm tư nhìn thoáng qua Lăng Hạo, thấy hắn cũng đang mỉn cười nhìn nàng. Trong lòng Ngân Bình bao nhiêu tâm tình tình bi thương trong nháy mắt tiêu tán vì nụ cười như trăng sáng này của Lăng Hạo. Kiếp trước đều đã qua, còn đây mới chính là hạnh phúc kiếp này nàng nên nắm giữ! Nghĩ thông suốt Ngân Bình thoáng nở nụ cười tươi tắn như hoa mùa thu.
Lăng Hạo nhìn vào đôi mắt phượng lấp lánh cùng khóe môi nhếch lên của nàng trong lòng bình tĩnh lại, lúc nãy nhìn thấy ánh mắt bi thương, cô tịch của nàng, rõ ràng là người ở ngay trước mắt lại cảm giác như nàng biến thành một thứ gì đó không linh hồn không xác thịt một giây sau sẽ hoàn toàn tan biến khiến hắn hoảng hốt run sợ.Chuyện gì khiến nàng bi thương vậy chứ?
An Quốc nhìn Ngân Bình ngoại trừ trong lòng rung động thật sâu lại còn có nghi ngoặc, hắn nhớ kiếp trước cũng chưa từng nghe Ngân Bình có cầm nghệ cao siêu như vậy, hay là nàng vốn tài hoa như thế mà hắn lại không hề hay biết! Nhận ra điều này hô hấp An Quốc cứng lại, trong miệng đắng chát! Hắn đã bỏ lỡ nàng một lần liệu nàng có cho hắn cơ hội bù đắp không?
Nhìn thoáng qua Ngân Bình và Lăng Hạo đang "mắt đi mày lại" ánh mắt An Quốc trầm xuống, trái tim lại bắt đầu đau đớn. Không! Không được, hắn không thể từ bỏ, dù ai cũng đừng hòng cướp Ngân Bình khỏi hắn!Trong nháy mắt, bằng trái tim cứng cỏi của mình An Quốc lại phấn chấn trở lại! Chỉ cần tiếp xúc nhiều Ngân Bình sẽ nhận ra tình cảm chân thành của hắn, làm gì không có cách níu giữ trái tim nàng?
Lúc này Xuân Mai cũng lặng lẽ trở lại , ghé vào tai Ngân Bình bẩm báo:
" Nô tì theo chỉ dẫn của công chúa vào trong bảo điện của đại hoàng tử, thấy có rất nhiều ngọc bội quý giá nhưng không tìm thấy hắc ngọc bội mà công chúa miêu tả đâu ạ!"
Ngân Bình nghe vậy gật đầu cho Xuân Mai lui xuống, trong lòng thầm than: hazz đã trộm không được đành đường đường chính chính lấy thôi!
Lúc này, Đại hoàng tử Tống Hiên vui vẻ đứng dậy giọng trầm thấp nhìn Ngân Bình:
"Hoàng muội cầm nghệ quả nhiên cao siêu! Bản hoàng tử nói qua, chỉ cần người thắng bản hoàng tử sẽ thưởng...Bình Nhi muội muốn thưởng gì, chứ nói đừng ngại!"
Ngân Bình mặt mày cong cong, trong mắt đầy giảo hoạt, chắp tay triêu ghẹo:
"Đại hoàng huynh nói rồi không được nuốt lời đâu đó!"
Tống Hiên thoải mái cười lớn, giọng điệu đầy sủng nịnh:
"Tiểu nha đầu! Lời nói ra đáng giá ngàn vàng sao có thể thay đổi được! Muội muốn thưởng gì cứ nói!"
Ngân Bình vui mừng khẳng khái nói:" Muội muốn mượn hắc ngọc bội của hoàng huynh dùng vài ngày được không?"
Trong nháy mắt, sắc mặt Tống Hiên cứng ngắc, khóe miệng giật giật cả buổi mới cắn răng nhả ra một chữ: "Được!"
Rồi mới "chầm chậm từ từ" lấy từ trong người ra một khối hắc ngọc bội đưa cho Ngân Bình, khối hắc ngọc này sắc ngọc trong suốt tỏa sáng, điêu khắc mạnh mẽ không tỳ vết, nhìn sơ qua cũng biết giá trị liên thành.Khi nhìn rõ hắc ngọc bội trong tay đại hoàng tử mọi người ở đây điều hút một ngụm khí lạnh! Công chúa người quả thật không khách khí rồi!
Tống Hiên tội nghiệp nhìn Ngân Bình ung dung lấy ra một chiếc khăn lụa xinh xắn gói kỹ lưỡng hắc ngọc bội rồi cất vào tay áo, trong lòng thương tâm muốn chết! Hoàng muội là muốn mạng của hắn mà! :cry:
Bách Hoa Yến kết thúc, mọi người sôi nổi ly khai, Ngân Bình vui mừng hớn hở cùng Lăng Hạo và Xuân Mai trở về hoàng cung.
Trên đường hồi cung, Ngân Bình không chút e thẹn kéo Lăng Hạo cùng vào trong xe ngựa. Xuân Mai yên lặng lắc đầu, trực tiếp đội khăn che mặt ở trước xe ngựa giữ chức mã xa phu phó thủ, trong lòng thầm than công chúa nhà mình càng ngày càng mạnh mẽ! Mà ngẫm lại thấy cũng không đúng, công chúa từ sớm đã khí phách như vậy rồi, chỉ kém là cho Lăng Hạo công tử một danh phận thôi!
Lập tức Xuân Mai không khỏi bội phục, công chúa nhà nàng thật lợi hại, nào có nữ nhân cho nam nhân danh phận, bản lĩnh này ai làm được chứ!
Trong xe ngựa,Ngân Bình buồn cười nhìn Lăng Hạo mím chặt môi, không vui nhìn nàng, bộ dáng lên án kia giống như Ngân Bình có bao nhiêu tội ác tày trời vậy, Ngân Bình thầm than vô tội, mỉn cười, khẽ chọt chọt mấy cái trên cánh tay hắn:
" A Hạo, huynh làm sao vậy~?"
A Hạo trừng nàng một cái, lạnh mặt nói: "Bình Nhi quen tên An Quốc kia?"
Ngân Bình hơi ngạc nhiên nhưng vẫn thành thật trả lời:" Không quen, hôm nay là lần đầu gặp mặt!" Kiếp trước không tính nha! Trong lòng lặng lẽ bỏ thêm một câu.
Nghe vậy, Lăng Hạo cũng không buông lỏng, phụng phịu dặn dò : "Tên An Quốc kia cũng không phải người tốt lành gì...Bình Nhi cách xa hắn một chút!"
Ngân Bình ngoan ngoãn gật đầu, nàng cũng không muốn dính dáng đến tên đáng ghét đó.Thấy Lăng Hạo lúc này khóe môi mới cong lên một đường nhỏ, Ngân Bình cảm thấy A Hạo như vậy thật đáng yêu, trong mắt hiện lên tiếu ý nhìn hắn nói:
" Thì ra A Hạo ghen nha!"
Hai tai Lăng Hạo đỏ lên, quẫn bách quay qua một bên không nhìn nàng nói nhỏ:
" Ta không ghen!"
Ngân Bình vui vẻ cười khúc khích kéo tay Lăng Hạo nói:
" A Hạo không cần ghen nha bởi vì trong lòng ta chỉ có A Hạo!" Giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định như một lời tuyên thệ trang trọng nhất, trái tim Lăng Hạo đập liên hồi, quay lại nhìn nàng thật sâu.
Ngân Bình nở nụ cười rạng rỡ, trong ánh mắt kinh ngạc của A Hạo, nàng chậm rại ấn cánh môi mềm mại của mình lên đôi môi cương nghị của hắn, dính sát vào nhau.Nàng cảm thấy từng cơ bắp của A Hạo căng cứng, cánh môi hơi run rẩy, cảm nhân một cách rõ ràng nhiệt độ cơ thể người thiếu niên bất ngờ truyền tới, nhịp tim hai người hòa lẫn vào nhau, rồi loạn nhịp và kích động dữ dội.
Ngân Bình nghịch ngợm cắn nhẹ môi A Hạo sau đó chậm rãi rời đi. Dịu dàng nhìn thẳng vào đôi mắt lam xinh đẹp của hắn bá đạo tuyên bố:
" Từ giờ trở đi Lăng Hạo chính là nam nhân của Tống Ngân Bình!"