Nhân Duyên Tiền Kiếp

Chương 36: Chương 36: Trừng Trị Cẩu Quan (Phần 2)




"Ác tặc ở đâu?" Hứa bộ đầu thấy bỗng nhiên có nhiều người tụ tập như vậy, bọn họ người đông thế mạnh, trong lòng có vài phần nao núng, lo lắng, vội vàng vỗ vỗ xích sắt bên hông, cổ vũ uy phong, rất khí thế quát bốn phía:

"Nhìn cái gì? Ngăn trở quan sai phá án, tất cả đều là tội mưu phản, không muốn sống nữa à!"

Mọi người có vẻ như chẳng có lấy mảy may suy nghĩ phản kháng nào, cả đám còn dùng ánh mắt kính nể, giống như nghênh đoán anh hùng, nghênh đoán hắn vào cửa.

Đây là tình huống gì??? Chẳng lẽ hắn bắt lần này thật sự là ác tặc, ai ai cũng muốn ném trứng thối sao???

Hứa bộ đầu nhìn mà chẳng hiểu thế nào, đang định ra lệnh cho bộ khoái vào kiểm tra thì một giọng nói lành lạnh dễ nghe vang lên:

"Có phải các ngươi muốn tìm cái này không???"

Hứa bộ đầu quay qua thì thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, khí phách lợi hại như kiếm sắc, đang cười như không cười nhìn hắn, vươn tay ngọc chỉ vào bao bạc và châu báu rất lớn trên tay nô tỳ bên cạnh, đi phía sau nàng còn có hai thanh niên,khuôn mạt anh tuấn , khí chất xuất chúng..

Trước khí thế của đối phương, Hứa bộ đầu thoáng run run, lấy lại bình tĩnh, hắn hắng giọng nói:

"Nếu chứng cớ phạm tội đã đầy đủ, Ác tặc Lăng Hạo dám trộm cướp bạc của quan phủ, mau theo ta về quy án!"

"Ồ vậy sao...Nếu như vậy bản công chúa cũng muốn đến nha môn, xem thử xử tội như thế nào??"Âm giọng nàng có gì đó nhẹ nhàng cũng có gì đó lạnh lẽo, sắc mặt rõ ràng là ôn hòa nhưng lại mang vài phần áp bách.

"Công..Công chúa!" Hứa bộ đầu như bị dội một thau nước lạnh, toàn thân run rẩy, đứng chết trân nhìn Ngân Bình, những bộ khoái phía sau cũng ngơ ngẩn.

"To gan..Thấy công chúa còn không mau quỳ hành lễ" Giọng Xuân Mai lạnh lùng vang lên, nhắc nhở.

Nghe vậy, bọn người Hứa bộ đầu hoàn hồn vội quỳ xuống dập đầu hành lễ. Khí thế này, mỗi cái nhăn mày, nhấc tay đều là tỏa ra quý khí, đây chắc chắn là công chúa duy nhất của Đại Tống không thể giả được.

Ngân Bình phất tay cho bọn họ đứng dậy, bình thản nói:"Đi thôi!"

Thấy bọn Hứa bộ đầu còn ngơ ngác, Ngân Bình không kiên nhẫn lặp lại:

"Dẫn chúng ta tới nha môn!"

Hứa bộ đầu nghe vậy giật mình, cung kính dẫn bọn người Ngân Bình về huyện nha.

--- ------ ------ ------

Lúc này Lâm huyện lệnh đang hí ha hí hửng chuẩn bị thăng đường xử án, sửa lại quan lục, cổ vũ uy phong, đi vào đại điện ,thì lại phát hiện trên công đường một cô gái xinh đẹp mỹ lệ đang ngồi ở vị trí"quan phụ mẫu" của hắn, hai bên nàng là hai thanh niên khuôn mặt lạnh lùng, tư thế oai vệ. Hứa bộ đầu đang đứng cung kính chờ lệnh, mà Mã sư gia xưa nay hắn nể trọng đang quỳ trên mặt đất run run, vẻ mặt trắng xanh.Tất cả cũng chưa từng để ý huyện lão gia hắn đã đến.

Ngân Bình ngồi ngay ngắn trên ghế, trong tay cầm bản dánh sách xử tội mà cận vệ của nàng thu thập được,nghe thấy có người đến, đôi mắt phượng sáng như hàn tinh,đen trắng rõ ràng nhìn thoáng qua, làm Lâm huyện lệnh thót lên một cái.

"Bắt hết lại" Âm thanh bình thản của Ngân Bình vang lên, Xuân Mai hiểu ý cầm danh sách trên bàn đưa cho Hứa bộ đầu.

"Vâng" Hứa bộ đầu cung kính nhận danh sách, cẩn thận nhìn kỹ, lập tức dùng khí thế đào núi lấp biển, tiếng hô chấn động lỗ tai mỗi người ở đây. Hắn lấy khí thế hàng long phục hổ dẫn huynh đệ, xắn tay áo lên, một trái một phải, giữ chặt hai tay Lâm huyện lệnh, ấn mạnh xuống.

Lâm huynh lệnh có chút dại ra, không biết chuyện gì đang phát sinh, cho tới tận khi bị ấn quỳ xuống, mới phẫn nộ rít gào:

"Đám cẩu nô tài,làm phản hả?"

Hứa bộ đầu chính khí ngút trời, mặc cho lão tức giận giãy giụa mắng mỏ, thân mình bất động như núi cao hùng vĩ sừng sững, hai tay như đai sắt, gần như xiết đến tận xương cốt đối phương, Lâm huyện lệnh đau đến khóc ra nước mắt, không dám phản kháng nữa.

Giải quyết xong Lâm huyện lệnh, Hứa bộ đầu giao cho một bộ khoái, cùng với các bộ khoái còn lại vọt ra ngoài, chiếu theo danh sách của Ngân Bình, dùng tinh thần thà bắt lầm còn hơn bỏ sót, không bao lâu đã lôi cả đám gian thương, con nhà giàu, kể cả Lâm Tư Bạch đang uống rượu trong phòng cùng bọn người nịnh hót, cấu kết làm việc ác với Lâm huyện lệnh cũng bắt đến,buộc quỳ gối dưới công đường.

Hứa bộ đầu hoàn thành xong nhiệm vụ, đi ngang qua Lâm huyện lệnh khinh bỉ trừng mắt nhìn lão một cái, sau đó đối với Ngân Bình cung kính nói:

"Bẩm công chúa đã bắt đầy đủ người đến"

Công chúa?

Ở Đại Tống chỉ có một công chúa duy nhất.

Người được hoàng thượng hết mực thương yêu, cưng chìu- Ngân Bình công chúa cũng là người đảm nhiệm chức vụ khâm sai cứu tế lần này.

Trời sập!

Lâm huyện lệnh câm nín, mặt xám như tro tàn..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.