Nhân Duyên Tiền Kiếp

Chương 23: Chương 23: Dính Phải Đào Hoa (Phần 2)




Ngân Bình nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ ngoài cửa, tò mò nhìn ra, trùng hợp đối mắt với Lâm Tư Bạch, nhìn ra vẻ là một vị công tử bình thường, gia cảnh tốt, mặt mũi sáng láng,nhã nhặn tuấn tú, khí chất ôn hòa cũng không làm người ta ghét.

Ngược lại, nhìn vị cô nương bên cạnh giận dữ đỏ mặt, ánh mắt hung ác nhìn tiểu nhị, nhìn là biết loại tiểu thư được chìu chuộng sinh hư! Chắc là biết nàng bao hết tửu quán này không có chỗ nghỉ chân nên trút giận lên tiểu nhị! Hừ! Tính tình điêu hoa như vậy cũng nên nhận giáo huấn!Trong lòng Ngân Bình tiểu ác ma đang thỏa mãn kêu gào!Khóe miệng nở nụ cười tà ác, yêu mị, quay đầu đi.

Mỹ nhân cười như hoa đào nở.....

Quạt trong tay Lâm Tư Bạch rơi xuống đất, ngây sững người nhìn "hắn". Quả là một công tử tuấn tú khuynh thành, tuyệt sắc!Tao nhã lấp lánh hào quang, thanh nhã không nhiễm bụi trần! Chiếc cẩm y thùng thình phủ lên dáng người gầy yếu của hắn thoạt nhìn càng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, gió nhẹ thổi qua, vài sợ tóc đen nhánh bị gió thổi bay bay, lướt nhẹ qua làn da trắng như bạch ngọc, vô cùng mịn màng, nhẵn nhụi, lướt nhẹ qua ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, bên dưới hàng mi thật dài là đôi mắt còn sáng ngời hơn cả sao trời, ý cười ẩn hiện, hào quang chiếu rọi làm người ta không thể chống cự, không nhịn được mà muốn tới gần...Khiến tất cả mỹ nhân mà hắn từng gặp trước đây điều hóa thành bụi đất...

Sóng mắt ẩn tình trong một cái quay đầu kia, kiến lòng người xao động....

Lâm Vũ Nhi thấy đại ca đứng ngơ ngác,còn luống cuống làm rớt cả quạt trên tay hoàn toàn mất đi vẻ tuấn nhã ngày thường, bèn kéo tay hắn:

" Đại ca huynh làm sao vậy???"

Lâm Tư Bạch hồi thần, trên môi nờ nụ cười tao nhã, cũng không để ý đến Lâm Vũ Nhi, bước nhanh tới nghênh đoán, đè chặt tâm tư đang rục rịch, hạ giọng từ tốn ôn hòa:

"Tại hạ Lâm Tư Bạch, là một tú tài, vị huynh đài này không biết xưng hô thế nào???"

Thấy ánh mắt ham muốn, tình ý của Lâm Tư Bạch, sắc mặt Lăng Hạo, An Quốc đồng loạt trầm xuống, ăn ý nghiêng người che chắn Ngân Bình ở phía sau, ánh mắt lạnh băng,mang sát ý bắn về phía Lâm Tư Bạch.

Lâm Tư Bạch nhất thời sợ hãi, bị hai ánh mắt khủng bố kia nhìn hết hồn, nhưng lòng truy cầu mỹ nhân giúp hắn thêm can đảm, đè lại con tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, Lâm Tư Bạch bình tĩnh lại, ánh mắt lóe lên, trong lòng dậy nên toan tính.

Ngân Bình thấy người đến cũng không có ý xấu (tgiả: thật không???), nghĩ nghĩ, cũng mỉm cười đáp lễ:

" Tại hạ họ Ngọc!"

Lâm Vũ Nhi thấy đại ca không đếm xỉa tới mình thì hơi mất hứng, đi đến chanh chua nói:

"Đại ca..Bọn họ chỉ là thương nhân thấp hèn, cần vì huynh phải hạ mình làm quen, Lâm gia chúng ta..."

" Vũ Nhi" Lâm Tư Bạch lạnh giọng ngăn muội muội lại. Một mặt xin lỗi, áy náy nhìn Ngân Bình:

" Là muội muội vô lễ..Thỉnh các vị thứ lỗi!!"

" Đại ca..." Lâm Vũ Nhi tức giận còn muốn nói gì, nhưng vừa quay qua nhìn thấy ba vị công tử, hào hoa phong nhã, khôi ngô tuấn tú, lại sửng sốt, lập tức thu hồi phẫn nộ, kiêu ngạo hỏi:

"Ai, các huynh tên gì? Các huynh..."

Lâm tư Bạch thật sự có xúc động muốn bóp chết muội muội mình, kéo mạnh tay Lâm Vũ Nhi để nàng không phải nói bậy mà ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn, Lâm Vũ Nhi cảm nhận được đau đớn từ cánh tay truyền đến, mặt trắng bệch, nhận ra đại ca tức giận cũng không dám nói tiếp nữa, nhưng ánh mắt vẫn còn dính chặt lên ba người Ngân Bình, Lăng Hạo, An Quốc vòng vo quan sát, ba vị công tử này ai cũng thập phần xuất sắc, chỉ có vị công tử ở giữa dáng người hơi nhỏ nhắn một chút,nhưng lại vô cùng tuấn tú, làn da còn mịn màng hơn cả nữ tử như nàng.Còn hai vị công tử bên cạnh, bất kể là diện mạo hay khí chất đều vô cùng bất phàm, đúng là ý trung nhân thích hợp mà nàng vẫn đang tìm kiếm!

Nghĩ đến đây, Lâm Vũ Nhi đỏ mặt, ánh mắt đưa tình liếc qua ba người, làm Ngân Bình nhìn thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên, trong lòng một trận ác hàn,chắc nàng đi đường quá mệt nhọc nên sinh ảo giác!

Lâm Tư Bạch vẻ mặt ôn hòa, nhẹ giọng thành khẩn:

" Ngọc công tử, huynh muội tại hạ đi lỡ đường, vẫn chưa dùng cơm, trấn trên lại không có tửu lâu ra hồn được..Chẳng biết có tiện hay không, xin được kết mối thiện duyên, để chúng ta ngồi bàn bên này?"

Ngân Bình là người "dễ tính", huống chi đối phương đã mềm mỏng nhờ vả, nàng cũng không muốn so đo, bèn mỉn cười, chỉ vào cái bàn không đủ người duy nhất bên cạnh, mời huynh muội bọn họ qua đó.

Lâm Tư Bạch bị nụ cười kiều diễm của Ngân Bình làm tim đập đến kinh hoàng, vội vã kéo Lâm Vũ Nhi ngồi xuống bàn bên cạnh, âm thầm quan sát "hắn".

Lăng Hạo, An Quốc thấy Ngân Bình đồng ý cũng không nói gì, chỉ lạnh mặt liếc Lâm Tư Bạch một cái, rồi lại ung dung cùng Ngân Bình tiếp tục dùng bữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.