Nhân Duyên Tiền Kiếp

Chương 53: Chương 53: Biến động(Phần 1)




Lăng Hạo nhìn thấy hắc y nhân lưu loát chạy mất, trong lòng tức giận, mặt cũng lạnh đi vài phần. Bọn thích khách này, lai lịch không rõ ràng, thân thủ lại xuất quỷ nhập thần, để chúng chạy thoát khác nào thả hổ về rừng, sau này sẽ là mối họa lớn cho hoàng gia.

Bảo điện Thiên Tôn Giáo...

Mã Hắc Sơn- bang chủ Thiên Tôn Giáo tháo miếng vải đen ra ngoài, trên mặt tối tăm có thể tích ra mực, hắc y nhân một bên hừ lạnh một tiếng:

"Lần này làm việc quá khó coi, chủ tử biết thì sẽ thế nào ngươi rõ ràng nhất, tự giải quyết cho tốt!" .Nói xong hắc y nhân xoay người ly khai.

Mặt Mã Hắc Sơn cứng ngắc, một đấm hung hăng nện lên bàn. Không cần hắc y nhân kia nói thì hắn đã phiền muộn gần chết. Mười năm trước, vì có được chức bang chủ Thiên Tôn Giáo hắn tự nguyện thuần phục chủ nhân, giúp ngài thiết kế lão già kia, thâu tóm Thiên Tôn Giáo,cũng dẫm lên xác không biết bao nhiêu kẻ chống đối để có được vị trí như ngày hôm nay.

Thế nhưng chỉ vì sơ ý để lão già kia bị cứu thoát mà hắn xém chút bị chủ nhân lấy mạng, cộng thêm việc lần này không lấy được bảo bối, chỉ sợ hắn không đoán nhận nổi cơn thịnh nộ của chủ nhân.Điều làm hắn run sợ hơn là vết bớt hoa đào trên ngực người thanh niên đó, rõ ràng là dấu hiệu của ban chủ truyền thừa Thiên Tôn Giáo đời tiếp theo nếu đúng như vậy thì hắn giữ chức bang chủ Thiên Tôn Giáo này quả "danh không chính mà ngôn không thuận" như vậy dù chủ nhân không lấy mạng hắn thì cái ghế bang chủ này hắn cũng khó mà tiếp tục ngồi được....

Phải làm sao đây????

Trong mắt Mã Hắc Sơn tràn ngập lạnh lẽo nhìn vài hắc y nhân còn đứng chờ lệnh:

"Các ngươi đi tra rõ lai lịch tên Thống lĩnh cảm y vệ lúc nãy cho ta!Nhớ kỹ làm việc cẩn thận đừng gây chú ý"

"Rõ!!!"

Hắc y nhân cung kính đáp rồi như một cơn gió nhanh chóng biến mất khỏi phòng.

--- ------ ------ ----

Ngày hôm sau, Ngân Bình khẽ tỉnh giấc,cảm thấy cả người tràn đầy khí lực chắc có lẽ vì hôm qua nàng ngủ thật sự rất tốt, một đêm không mộng mị...

Đến khi Xuân Mai cung kính vén màn lên, nhìn thấy bộ dạng của Ngân Bình mới lắp bắp kêu to:

"Công chúa...công chúa người sao thế này?"

Ngân Bình mờ mịt nhìn bộ dáng hốt hoảng của Xuân Mai, tay ngọc vô thức sờ sờ mặt mình, mặt nàng có gì không đúng sao???

Xuân Mai vội chạy tới bàn lấy gương cho công chúa soi,Ngân Bình sửng sốt nhìn cô gái trong gương vì mới thức dậy đôi mắt phượng chưa tan hết sương mù,ướt rượt, khuôn mặt vẫn thiên chân khả ái như thường, chỉ là cánh môi duyên dáng giờ đây lại sưng đỏ lên lộ vẻ quyến rũ ma mị, kết hợp với biểu tình hồn nhiên vô tội lúc này của Ngân Bình thật khiến cho người ta có xúc động muốn nhào tới chà đạp một phen, đến cả Xuân Mai nhìn thấy cũng liều mạng nuốt nước miếng...

Cảm thấy môi mình hơi đau đau,Ngân Bình nhìn gương lo sợ cảm thán:

"Chẳng lẽ trong Ngân Nguyệt cung lại có muỗi sao??? Xuân Mai sau này cho nô tỳ tăng cường đốt hương xua muỗi!"

Xuân Mai ở một bên cố gắng thu hồi bộ mặt háo sắc, vội nói:

"Vâng..Nhưng công chúa, có cần nô tỳ gọi thái y không nhìn như loại muỗi này hơi độc!" Vừa nói vừa liếc nhìn cánh môi sưng đỏ quyến rũ của công chúa, con muỗi này thật biết chỗ đốt à!!

Ngân Bình xua tay, nói:"Không cần, một chút sẽ hết thôi!"

Xuân Mai thấy công chúa nói vậy cũng không kiên trì, bỗng nhớ tới việc tối hôm qua, Xuân Mai vừa khoác thêm cho công chúa nhà mình một cái áo khoác, vừa thấp giọng bẩm báo:

"Công chúa, tối hôm qua có thích khách xâm nhập hoàng cung, nghe nói bị Lăng thông lĩnh phát hiện chúng đang trộm bảo vật xong vừa chạy đến vườn đào bên ngoài Ngân Nguyệt cung của chúng ta, liền ra tay ngăn cản, nhưng vì bọn thích khách xảo nguyệt, thân thủ lại cao cường nên cũng không bắt được.Chuyện này cũng kinh động đến hoàng thượng làm hoàng thượng vô cùng phẫn nộ, hôm nay thượng triều lại có người còn nhân cơ hội "mượn gió bẻ măng"ngang nhiên khiển trách Lăng Thống lĩnh làm việc vô năng, cầu xin hoàng thượng thay thế người khác có thực lực hơn giữ chức Thông lĩnh cấm vệ quân để đảm bảo an toàn cho hoàng gia! Cái tên quan đó tên cái gì mà..a đúng rồi là Đồ Tư Lâm con trai độc nhất của Đồ gia năm trước vừa đỗ trạng nguyên được hoàng thượng cất nhắc vào Hàn Lâm Viện học tập!Đúng là Chị nào em đó một nhà Đồ gia chẳng ai tốt cả!"Xuân Mai nói đến đoạn Đồ Tư Lâm cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, cắn nát từng chữ.

"Xem ra có người dòm nhó bảo vật của hoàng gia Tống Quốc đây!Nhưng đáng tiếc bọn chúng phải thất vọng rồi..haha...Còn tên Đồ Tư Lâm kia, hay lắm ta xem lần này hắn còn làm quan được hay không!!! Hình như năm nay khoa thi cũng sắp bắt đầu, ta sẽ cho hắn một kinh hỉ xem lần sau có còn dám đụng đến A Hạo nữa hay không..Hừ" Ngân Bình nở nụ cười lạnh lẽo, vừa nói vừa chậm rãi đi tới bàn trang điểm.

Xuân Mai lập tức lấy khăn dấp nước nóng, vắt khô đưa nàng lau mặt, rồi cầm lược chải tóc cho Ngân Bình.

Sau khi đổi xong trang phục, đầu tóc được vấn tỉ mỉ rồi Ngân Bình mới hít sâu một hơi ,đưa ngón tay vào miệng huýt sáo.

Sau một khắc lập tức có 5 hắc y nhân quỳ gối cách đấy không xa chờ mệnh lệnh của nàng.Ngân Bình vẫy tay cho một hắc y nhân đứng đầu lại gần, miệng cười tà ác nhỏ giọng phân phó.

Hắc y nhân nghe xong vẻ mặt quỷ mị, khóe miệng giật giật không dấu vết, cúi đầu lĩnh mệnh cùng với 4 hắc y nhân còn lại dời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.