Nhẫn Giả Hệ Thống

Chương 18: Chương 18: Elena




Chương 18: Elena

Trong khu rừng nhỏ bây giờ đã mất đi sự yên tĩnh vốn có của nó. Thay vào đó là âm thanh đánh nhau hỗn loạn, tiếng la hét, tiếng kêu thảm liên tục vang lên. Chim chóc vỡ tổ bay đi thoát khỏi chiến trường ác liệt. Như Natasha nói. Trong khoảng đất trống trong rừng hơn mười hộ vệ đang bảo vệ một chiếc xe ngựa vào giữa, bên trong là một thiếu nữ xinh đẹp tóc lam, trên người mặc một bộ ma pháp bào màu xanh nhạt trong miệng liên tục niệm chú ngữ ma pháp hỗ trợ cho đám hộ vệ nhưng tình hình không khả quan cho lắm, trên mặt đất đã nằm yên hơn mười cái xác của hộ vệ rồi.

Bọn thổ phỉ dường như cũng không vội vàng cho lắm. Chúng ỷ vào số đông tạo thành đội hình vòng tròn bao vây lấy xe ngựa, liên tục di chuyển đánh tiêu hao với hộ vệ, các điểm cao trong rừng đều do các cung thủ chiếm lĩnh bắn về xe ngựa áp chế nữ ma pháp sư, làm các hộ vệ không những phải chiến đấu với đám kiếm sĩ còn phải bảo hộ cô không bị tên bắn trúng.

“Elena tiểu thư mỹ lệ, cô đầu hàng đi thôi, trại chủ của chúng tôi đã theo cô rất lâu rồi, chúng tôi vô cùng có thiện ý muốn đưa cô về làm áp trại phu nhân. Haha.”

Một tên đại hán có vẻ như là thủ lĩnh của toán thổ phỉ này thô bỉ nói. Bọn chúng vốn là Sơn Lâm thổ phỉ đoàn ở thành Bayer các kinh đô Muchen 300 dặm. Thổ phỉ đoàn của bọn hắn tính ra thì cũng có một chút danh tiếng, thổ phỉ có tổng cộng hơn hai ngàn người, trang bị khá đầy đủ, thủ lĩnh bọn hắn là Gale - một đấu Hoàng, bên dưới có 4 đại thiên vương tu vi đấu Vương. Bọn chúng hay chặn đường các thương đoàn đi qua thành Bayer hoặc tấn công một số gia tộc nhỏ ở ngoại ô thành. Khi quan binh đến vây quét chúng đều rút cả vào núi tổ chức đánh lâu dài với quan binh nên mặc dù thành Bayer là một thành phố lớn, lực lượng quân phòng vệ ở đó có đến hơn tám ngàn binh sĩ nhưng thủy chung vẫn không đánh hạ được bản doanh của Sơn Lâm thổ phỉ đoàn, ngược lại bọn hắn ngày càng phát triển, càng quấy.

Thấy vị tiểu thư xinh đẹp không trả lời mình đại hắn càng đắc ý đe dọa.

“Elena tiểu thư, cô phải biết bọn ta chỉ là toán tiên phong, phía sau còn có hơn trăm vị anh em của ta do tứ đại vương dẫn đầu muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp mỹ lệ của ngài đây.”

“Khốn kiếp, xem kiếm.”

Thủ lĩnh đội hộ vệ gầm lên một tiếng, toàn thân đấu khí đấu vương phát ra liên tiếp chém đôi người hai tên thổ phỉ nhảy dài một bước chém về phía đại hán. Tên đại hán vội né sang một bên, hắn biết đấu Vương là cảnh giới mà hắn không thể chống chọi được đấy. Vài tên thổ phỉ có tu vi đại đấu sư vội lao vào vòng chiến vây lấy kiếm sĩ đấu Vương. Bọn hắn biết chỉ cần tiêu diệt được thủ lĩnh hộ vệ này thì chiến thắng là của bọn hắn. Bốn đại kiếm sư vây lấy thủ lĩnh hộ vệ đại kiếm vung lên chém về các bộ phận yếu hại của hắn. Thủ lĩnh hộ vệ biết tên thổ phỉ này thực lực thua mình, nhưng kiến nhiều cắn chết voi nên hắn không dám khinh xuất tung người ra muốn thoát khỏi vòng chiến. Nhưng tên đại hán khi này lại lao đến phong bế đường lui của hắn buộc hắn phải chấp nhận đón đỡ.

Đan một tiếng, cả năm đại kiếm sư đều bị thủ lĩnh hộ vệ đánh văng ra, nhưng bỗng nhiên cả người hắn khựng lại, trong mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ và không cam lòng đổ gục xuống, yết hậu từ khi nào đã có một thanh chủy thủ đâm xuyên qua, phía sau hắn xuất hiện một bóng hình cao gầy trên mặt mang một cái mặt nạ quỷ - đạo tặc.

“Tiểu thư, thuộc hạ xin lỗi.”

Thủ lĩnh hộ vệ thì thào rồi tắt thở, mắt mở trừng trừng không cam lòng. Phục kích giết người, đánh lén là sở trường của đạo tặc, chính vì vậy dù là tu vi cao hơn bọn hắn cũng phải đề phòng cẩn thận, huống chi tên đạo tặc này là một đại đấu sư đúng là hoàn toàn có thể vượt cấp giết chết đấu Vương. Vốn thủ lĩnh hộ vệ không cần chết một cách khuất nhục như vậy, nhưng hắn vốn bị tên thổ phỉ kia thu hút sự chú ý nên nhất thời sơ xuất.

“Dám đến giết ta sao, đáng kiếp.”

Tên thủ lĩnh hung hăng phun một bãi nước bọt lên xác của thủ lĩnh hộ vệ. Hắn chặt đầu của thủ lĩnh hộ vệ đưa lên cao quát.

“Anh em, giết”

“Giết”

Bọn thổ phỉ hưng phấn càng tấn công mãnh liệt hơn, hộ vệ tuy rất cố gắng nhưng từng người, từng người đều bất lực ngã xuống. Leona sắc mặt tái đi, cô vốn là con gái của một huân tước (Tước vị từ thấp đến cao nam, huân, tử, hầu, bá, công), lần này vốn từ gia tộc đi đến Hoàng gia học viện, gia tộc thậm chí đưa ra đội hộ vệ mạnh nhất để hộ tống cô. Nhưng không ngờ Sơn Lâm phỉ tặc lại kiên trì như vậy, đuổi theo cô từ thành Bayer đến tận đây. Suốt hơn ba trăm dặm đường, xem ra hôm nay phải bỏ mạng ở đây rồi. Trên tay cô là một thanh chủy thủ. Khi nào hộ vệ chết hết cũng chính là lúc cô tự vẫn để tránh bị làm nhục. Nhìn phía bên ngoài, dưới sự tấn công điên cuồng của bọn thổ phỉ hộ vệ giờ chỉ còn 4 người có thể đứng được, trên người là vết thương chồng chất. Đôi mắt xanh của Elena bừng lên sự kiên quyết, cô bắt đầu niệm chú ngữ, thủy nguyên tố nhanh chóng tụ tập lại trên đầu xe ngựa. Tên thủ lĩnh toán thổ phỉ dường như cũng nhận ra điều này, hắn vội quát.

“Tấn công, mau ngừng ma pháp của con tiện nhân đó lại.”

Đám thổ phỉ vội ùa lên, nhưng trong mắt bốn hộ vệ lại tỏa ra kiên quyết đến cuống nhiệt. Trong lòng họ giờ chỉ còn ý niệm chiến đấu, chiến đấu bảo vệ tiểu thư. Dù trên người hộ về tên đã cắm như con nhím, họ vẫn chiến đấu, dù kiếm có gãy rồi họ dùng hàm răng để cắn nát cổ kẻ thù. Một khúc ca bi tráng vẽ ra trước mắt, trong đôi mắt của mỗi hộ vệ tràn lên những tơ máu đỏ thẫm. Chỉ gần một phút, gần một phút thôi nhưng đối với Elena tựa như dài cả ngàn năm, nước mắt cô tuôn dài, nhưng miệng vẫn không dừng lại, đôi tai như chết lặng đi, ma pháp tụ tập lại làm lồng ngực cô khó chịu, cổ họng đã có thứ gì đó ngọt ngọt trào lên nhưng cô vẫn cố kiên trì, kiên trì. Chú ngữ cuối cùng hoàn tất Elena khẽ quát.

“Băng vân thiên vũ”

Ầm, mây đen xám xịt kéo đến, trong mắt bọn phỉ tặc tràn đầy hoảng sợ, ngược lại đôi mắt của bốn hộ vệ tỏ ra mãn nguyện. Họ đã nằm xuống từ bao giờ. Trong không khí hơi nước ngưng kết thành hàng trăm khối băng cầu lớn nhỏ rơi tự do xuống đầu bọn phỉ tặc. Ma pháp đáng sợ nhất không phải là uy lực mà chính là công kích trên diện rộng. Nói thì chậm nhưng diễn ra chỉ trong tích tắc, hơn hai mươi tên thổ phỉ bị băng cầu rơi trúng chết ngay tại chỗ, hơn mười tên khác thì không gãy tay cũng bị gãy chân. Tên thủ lĩnh điên tiết gầm lên.

“Bắt ả lại cho ta.”

Hiện giờ Elena cảm thấy mình như hư thoát, cô không chịu nổi phun ra một ngụm máu tươi. Thực hiện ma pháp quá cao bản thân cô bị ma pháp lực cắn trả trọng thương. Elena tuyệt vọng cầm lấy thanh chủy thủ run run đưa lên cổ mình nhắm mắt lại.

“Vĩnh biệt cha mẹ.”

“Đang”

Elena vừa định kết liễu cuộc sống thì một vật lạ bay đến đánh văng chủy thủ ra. Cô nhìn lại thì ra là một vật bằng kim loại có hình ngôi sao bốn cánh. Lực đạo không những chuẩn xác đánh văng chủy thủ mà còn găm sâu vào thành xe ngựa.

“Giết”

Bên ngoài chợt vang lên tiếng hò hét. Một toán thiếu niên đồng phục áo khoác ngoài màu tím viền vàng, trên trán mang một hộ ngạch có ký hiệu tia chớp, trên tay cầm một thanh kiếm kỳ lạ xông về phía bọn hắn. Sở dĩ nói thanh kiếm kỳ lạ bởi vì kiếm trên Lion đại lục chỉ có hai loại. Một là loại bản kiếm dài hai mét , thân kiếm to, dày và nặng dùng cho các loại cuồng chiến sĩ hoặc trọng giáp chiến sĩ, loại thứ hai là Thập tự kiếm giống như European longsword của Trái Đất kiếp trước (trường kiếm châu Âu). Còn kiếm của các thiếu niên này lại dài và mảnh, hơi cong về phía mũi kiếm và chỉ có một lưỡi, đây chính là một thanh katana nguyên bản mà Franz đã chế tạo cho cận vệ của mình, tất cả đều là hàng tinh phẩm. Franz đặt tên cho đội cận vệ của mình là Tia Chớp.

“Làm thịt bọn hắn cho ta.”

Tên thủ lĩnh gầm một tiếng. Đám thổ phỉ còn hơn ba mươi người liền xông về Tia Chớp. Bọn hắn cho rằng chỉ cần một loáng qua những thiếu niên này chắc chắn bị tiêu diệt, nhưng sự thật lại không như tưởng tượng đấy.

Nhìn thấy đám thổ phỉ xông lại Kasuo khinh thường cười lạnh một tiếng, tay phải phóng ra một cái shuriken sau đốólập tức kết ấn.

“Nhẫn thuật, khổng lồ Shuriken”

Bùm, shuriken bé nhỏ lập tức biến thành một mảnh phi tiêu khổng lồ sải cánh hơn hai mét xoay tít về phía bọn thổ phỉ.

Xoẹt, xoẹt,…Shuriken khổng lồ như một cái cối xay thịt, lần lượt gặt hái đi sinh mệnh của những kẻ nào bị nó đi qua. Những nạn nhân đó chỉ có chung một kết cục là bị cắt ra làm hai, lực xuyên phá của shuriken không phải là thứ mà bọn chúng có thể chống đỡ được.

“Giết”

Các thiếu niên còn lại điên cuồng xông lên lao vào đám thổ phỉ mà chém giết. Đây không phải là lần đầu cận vệ Tia Chớp tiêu diệt thổ phỉ nên tràng diện máu me ghê tởm này không ảnh hưởng chút nào đến tâm lý bọn họ, ngược lại nó còn kích phát huyết tính trong cơ thể của mỗi người. Ngược lại bọn thổ phỉ bị một chiêu của Kasuo chấn nhiếp, chưa kịp hoàn hồ thì tia chớp lại xông vào nên trận thế lập tức tan vỡ. Kasuo liền chuyển mục tiêu sang một tên đại đấu sư, mà Franz vốn đứng lược trận thì giờ lại đánh với hai tên đại đấu sư khác, Natasha thì đang giao đấu với một tên đạo tặc, tên còn lại thì vừa tiếp cận Franz đã bị hắn đánh một quyền nát đầu. Với tu vi Thượng nhẫn, đại đấu sư chẵn qua chỉ là kiến hôi.

Tên thủ lĩnh thầm thấy không ổn, hắn lập tức chui vào xe ngựa kéo lấy Elena. Thủ lĩnh đã giao nhiệm vụ cho bọn hắn bằng mọi giá phải bắt được cô. Vì chuyện này mà Gale không tiếc điều đi một đại thiên vương dẫn theo gần hai trăm phỉ tặc đuổi theo xe của Elena. Elena vùng vẫy liền bị hắn tát một cái ngất đi, hiện giờ chính là một con cừu non không có một chút sức kháng cự nào. Tên Thổ phỉ liền vác Elena trên vai lao ra khỏi xe nhưng đối diện hắn chính là một gương mặt to chà bá (sát mặt nhau đó mà) đang cười bỉ ổi. Hắn vội giật mình lùi lại kinh ngạc nhìn Franz. Hai tên đại kiếm sư và đám lâu la quanh xe đã bị đánh chết từ bao giờ. Hắn vội hỏi.

“Ngươi là ai? Dám cản đường Sơn Lâm thổ phỉ đoàn làm việc, ngươi muốn chết sao?”

Franz nhếch miệng cười gian, bất chợt mặt hắn lạnh xuống, thân hình lập tức xuất hiện trước mặt tên thổ phỉ đấm một quyền xuống đầu hắn.

“Ta là ông nội của ngươi.”

Franz gầm lên một tiếng đem đầu của tên phỉ tặc đánh nát. Tay hắn liền đỡ lấy Elena. Franz chỉ nghe thấy một hương thơm chui vào trong mũi, hắn cúi xuống nhìn thiếu nữ trên tay mình. Mái tóc xanh bồng bềnh thơm ngát, làn da trắng mịn, không tì vết, hàng mi cong, dài, đôi mắt khẽ nhắm như đang ngủ, mày liễu thỉnh thoảng lại khẽ nhíu một cái như gặp đau đớn gì đó, chiếc mũi cao, nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi hơi nhợt một chút nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại nó làm cho người ta có cảm giác cô là một bông hoa dễ úa tàn muốn được người ta chăm sóc, che chở.

“Thật đẹp”

Franz không kiềm được nói, trong tim hắn chợt đập lên thình thịch, gương mặt đỏ lên. Xưa nay người đẹp hắn gặp không ít, nhưng chưa có ai làm hắn có cảm giác giống như cô. Tuy không chứng kiến được từ đầu đến cuối, nhưng Franz thấy được ánh mắt của cô lúc phóng ra ma pháp và khi cô định tự sát. Ánh mắt kiên quyết và tuyệt vọng đó đánh sâu vào trong tâm trí của Franz. Hắn chợt có cảm giác như muốn che chở, bảo vệ cho cô vậy. Đây là yêu sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.