Nhân Gian Băng Khí

Chương 312: Q.8 - Chương 312: Phòng thí nghiệm bị phá hoại




Đêm ở Thiên Độ trấn vẫn yên tĩnh như bình thường, vẫn chỉ có một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm, lẳng lặng nhìn xuống nhân thế tang thương dưới mặt đất.

Thiên Độ trấn hai tháng trước đây đã diễn ra một trường máu tanh. Mà lần này huyết tinh lại là truy theo dấu chân của lịch sử, diễn lại dấu vết của lịch sử một lần nữa. Năm trăm năm trước Thiên Độ trấn cũng đã diễn ra một tràng cảnh máu tanh như vậy, chính là đến nay cũng không có mấy người biết chân tướng lịch sử chuyện của năm trăm năm trước, thậm chí càng không có ai biết bí mật được che dấu ở Thiên Độ trấn. Bởi vì, chân tướng này vốn đã bị che phủ theo sự trôi đi của dòng lịch sử, chỉ để lại một chút chân tướng mơ hồ.

Chỉ là bất kể lịch sử thay đổi như thế nào, trăng ở trên không vẫn là trăng của năm trăm năm trước, chỉ có nó là đã từng chứng kiến lịch sử chính thức. Đáng tiếc, trăng không thể nói được, cũng không thể viết.

Cho nên trăng vẫn là trăng như trước, nó từ khi đản sinh tới bây giờ vẫn cứ như vậy, lẳng lặng treo trên không trung.

Chứng kiến sự hưng thịnh và suy vong của loài người.

Yên tĩnh nhìn nhân gian luân hồi.

Yên tĩnh nhìn sự tang thương của nhân gian.

Thiên Độ trấn mặc dù đã hơn nửa tháng không phát sinh vụ án gì cả, nhưng chỉ cần chuyện này chưa giải quyết xong, cư dân sinh sống ở đây vẫn không thể có một ngày an tâm sinh sống. May mắn là, ban ngày thì trấn có một lượng lớn cảnh sát đến tuần tra khắp nơi, tới đêm lại đổi một nhóm khác tới tuần tra. Trong trấn chẳng biết như thế nào lại lưu truyền ra một lời đồn, lại đồn đại là nhóm người mới đến là cao thủ trừ ma chân chính, bọn họ là đặc biệt đợi đến ban đêm mới đến trấn khu ma trừ yêu cho trấn. Mặc dù lời đồn Thiên hồn đòi mạng vẫn khiến cho cư dân nơi đây đêm ngủ không yên, nhưng ít ra có thể nghe được bên ngoài có tiếng bước chân do người đi đi lại lại, lại biết người ta đều là cao thủ, cuối cùng thì trong lòng vẫn an tâm hơn rất nhiều.

Lúc này đêm đã khuya, chỉ là không biết trong trấn có mấy người có thể chính thức ngủ được yên ổn.

Toàn bộ thành viên của tổ Võ Học và tổ Dị Năng tham gia nhiệm vụ lần này chia làm ba nhóm. Nhóm thứ nhất ở bên trong trấn tìm tòi, nhóm người thứ hai ở xung quanh bên ngoài trấn tìm kiếm, nhóm người thứ ba do Mười Một, Tửu quỷ, Lục Dương và Lãnh Dạ tạo thành, đi theo Mười Một người có “kinh nghiệm tìm hồ ly” này tìm kiếm Cửu Vỹ hồ.

Mà lúc này, bốn người đó lại không giống như Liệt Hỏa nghĩ là đang dụng tâm tìm kiếm cửu vĩ hồ, ngược lại lại đi theo Mười Một tới khu rừng bên ngoài trấn rồi không hề di chuyển nữa.

Mười Một ngồi dưới một gốc cây, hai tay để ra sau gáy tựa lưng vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần, Tửu Quỷ và Lục Dương cũng không hỏi nhiều, hai người ngồi sang một bên móc ra một bình rượu ngươi một ngụm ta một ngụm bắt đầu uống. Chỉ có Lãnh Dạ nhìn hai tên tửu quỷ, rồi lại quay ra nhìn Mười Một, đi tới bên cạnh Mười Một hỏi: “Chúng ta không đi tìm Cửu Vỹ hồ sao?”

Mười Một ngay cả mắt cũng không nháy một cái, nhàn nhạt nói: “Ta mỗi lần truy đuổi đều là ở khu vực gần chỗ này tìm được, nếu nó muốn quay lại thì hẳn sẽ là ở khu vực quanh đây.” Mười Một biết rằng không có hắn cho phép, Tiểu Bạch hiện giờ sẽ không quay lại nơi này giết người móc tim ăn. Nếu Tiểu Bạch không tới, bất kể là đi đâu tìm cũng đều giống nhau sẽ không có khả năng có kết quả gì. Cho nên so với chạy khắp nơi lãng phí thể lực, không bằng ở yên chỗ này nghỉ ngơi.

Tiểu Bạch rất nghe lời hắn, thậm chí có thể nói là đối với hắn có một loại sùng tín nào đó, chỉ cần Mười Một phân phó nó sẽ rất trung tâm đi chấp hành. Mười Một không biết tại sao Tiểu Bạch lại nghe lời hắn như vậy, nhớ lại trước đây không lâu hắn và Tiểu Bạch còn ở nơi này đánh nhau sống chết, nhưng mà vừa đảo mắt một cái Tiểu Bạch lại giống như một con cún nhỏ rất nhu thuận trung tâm ở bên cạnh hắn. Hắn đã từng hỏi qua tiến sĩ điên, nhưng mà đến cả tiến sĩ điên cũng không biết nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể cho là trong gen của Tiểu Bạch có gen của Mười Một, cho nên nó đối với Mười Một sinh ra một loại cảm tình thân nhân nào đó. Nhưng mà nguyên nhân thật sự có phải như vậy hay không, sợ rắng ngay cả đến chính Tiểu Bạch cũng không biết được.

Lãnh Dạ ngẩn ra: “Như vậy không phải ôm cây đợi thỏ sao? Vạn nhất nó từ chỗ khác tiến vào thì làm thế nào?”

Mười Một mở mắt ra lạnh lùng liếc nhìn Lãnh Dạ một cái, rồi lại nhắm mắt lại nói: “Ta chỉ biết đợi ở chỗ này thôi.”

Lãnh Dạ liếc nhìn Tửu Quỷ và Lục Dương đang uống rượu rất vui vẻ, thấy hai người bọn họ không tỏ vẻ gì, bất đắc dĩ đành ngồi xuống bên cạnh Mười Một.

Mảnh rừng này rất yên tĩnh, không giống với mảnh rừng rậm chuyên thủy chưa khai phá mà trước kia Mười Một ở “Ma quỷ” chịu sự huấn luyện đã từng đi qua. Nơi đó vừa đến ban đêm sẽ rất là náo nhiệt, cái gì độc trùng mãnh thú đến ban đêm sẽ đều xuất hiện, khắp nơi trong rừng rậm đều có thể nghe được tiếng động vật kêu, ở trong rất nhiều tiếng kêu hỗn tạp như vậy làm cho người ta nghĩ đến là ban đêm có vô số u linh xuất hiện bay lượn khắp bốn phía khiến người ta không lạnh mà run. Nhưng bên trong mảnh rừng trồng này, ngoài trừ sáng sớm có một đám chim chóc ở trên cây chích chích chi chi hót thì căn bản là chẳng có thứ động vật nào sinh tồn ở chỗ này. Trừ phi là mùa hè thì nơi này mới có rất nhiều tiếng “chi chi”.

“Sở Nguyên …” Lãnh Dạ bắt đầu cười nói: “Ha ha, ta vẫn quen gọi ngươi như vậy.”

Mười Một nhắm mắt không đáp, giống như đang ngủ vậy.

“Ngươi thật sự là không nhớ rõ chuyện trước kia của mình sao? Ta nói là bất kỳ chuyện nào đó?”

Mười Một vẫn nhắm mắt nói: “Ngươi là muốn nói gì?”

Lãnh Dạ cười lắc lắc đầu nói: ‘Không có gì, ta chỉ là nhàn rỗi nhàm chán tùy tiện hỏi thôi.”

“Lãnh Dạ.” Một lát sau, Mười Một đột nhiên hỏi: “Ngươi như thế nào tiến vào ‘Long Hồn’? Với thực lực của ngươi ngay cả cửa của Long Hồn cũng không vào được.”

Lãnh Dạ cười thần bí nói: “Ai nói với ngươi ta là người của ‘Long Hồn’ ?”

Mười Một mở to mắt nhìn hắn, nhưng lại không nói gì.

Lãnh Dạ cười nói: “Ta chỉ là được an bài đi giúp đỡ nhiệm vụ mà thôi.”

“Ồ.” Mười Một nhàn nhạt lên tiếng, xem như là trả lời.

Lãnh Dạ cười nói: “Ngươi vẫn là cái bộ dáng này.”

Mười Một liếc mắt một cái, biết là Lãnh Dạ lại thử hắn. Hình như chỉ cần có cơ hội Lãnh dạ sẽ đề cập đến chuyện trước kia, hy vọng Mười Một có thể lỡ miệng nói ra.

Kỳ thật Mười Một cũng không cần hỏi lại, hắn cũng đại khái đoán được giúp đỡ nhiệm vụ theo lời của Lãnh Dạ là cái gì. Lãnh Dạ căn bản là không tham gia đuổi bắt Cửu Vĩ hồ, với thực lực cận chiến của hắn nếu thực sự là đánh nhau với Cửu Vĩ hồ, sợ rằng căn bản là không sống được bao lâu đã mất đi cái mạng nhỏ. Sự đáng sợ của Tiểu Bạch chỉ có Mười Một mới chính thức nếm trải qua. Hơn nữa cấp trên cũng không ngốc đến mức đã có số cao thủ tuyệt đỉnh Long Hồn này lại cho thêm một kẻ không phải là cao thủ bậc nhất đi chấp hành cái nhiệm vụ hẳn là phải chết này.

Lãnh Dạ mạnh là ở phương diện năng lực bắn tỉa, muốn độc đấu với Tiểu Bạch trừ khi hắn có súng bắn tỉa, nhưng phải trước khi Tiểu Bạch phát hiện ra hắn đã phải phát hiện mục tiêu bắn mới được. Nhưng mà nhìn Lãnh Dạ hai tay trống không, hiển nhiên là không có khả năng mang theo súng bắn tỉa đến, cho nên nhiệm vụ của hắn chỉ có một, chính là giám thị và quan sát xem Mười Một có phải là thật sự mất trí nhớ hay không, Dù sao thì chỉ số nguy hiểm của hắn rất cao, cấp trên cũng không muốn phải vứt bỏ đi một quân cờ mạnh như vậy, mà là muốn nắm thật chắc ở trong tay, cho nên Lãnh dạ trở thành nhân tuyển tốt nhất.

Mười Một lại chuyển mắt sang phía Tửu Quỷ và Lục Dương, hai tên tửu quỷ của Long Hồn đời thứ hai và thứ ba này đang há mồm nốc rượu, hình như trong mắt bọn họ ngoài rượu ra thì không có gì khác. Chỉ là Mười Một ẩn ẩn thấy được có gì đó không đúng, hình như Tửu Quỷ và Lục Dương vẫn dấu diếm cái gì đó.

Cuộc nói chuyện của Mười Một và Lãnh Dạ cũng không vui mà thôi, sau đó bất luận là Lãnh Dạ nói cái gì, Mười Một đều không mở miệng nói thêm một câu nào nữa. Tửu Quỷ và Lục Dương vẫn như trước vui vẻ uống rượu, sau đó lại nói chuyện về các loại rượu ngon khác nhau. Nói một câu chung lại thì hai người này đều không để ý gì đến khung cảnh cứ thoải mái cười nói, nói đến gì đó khác nhau thì đều đỏ mặt, gân cổ lên mà cãi nhau không ngừng.

Mười Một vẫn như trước nhắm mắt lại tự tại ngủ say. Bõng dưng, tai của hắn khe khẽ nhúc nhích, cũng ngay lúc này, Lục Dương và Tửu Quỷ không hẹn mà cũng im lặng, bắt đầu nghe ngóng xung quanh.

Lãnh Dạ cũng không phát hiên sự khác thường của Mười Một, nhưng lại chú ý tới tình huống Tửu Quỷ và Lục Dương bên kia, kỳ quái hỏi: “Phó tổ trưởng, thần kiếm tiền bối … “

“Suỵt!” Tửu Quỷ đặt tay trên môi suỵt nhẹ ý bảo Lãnh Dạ im lặng, nghe ngóng một lúc rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Ngươi vừa rồi có nghe thấy gì hay không?”

Lục Dương gật gật đầu, con mắt luôn di động nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm cái gì đó. Cả nửa ngày sau, hắn mới nói: “Hình như là tiếng trẻ con khóc, nhưng lại không giống lắm.”

Tửu quỷ khe khẽ nói: “Đích xác không phải tiếng trẻ con khóc, có thể phát ra loại âm thanh này chỉ có một … “

Hai người liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà nói ra cùng một đáp án trong lòng:”Cửu Vĩ hồ!”

Lãnh Dạ đi đến nhỏ giọng hỏi: “Ta như thế nào lại không nghe thấy gì cả?”

Tửu Quỷ vươn tay, mang từ dưới cái đồng hồ ra một thứ đồ vật gì đó nho nhỏ, nhỏ giọng nói:”Cửu vĩ hồ xuất hiện, nhưng không thể xác định vị trí cụ thể.”

“Thật sự tới?” Ở đồng hồ truyền ra giọng nói của Liệt Hỏa. Trầm mặc một chút, Liệt Hỏa mới trầm giọng nói: “Mấy người ở bên đó tiếp tục tìm kiếm, tổ hai thu nhỏ phạm vi tìm kiếm, mọi người chú ý an toàn.”

Lãnh Dạ quay đầu nhìn về phía Mười Một vẫn đang nhắm mắt tựa vào gốc cây dưỡng thần, cũng không biết có phải là Mười Một đang ngủ hay không, lại đến một chút phản ứng cũng không có. Lãnh Dạ nhìn chằm chắm Mười Một vài giây mới dời ánh mắt đi chỗ khác, quay về phía Tửu Quỷ và Lục Dương nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ làm thế nào?”

Tửu quỷ quay về phía Mười Một liếm liếm môi, sau đó tiếp tục uống rượu, phảng phất như là chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh. Ý tứ của Tửu quỷ rất rõ ràng, nếu Mười Một không có động tĩnh gì, hắn vẫn tiếp tục đợi. Về phần đợi cái gì, bọn họ cũng không biết.

Lúc này Mười Một mặt ngoài tuy là vẫn đang ngủ, nhưng trong lòng lại là đang tự hỏi một chuyện. Vừa rồi hắn, Tử Quỷ và Lục Dương cơ hồ là đồng thời nghe được một loại thanh âm giống như tiếng trẻ con khóc. Trong khi nghe được âm thanh đó hắn đã xác định là tiếng kêu của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch không phải là ở chỗ Tiến sĩ điên sao? Như thế nào lại chạy đến Thiên Độ trấn. Tiểu Bạch mặc dù là dị thú cải tạo gen bề ngoài giống như một con hồ ly, nhưng trí lực của nó có thể so với đứa trẻ con tầm mười tuổi, không có sự cho phép của Mười Một nó sẽ không tự động chạy đi móc tim người. Nhưng mà tiếng kêu vừa rồi thì phải giải thích như thế nào?

Mà kỳ quái nhất chính là, trong tiếng kêu của Tiểu Bạch có chút vội vã, hình như là đang kêu gọi ai đó thì phải.

“Y … … y … “ Tiếng kêu của Tiểu Bạch dứt quãng truyền đến, lúc này thì ngay cả Lãnh Dạ cũng đã nghe được, Tửu Quỷ và Lục Dương càng lộ ra thần sắc chú ý, cẩn thận phán đoán phương hướng thanh âm truyền đến. Nhưng chính là Tiểu Bạch hình như rất biết ẩn tàng bản thân, đến ngay cả Lục Dương và Tửu Quỷ cũng không phát hiện được nó chính thức trốn ở chỗ nào. Duy nhất có thể dám chắc được chính là Tiểu Bạch một mực ở xung quanh bốn người không rời đi.

Tửu quỷ cau mày nói: “Phương hướng thanh âm của nó vẫn biến đổi không dừng.”

Lục Dương cũng gật đầu nói: “Hình như là xông tới chỗ chúng ta.” Tiếng kêu của Tiểu Bạch một chốc thì vang lên bên trái, lát sau lại vang lên ở bên phải, cảm giác như là đang chạy xung quanh bốn người vậy.

Lãnh Dạ đã rút chủy thủ ra cầm chắc trong lòng bàn tay, còn cố nhìn khắp bốn phía xung quanh. Hắn không mang theo súng bắn tỉa, vũ khí duy nhất chính là chuôi chủy thủ này.

Trong bốn người ở đây chỉ có Mười Một như không phát hiện ra điều gì tiếp tục nhắm mắt giống như ngủ say. Nhưng cũng chỉ có hắn mới biết được, Tiểu Bạch quả thật là đang xông tới chỗ bọn họ, với cái mũi cự kỳ nhạy bén của Tiểu Bạch, ngửi ngửi một chút đã có thể theo mùi của Mười Một tìm đến. nhưng đồng thời nó còn ngửi được mùi của những người khác, mới ẩn nấp không dám đi đến, nó chỉ biết kêu để gọi Mười Một tới gặp nó.

Tần số Tiểu bạch kêu lên càng lúc càng nhanh, hình như thật sự là đang có chuyện gì đó rất lo lắng.

Lúc này Mười Một mới chậm rãi mở mắt ra, lại ung dung chậm rãi đứng lên quay nhìn bốn phía.

Lãnh Dạ nhỏ giọng hỏi: “Có đúng là đang tới không?”

“Ừ.” Mười Một lên tiếng, nói: “Ở gần đây, tách ra tìm.”

“Không được!” Lãnh Dạ cự tuyệt nói: “Chúng ta phải ở cũng một chỗ.”

Mười Một nhàn nhạt liếc mắt một cái, sau đó cũng mặc kệ ba người, trực tiếp nhằm một phương đi đến.

Lãnh Dạ kêu lên: “Sở Nguyên, ngươi đi đâu?”

Mười Một không quay đầu lại trực tiếp đi thẳng vào trong mảng rừng tối đen.

“Sở Nguyên!” Lãnh Dạ quát to một tiếng, nhưng chính là cước bộ của Mười Một vẫn không vì thế ma dừng lại.

Lãnh Dạ xoay người sang vội vàng kêu: “Tiền bối … “

Tửu quỷ khoát khoát tay nói: “Ngươi đi theo hắn đi, ta và Kiếm thần đi xung quanh tìm kiếm thử xem.”

Lãnh dạ suy nghĩ một chút, rồi liền dứt khoát đuổi theo thân ảnh của Mười Một.

Trong rừng chỉ còn lại Tửu quỷ và Lục Dương. Trong tay hai người vẫn còn cầm một bình rượu, dưới chân còn vứt lổng chổng lại bốn cái bình rượu đã uống hết.

Lục Dương lắc lắc bình rượu chỉ còn nửa bình còn lại, hỏi: “Như vậy được không?”

Tửu Quỷ lộ ra nét cười đầy thâm ý, nói: “Có gì không được chứ? Nhưng thật ra ngươi hình như rất lo lắng.”

Lục dương nhìn về phương hướng Mười Một và Lãnh dạ đã biến mất, lắc đầu nhè nhẹ nói: “Đây là một lần khảo nghiệm cuối cùng, hy vọng rằng hắn có thể vượt qua.”

“Ai? Đồ đệ của ngươi?” Thấy Lục Dương không nói gì, Tửu quỷ lại hỏi: “Nếu không qua được thì sao?”

Trong mắt Lục Dương hiện lên một tia không đành lòng, thở dài nói: “Ta sẽ tự mình ra tay.”

Qua cả nửa ngày, Lục dương lại uống một ngụm rượu, hỏi: “Nghĩ cái gì thế?”

Tửu quỷ uống một ngụm lớn, lau lau mép nói: “Giống như ngươi nghĩ thôi.”

“Ồ.” Lục Dương cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Ngươi biết ta đang nghĩ gì sao?”

“Chắc là giống với ta nghĩ thôi.”

“Ha ha.” Lục Dương cười nhạt, nương theo ánh trăng mông lung nhìn bình rượu trong tay nói: ‘Ta già rồi, thỉnh thoảng cũng hồ đồ … “

“ta cũng thế.” Tửu quỷ cười nói: ‘Ta năm nay đã bảy mươi bốn tuổi rồi, thỉnh thoảng có chút đãng trí của người già cũng không có vấn đề gì.”

Hai người liếc nhìn nhau một cái, cùng từ trong mắt đối phương thấy được một mùi vị gì đó rất quen thuộc, qua một lúc lâu, hai người lại cùng không hẹn mà đồng thời bật cười to.

Mười Một sau khi cách xa khỏi vị trí bốn người ban đầu cũng không đi thẳng theo một hướng nào, mà là loanh quanh trong rừng cây, ngoặt bảy tám lần, lúc đi hướng nam lúc lại đi hướng đông. Dưới sự giúp đỡ của màn đêm và rừng cây âm u không ngừng thay đổi phương hướng. Đột nhiên hắn lại theo đường cũ quay lại, nhanh chóng nhảy lên một cái cây cũng không tính là to lắm, sau đó lẳng lặng phục ở nơi này không động đậy.

Qua vài phút, Lãnh Dạ vội vã chạy qua dưới tán cây, hắn chạy đến gần cái cây này liền ngồi xuống kiểm tra xem xét một chút dấu vết lưu lại trên mặt đất, sau đó nhằm một phương hướng rất nhanh chạy đi.

Sau khi Lãnh Dạ đã chạy xa, Mười Một vẫn không động, lẳng lặng nằm trên một cành cây dung hòa với bóng tối thành một thể. Hắn cố gắng khống chế hô hấp của mình thật ôn hòa, không để lộ ra sơ hở.

Ước chừng khoảng bốn năm phút sau, Lãnh Dạ lại một lần nữa chạy ngược lại, lần này không hề dừng lại, mà theo phương hướng vừa nãy vừa chạy đến trực tiếp chạy đi.

Mười Một vẫn không hề động. Đợi thêm vài phút nữa, Lãnh Dạ lại theo đường cũ chạy ngược lại, lần này hắn dừng lại tại chỗ, cúi đầu suy nghĩ gì đó. Suy nghĩ cả nửa phút, mới theo phương hướng lần đầu tiên chạy tới chạy ngược trở về.

Cho đến khi Lãnh Dạ chạy xa hẳn, Mười Một mới từ trên cây nhảy xuống, sau đó thẳng theo hướng Lãnh Dạ vừa đi chạy tới, hai người này từ đầu tới cuối đều là chơi chiến thuật tâm lý. Nhưng chính là nói về kỹ xảo truy tung, cũng với cách chống truy tung, Mười Một rõ ràng cao hơn một bậc. Mặc kệ Lãnh dạ thông minh như thế nào, cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được người mình muốn đuổi theo lại đang đuổi ngược lại mình.

Mười Một ở phía sau Lãnh Dạ đuổi theo một hồi, sau đó mới rẽ sang bên trái chạy đi. Vừa mới chạy đi không xa, đã từ xa thấy có một bóng trắng nhỏ đang ngược hướng chạy tới.

Khoảng cách trăm thước với tốc độ của Tiểu Bạch chỉ nháy mắt là có thể qua. Tiểu Bạch tìm được Mười Một hình như rất là hưng phấn, chạy lòng vòng dưới chân Mười Một.

Mười Một ngồi xuống nhỏ giọng nói: “Không phải ta đã nói với ngươi là không thể đến sao?”

“Ô … …” Tiểu Bạch khẽ lắc lắc đầu, cắn cắn quần của Mười Một kéo đi, mà phương hướng bên phải của bọn họ, đúng là phương hướng phòng thí nghiệm của Tiến sĩ điên.

Mười Một khẽ chau mày một chút, thần thái của Tiểu Bạch dường như rất lo lắng, tựa hồ như muốn hắn đi theo nó đến một nơi nào đó. Mười Một đứng dậy nhìn thoáng qua mảng rừng ở phía sau, tay phải sờ sờ cái đồng hồ đeo ở cổ tay trái, bỗng dưng ở cổ tay toát ra một cỗ khói trắng, khi tay hắn rời khỏi, toàn bộ bên ngoài cái đồng hồ đã bị bao phủ một lớp băng sương.

Cái đồng hồ là vào buổi tối trước khi xuất phát Tửu quỷ đã đưa cho hắn, trong đồng hồ có máy truy tìm, Mười Một không thể để cho người của Long Hồn biết được hắn đi tới chỗ nào. Loại chuyện đồng hồ này hắn đã làm qua một lần, mánh cũ diễn lại sẽ mất đi công hiệu của nó. Cho nên trước tiên chỉ có thể tạm thời ngăn cản nó một chút, tất cả linh kiện đều bị đóng băng lại, còn có máy móc gì có thể vận hành nữa.

Mười Một đóng băng cái đồng hồ xong liền trước tiên mang hiện trường bố trí lại một chút dấu vết chiến dấu, tín hiệu cuối cùng đồng hồ truyền ra biến mất là ở chỗ này, cho nên người của Long Hồn rất có thể sẽ tìm đến chỗ này. Nếu đồng hồ vô duyên vô cớ biến mất sẽ khó tránh khỏi người ta nghi ngờ. Nhưng bố trí cũng không thể quá nhiều, quá nhiều sẽ khó có thể không lộ ra điểm sai sót. Hơn nữa Long Hồn không có người yếu, cao thủ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết tình huống chiến đấu nơi này phát sinh như thế nào.

Mười Một bố trí tất cả xong xuôi rồi, người khác trông thấy chỉ có thể nghĩ hắn ở chỗ này gặp phải Cửu Vĩ hồ, hai bên đánh không được mấy chiêu thì có một bên chạy trốn, bên còn lại đuổi theo phía sau. Chừng ấy dấu vết cũng đủ cho bọn họ mất một lúc rồi.

Làm xong công tác chuẩn bị, Mười Một trực tiếp hướng về phía phòng thí nghiệm chạy tới. Mà Tiểu bạch đương nhiên là chạy theo phía sau hắn. Bây giờ hắn có thể mặc kệ là nhân vật đuổi hay chạy, đều không thể là đi taxi đi mất. Cũng may phòng thí nghiệm cách nơi này cũng không xa, với cước lực của Mười Một và Tiểu Bạch không sai biệt lắm chỉ khoảng một giờ là có thể chạy đến. Bất quá khoảng thời gian này sợ bị người khác phát hiện, cho nên Mười Một và Tiểu Bạch suốt đường đi đều vô cùng cẩn thận.

Một người một thú mất hơn một giờ mới chạy đến phòng thí nghiệm của tiến sĩ điên. Vừa mới tiến vào căn phòng đổ nát, Mười Một đã thấy một khối đá vốn là che đi địa đạo đã bị quăng sang một bên, lộ ra một cái cầu thang đá tối đen. Mười Một không nghĩ ngợi gì trực tiếp xông xuống. Chạy xuống đến phòng thí nghiệm thì hắn cả kinh.

Các loại máy móc cỡ lớn trong phòng thí nghiệm đều đã bị người ta phá hủy. Ngay cả kính hiển vi trên bàn thí nghiệm với mấy loại máy móc nho nhỏ kiểu đó cũng bị chùy hay cái gì đó cũng loại đập hỏng, Cả phòng thí nghiệm đổ nát, trên mặt đất khắp nơi đều là bình bình lọ lọ, gần như là không còn chỗ để đặt chân, hình như nơi này vừa bị người ta tẩy kiếp qua vậy.

Mười Một đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nhìn tất cả trong phòng thí nghiệm, mày chau hẳn thành hình chữ “Xuyên”, là đang suy nghĩ vấn đề nào đó. Tiểu Bạch đứng ở dưới chân hắn, trong miệng phát hiện ra âm thanh rên rỉ khe khẽ.

Bỗng dưng, Mười Một đi đến trước một cái tủ, mở cửa ra. Bên trong vốn là các loại thuốc mà tiến sĩ điên nghiên cứu, giờ phút này bên trong lại trống không, ngay cả một cái bình rỗng cũng không có. Mười Một lại nhanh chóng chạy đến kho súng, các loại súng ống vũ khí vốn để đầy kho cũng bị lấy đi sạch sẽ. Ngay cả một ít hợp kim mà tiến sĩ điên nghiên cứu ra cũng không còn. Cả kho vũ khí rỗng không, chỉ còn lại mấy cái giá để vũ khí nằm chỏng chơ lại.

Mười Một rất nhanh chạy đến phòng thí nghiệm ngầm dưới đất, nơi đó vốn trước đây là phòng nghiên cứu sinh vật. Còn chưa chạy đến phòng nghiên cứu sinh vật, một cỗ mùi vị rất tanh tưởi hôi hám gắt xộc ngay vào mũi. Mười Một đầy cánh cửa cuối cùng ra đi vào, lại bị khung cảnh bên trong làm sửng sốt một chút.

Phòng nghiên cứu sinh vật này vốn vốn để hằng hà sa số nhưng lồng sắt lồng kính, bên trong nhốt đầy các loại động vật và thực vật, nhưng giờ phút này đã biến thành một nơi đồ sát. Tất cả động vật, bất kể là động vật quý hiếm hay là thông thường đều bị dao sắc với thủ pháp tàn nhẫn giết chết. Một con mãng xà lớn bị chém vào vị trí bảy thốn, sau đó lại càng là bị mổ bụng lấy đi mật rắn. Một con hổ nhỏ không biết tiến sĩ người điên như thế nào có thể từ đông bắc mang được về trên người cũng bị đâm hơn mười đao, hơn nữa mỗi đao đều là cắt đứt động mạch, khiến cho máu chảy đến chết. Thậm chí có vài con vật càng là bị mổ bụng mổ ngực, khí quan trong cơ thể đều lộ ra bên ngoài. Lúc này cả phòng nghiên cứu đều đã bị máu phủ kín. Không chỉ động vật, ngay cả vài loại thực vật hiếm có để trong lồng ấm giờ phút này cũng đã bị phá hủy hoàn toàn.

Mười Một đi tới trước một cái lồng sắt, bên trong giam một con sơn miêu trưởng thành. Sơn miêu là bị người ta dùng lưỡi lê đâm vào cơ thể, đâm nát rất nhiều khí quan trong cơ thể mà chết. Hắn yên lặng nhìn một lúc rồi di chuyển tầm mắt sang lồng sắt bên cạnh. Cái lồng sắt đó là nhốt còn hổ con đông bắc, nhìn từ vết thương thì hung khí cũng giống với hung khí giết sơn miêu, đều là do lưỡi lê ba cạnh tạo ra. Lại nhìn vài thi thể của mấy động vật khác, Mười Một phát hiện người tới nơi này hẳn là rất nhiều, bởi vì vết thương trên đại bộ phận động vật đều không giống nhau, có lưỡi lê, có chủy thủ. Chỉ một chốc lát Mười Một ít nhất đã phát hiện ra ba loại lưỡi lê khác nhau và năm loại chủy thủ tạo thành các vết thương. Hiển nhiên người tiến tới nơi này đều là có tổ chức có mục đích. Hơn nữa thủ pháp tàn nhẫn, không phải là lính đánh thuê bình thường hay bộ đội tạo thành. Từ vết thương mà nhìn, người giết những động vật này và học sinh ở ‘Ma Quỷ huấn luyện doanh’ có chút giống nhau – cuộc sống đều tốn tại áp lực rất lớn, thích lấy thủ đoạn tàn nhẫn để phát tiết áp lực quá lớn ở trong lòng. Hơn nữa bọn họ ra tay đều rất chuyên nghiệp, hiển nhiên đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc

“Ma quỷ?” Khả năng này rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không thể. Mặc dù Ma Quỷ căn bản là không biết đến sự tồn tại của Tiến sĩ điên, nhưng còn có một người biết. Hàn Nguyệt Dung, bởi vì bản thân nàng đã từng ở chỗ này. Nếu thật sự là Hoàng Hậu này đưa Ma Quỷ tới đây, bất kể nàng cố ý hay vô tình, Mười Một cũng tuyệt đối sẽ không tiếp tục lưu nàng lại.

Phe của Mười Một ngoại trừ hắn, Hàn Nguyệt Dung và Cuồng Triều ra không còn ai biết chỗ của tiến sĩ điên nữa, Cuồng Triều cũng không ngu đến mức đi tiết lộ chuyện này. Hơn nữa trong các hacker ngoại trừ Cuồng Triều ra, kể cả Nhược từ đều không biết đến chuyện của Tiến sĩ điên.

Ngoại trừ ba người bọn họ, có khả năng nhất chính là lão gia hỏa mà tiến sĩ điên nói. Hắn tới cùng là ai? Tiến sĩ điên không phải là làm việc cho hắn sao? Hắn có mục đích gì mà lại phá hư tất cả của một nơi vốn thuộc về hắn?

Mười Một ở trong phòng nghiên cứu nhìn ngó khoảng nửa phút, mới mang Tiểu Bạch đi vòng trở lại phòng thí nghiệm.

Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tới cùng là ai đã phá hủy phòng thí nghiệm của tiến sĩ điên? Còn có Tiến sĩ điên và Hàn Nguyệt Dung hẳn là phải còn ở chỗ này trị liệu lại đi đâu mất rồi? Rất nhiều nghi vẫn mà không ai có thể giải đáp cho hắn.

Vừa mới đi được một nửa cầu thang, trong mắt Mười Một đột nhiên hiện lên một tia lãnh mang, mà Tiểu Bạch cơ hồ cũng đồng thời há miệng nhe răng xông đến phía trước phát ra tiếng ô ô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.