Nhẫn Giả Hệ Thống

Chương 114: Chương 114: Tấn Công Hoàng Cung




Chương 104: Tấn công hoàng cung

“Cái gì, ngươi nói muốn lập Quận chúa thành quốc vương đế quốc?”

Garen kinh ngạc kêu lên. Franz gật đầu nói.

“Đúng vậy, hiện tại hoàng tộc Zenit đều bị giết sạch, chỉ còn lại Elissa, vì vậy ngoài cô ấy không ai thích hợp hơn”.

Ngừng lại một chút Franz quyết định nói.

“Huống chi chúng ta cũng không còn nhiều thời gian”.

Franz kể cho Garen nghe về đại thảm họa sắp tới và kế hoạch của các tộc để chống lại “Thần”, cũng nói luôn rằng mình là người được chọn.

“Bởi vậy ta cần các đế quốc liên minh lại với nhau”.

Vốn Franz có thể đánh bại Chiến thần điện ở Zenit sau đó sáp nhập vào với Ala, thế nhưng nếu làm như vậy tinh thần dân tộc của Zenit sẽ nổi lên đấu tranh ảnh hưởng đến kế hoạch toàn cục, Franz không còn cách nào khác là lập quốc vương mới cho những đế quốc bị Chiến thần điện kiểm soát.

“Ta xin lỗi, nhưng ta cự tuyệt”.

Nghĩ ngợi một lúc Garen nói. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Franz Garen nói tiếp.

“Tương lai của Quận chúa chỉ có thể do chính Quận chúa quyết định, ta chỉ là thần tử, nhiệm vụ của ta chỉ là bảo vệ Quận chúa mà không phải là nắm giữ tương lai của Quận chúa”.

Franz nhìn thật sâu vào Garen, ở trong đó hắn thấy được sự trung thành mà những binh sĩ ở Bridge đã từng ngã xuống. Thân làm lính, trọn đời vì tổ quốc, thân phơi đồng nội, da ngựa bọc thây cũng chẳng từ nan.

“Được rồi, ta sẽ bàn chuyện này với Elissa. Karla, hạ lệnh cho toàn bộ Ám bộ nhân viên phải rút khỏi Vaicon ngay đêm nay. Sau khi chúng ta tấn công bọn chúng sẽ điên cuồng lục soát, ta không muốn có những thương vong đáng tiếc. Còn nữa, cũng đưa Wilson về Ala đi”.

“Ta cũng có thể chiến đấu…”

Garen đưa ra phản đối liền bị Franz gạt phăng đi.

“Ngươi là trọng trang chiến sĩ, đi giải cứu tranh cái gì mà tranh. Karla, chấp hành”.

“Vâng, thiếu gia”.

-----------------------------------Phân cách---------------------------

Đêm tối, kinh thành Vaicon chìm trong sự tĩnh lặng của màn đêm. Tiếng giớ lạnh thổi bay lá khô xào xạc, nhà nhà đóng kín cửa, đường phố vắng tanh, thỉnh thoảng lại có một đội binh sĩ bước ngang qua, trong đêm tối đôi mắt chúng đỏ lừ màu máu như hai viên huyết châu thắp sáng trong đêm. Đêm không trăng, đêm của giết người.

Phía hoàng cung Franz cùng tiểu đội Tử thần đã đột nhập vào bên trong. Kasuo khẽ hỏi.

“Thiếu gia, kế hoạch của chúng ta là gì?”

Franz trong mắt hơi hiện lên ý cười nhìn chằm chằm về hoàng cung nói.

“Không có kế hoạch, tấn công thẳng vào trong”.

“Thế nhưng thiếu gia, đại lục cấm cường giả tàn sát người đẳng cấp thấp, hiện tại chúng ta đều đã vượt qua Thánh cấp, nếu chuyện lộ ra chúng ta sẽ trở thành thế giới công địch…ui da”.

Kasuo chưa kịp dứt lời thì đã bị Rose bên cạnh tát cho một cái hung hăng nói.

“Ngu ngốc, hiện tại kẻ địch trước mắt là Chiến thần điện, giáo đình mới chẳng thèm để ý đến chúng ta dùng đến phương pháp gì. Huống chi ngươi không nhìn đứng đằng sau chúng ta là ai”.

“Được rồi, đừng náo nữa, xông vào”.

Từ trong cửa hàng hệ thống Franz lấy ra một giàng hỏa tiễn, không sai, là hỏa tiễn hiện đại nhất của Nhẫn giới gồm một trăm phát, uy lực đủ để miễu sát toàn bộ người dưới Vương cấp.

Phụt, phụt…

Hỏa tiễn được bắn bay lên không trung không hề theo một quy luật nào tự động tản ra bắn bao trùm xuống toàn bộ hoàng cung. Trong chiến tranh hiện đại pháo hỏa tiễn đóng vai trò là hỏa lực chi viện tầm xa, độ chính xác không cao nhưng lợi hại ở số lượng và diện tích bao trùm. Một trăm tiếng nổ vang lên, hoàng cung đã trở thành một biển lửa, tiếng còi hiệu báo động vang lên liên tục kêu gọi binh lính tập kết.

“Giết”.

Ầm.

Chỉ dùng một cước, cửa ngõ hoàng cung đã bị Franz phá tan tành, Tử thần hiện giờ theo đúng nghĩa đen của nó, liên tục gặt hái tính mạng của binh sĩ Chiến thần điện.

Ầm, ầm, ầm.

Tiếng nổ liên tục vang lên trong hoàng cung, trên bầu trời những mũi hỏa tiễn bay ngang dọc như những ngôi sao băng đoạt mạng rơi xuống đất nổ tung tóe, phá hủy tất cả những gì cản đường nó. Chỉ trong vòng vài hơi thở, một phần năm hoàng cung đã bị sang bằng, xác chết la liệt. Thế nhưng có một người còn kinh khủng hơn cả là Rose và Mộng Yểm. Cô chẳng cần làm gì cả, Mộng Yểm một đường chạy đến đâu binh lính liền rơi vào mộng cảnh của nó mà ngã xuống. Franz đá bay một binh sĩ Chiến thần điện nói.

“Natasha, tìm kiếm Elissa”.

“Vâng, thiếu gia”.

Franz gọi Natasha truy tung bởi vì cùng là Bạch nhãn nhưng tầm quan sát của Natasha lại xa hơn Gilliam rất nhiều, hiện giờ tầm nhìn của cô đã vượt quá mười cây số, gấp đôi so với anh trai mình. Bạch nhãn quan sát một lúc lâu Natasha nói.

“Thiếu gia, có một nơi mà ta cảm nhận được có năng lượng khác hoàn toàn với mọi người ở đây. Có lẽ đó chính là Quận chúa Elissa”.

“Tốt, ngươi dẫn đường”.

“Tuân lệnh”.

-------------------------------Phân cách--------------------------

Đã hơn bốn năm kể từ ngày ly biệt. Elissa bây giờ đã trở thành một thiếu nữ diễm lệ. Mái tóc vàng óng ả lượng sóng phủ trên đôi gò bồng cao vút, đôi môi đỏ mọng, căng tràn của thiếu nữ tuổi trăng tròn cuốn hút, thế nhưng vẻ diễm lệ đó lại bị một đôi mắt xanh che lấp tất cả, đôi mắt xanh biếc và sâu chứa đựng một nỗi buồn thê lương.

Đã bốn năm, bốn năm cô chưa từng cười, những nỗi bất hạnh cứ ập đến với cô. Người yêu là kẻ thù của đế quốc. Khi hai đại đế quốc tấn công Ala, cô ngóng tin từng ngày hướng về Bridge. Khi hắn vang danh trên đại lục cô rất vui vẻ nhưng không hiểu sao lại đau thế? Hắn không thuộc về cô. Mãi mãi là như vậy.

Cha Elissa – Tam vương gia đã chết, chết dưới đồ đao của phiến quân. Toàn bộ hoàng tộc đều bị giết sạch, chỉ còn lại mình cô. Thế nhưng lý do khiến cô sống sót làm cô chỉ muốn chết ngay cho rồi. Cô sống chỉ là vì cô là con gái của Tứ vương gia, người bây giờ là Quốc vương Zenit kiêm Thánh sứ Chiến thần điện. (Có việc gì tự hiểu ha, viết ra dài dòng). Còn hắn bây giờ sao rồi, Garen đã mang thanh chủy thủ Lạc Vân đi, hắn có đến cứu cô hay không. Hay hắn đã quên cô rồi.

“Knight, Elissa rất nhớ anh”.

Ầm, ầm ầm.

Có tiếng nổ mạnh từ đằng xa vọng lại, dường như có vẻ ở trong hoàng cung. Nhưng Elissa không để ý, ở trong cung cấm này đâu có ai là người thân của cô. Chỉ có Chiến thần điện thành viên. Họ chết thì có làm sao chứ.

“Quận chúa”.

Bỗng nhiên một người bước vào trong, trang phục rất đặc biệt nhưng Elissa nhận ra nó. Đó là bộ trang phục của những người đi cùng Knight, trang phục của Ám bộ. Cô gái này là hầu nữ của cô Mia, cũng là Ám bộ số 138. Elissa kinh ngạc nói.

“Ngươi là người của hắn?”

Mia gật đầu hành lễ.

“Quận chúa, tôi là Ám bộ số 138, theo lệnh của đại nhân bảo vệ Quận chúa bốn năm nay. Hiện tại đại nhân đã đến, mong ngài hãy chuẩn bị rời đi”.

Thế nhưng Elissa vẫn chưa tỉnh táo lại hỏi.

“Đại nhân? Đại nhân ngươi nói là ai? Là hắn sao?”.

Hầu hạ Elissa bấy lâu nay Mia tất nhiên hiểu rõ tâm tư của Elissa, cô thở dài giải thích.

“Đúng vậy, thưa quận chúa. Đại nhân đã đích thân đến để giải cứu ngài”.

Ầm, ầm, ầm

Tiếng nổ ngày càng gần, tiếng chém giết cũng vang lên loạn xạ. Hành cung như bị tiếng nổ làm run rẩy thỉnh thoảng lại có chút bụi đất từ mái nhà rơi xuống. Mia nói.

“Đại nhân đã đến, mời Quận chúa chuẩn bị”.

Elissa gật đầu một tiếng liền trút bỏ bộ váy dài trên người lộ ra một thân thể tuyệt trần do thiên nhiên ban tặng. Nhưng rất nhanh đã bị che lấp đi bởi một bộ khinh giáp màu bạc, áo chẽn màu xanh lá bên trong, những tấm giáp liên kết với nhau bằng xích nhỏ che đi những bộ vị cần thiết như ngực, lưng, vai, cổ tay và đùi. Mái tóc màu vàng được cột gọn thành một cái đuôi phía sau, Elissa cầm lấy bộ cung tên của mình với những mũi tên cùng màu xanh lá, trông cô bây giờ như một chiến sĩ Tinh linh ở rừng sâu vậy.

“Chúng ta ra ngoài”.

Elissa nói. Thế nhưng một giọng nói đã cắt đứt câu nói của cô.

“Không cần đâu, ta đã đến rồi”.

“Đại nhân”.

Người đến chính là Franz, Mia vừa thấy hắn liền quỳ xuống hành lễ. Còn Elissa trân trối nhìn hắn, đôi mắt xanh biếc mở to không chớp lấy một cái, sợ rằng chỉ cần chớp mắt thì hắn sẽ biến mất, hai hàng lệ đã đọng trên mi chỉ chực tràn ra. Franz đứng trước mặt cô mỉm cười nói.

“Elissa, lâu rồi không gặp”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.