Editor: Linh Đang
Trước tiên Đa Ninh cùng Nhan Nghệ tới nhà họ Vương lấy đồ, buổi chiều lại đến nhà xưởng Thiên Sơn vẽ mẫu thiết kế. Nguyên nhân rất đơn giản, vì hôm nay gặp Vương Diệp, Nhan Nghệ cố ý ăn diện một phen.
Nếu tới nhà xưởng trước, chắc lúc đến nhà họ Vương sẽ mặt xám mày tro. Bởi vì điều kiện của nhà máy may thú nhồi bông không tốt lắm, dễ dàng làm bẩn trang sức cùng quần áo mới.
“Đa Ninh, cám ơn cậu.” Nhan Nghệ nói với cô.
Cảm ơn cái gì. . . Đa Ninh nhấp môi dưới.
“Cảm ơn đã quen mình.”
Đa Ninh cười cười. Cô biết Nhan Nghệ, bởi vì hôm mẹ và ba cô ly hôn, là cô ấy chải đầu trang điểm cho mẹ cô.*
#Chỗ này mình thấy có gì đó sai sai =))
“Còn có, cậu chưa bao giờ mắng tra nam Vương Diệp trước mặt mình.” Nhan Nghệ còn nói, trề môi dưới.
Đó là bởi vì nếu không chịu nổi người đàn ông kia, cũng là người đàn ông mà Nhan Nghệ đã yêu, cô không đề cập tới thì ngược lại Nhan Nghệ càng dễ dàng buông xuống. Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ, thấy viền mắt Nhan Nghệ hơi phiếm hồng, cầm tay của Nhan Nghệ.
Suy nghĩ xong, trước khi tới nhà họ Vương, có lẽ cô cùng Nhan Nghệ phải qua cửa hàng mắt kính.
Vừa khéo, đi ngang qua một cửa hàng mắt kính. Đa Ninh cùng Nhan Nghệ đi vào lựa chọn một cặp kính râm, lúc qua quầy bán mắt kính tròn, cô một lần nữa thay Nhan Nghệ tô son, dùng màu vỏ quýt Nhan Nghệ thích nhất.
Tô đẹp lắm. Cô để Nhan Nghệ soi gương, Nhan Nghệ nâng cằm, vô cùng vừa lòng.”Đa Ninh, cậu nghĩ gì mà lại đi mua kính râm.” Nhan Nghệ lên tiếng hỏi cô.
“Bởi vì. . .” Đa Ninh nói chi tiết với Nhan Nghệ, “Năm năm trước mình cũng cùng đi với mẹ như thế.” Cùng mẹ cô đi gặp ba và người phụ nữ mang thai đôi kia.
Lúc ấy viền mắt cô cũng đỏ bừng như thế này, là Chu Diệu tìm một chiếc kính râm đeo lên cho cô; anh cong thắt lưng nói với cô: “Trong thời gian ngắn không có biện pháp để biến em trở nên cứng rắn kiên cường, mang cái kính râm giả trang đi.”
Giả trang, cũng không tệ lắm.
Nhan Nghệ gật gật đầu, bộ dáng thoải mái chỉ chỉ cô nói: “Đa Ninh, vậy cậu cũng đeo.”
Ừ. Đến tí nữa cô là người chống đỡ cho Nhan Nghệ, nhất định cần tăng khí phách. Đa Ninh đeo kính râm lên, sau đó nâng tay đẩy đẩy kính râm lên trên. Mặt cô nhỏ lại tròn, đeo kính râm lập tức che khuất nửa khuôn mặt, nhưng nếu muốn cố làm ra vẻ, nhất định phải cố ý nghiêm mặt.
Đối diện với gương, Đa Ninh rũ miệng, tốt lắm rất nghiêm túc. Coi như cô là cái bao vì tức giận mà phồng lên, đợi lát nữa tới nhà họ Vương, cũng tuyệt không thể để chọc thủng.
Sau đó không nghĩ tới, Nhan Nghệ còn có nhiều đồ ném ở nhà họ Vương như vậy.
Thật ra, vốn dĩ hôm nay Nhan Nghệ thầm nghĩ muốn để một ít đồ nhỏ lại, bởi vì Vương Diệp vừa mới trả lời tin nhắn, càng nghĩ càng khó chịu, liền quyết định hễ là đồ mà cô bỏ tiền ra mua thì chuyển đi hết.
Đàn dương cầm, xe ô tô đẹp mắt, âm ly, đèn đầu giường. . . Ô, còn có một chiếc giường quý phi nữa. Toàn bộ, tất cả đều phải chuyển đi.
Có thể. Đa Ninh lập tức thay Nhan Nghệ liên hệ cho một công ty chuyển nhà.
10 phút trước, Nhan Nghệ nhắn tin cho Vương Diệp, nói lát nữa sẽ tới lấy đồ, để dì giúp việc mở cửa giúp cô. Vương Diệp cự tuyệt cô, lý do là không tiện, để ngày mai Nhan Nghệ đến. Nhan Nghệ liền gọi cho dì giúp việc nhà họ Vương. Bởi vì Nhan Nghệ mở một con mắt nhắm một con mắt đối với người suốt ngày tính toán với tiền mua đồ ăn này, dì có tình làm thuê sâu đậm với Nhan Nghệ, gió lùa báo tin nói cho cô lát nữa Ngô tiểu thư sẽ qua đây.
Ngô tiểu thư là ai, chính là mối tình đầu bạn gái đi du học của chồng trước Nhan Nghệ, cũng là người Hải thành. Ra nước ngoài du học bất đồng lý tưởng với Vương Diệp nên chia tay, kết quả sau khi về nước, lý tưởng của hai người lại nhất trí.
Không nói lời nào, trực tiếp mang người của công ty chuyển nhà vào nhà họ Vương.
Nhà họ Vương xây một biệt thự nhỏ ở phía tây bờ sông của Hải Thành, trước khi Vương Diệp cùng Nhan Nghệ kết hôn đã mua phòng mới, bởi vì Vương Diệp hiếu thuận, sau khi kết hôn Nhan Nghệ luôn ở cùng một chỗ với bố mẹ chồng. Cho nên hôm nay Ngô tiểu thư tới đây, tám phần vẫn lại là chính thức đến nhà ra mắt.
Khó trách, Vương Diệp nói không tiện. Nhan Nghệ châm chọc chậc chậc hai tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa kính xe.
Mang theo xe tải của công ty chuyển nhà tới nhà họ Vương, là Đa Ninh lái xe. Lúc sắp đến, Nhan Nghệ ngồi ở ghế phụ liên tục hít vào, hai tay đặt trên đùi có phần không khống chế được phát run. Dẫn đến trong lòng tức giận.
Thật ra, Nhan Nghệ cũng không phải là một người cường ngạnh. Nếu cường ngạnh, hai tháng trước Nhan Nghệ cũng sẽ không ly hôn dễ dàng như vậy.
Đa Ninh lại càng không phải là người cường ngạnh, nhưng hôm nay cô muốn thay Nhan Nghệ cường ngạnh một lần.
Dựa theo địa chỉ Nhan Nghệ cho, Đa Ninh lái chiếc Macan của Nhan Nghệ đứng ở ngoài biệt thự nhà họ Vương, sau đó là người của công ty chuyển nhà, một chiếc xe tải năm chỗ ngồi, uy phong lẫm liệt.
Quả nhiên, hôm nay nhà họ Vương rất náo nhiệt, bên ngoài biệt thự nhiều hơn mấy chiếc xe.
Đa Ninh quay đầu nhìn về phía Nhan Nghệ. Nhan Nghệ đeo kính râm liếc mắt nhìn cô một cái, cởi dây an toàn ra. Đa Ninh xuống xe theo Nhan Nghệ.
Mở cửa là dì giúp việc nhà họ Vương, đối mặt với Nhan Nghệ tự nhiên xuất hiện, bỗng chốc khẩn trương đến không nói ra lời.
“Nhan Nhan. . .”
Nhan Nghệ nhìn về phía phòng khách.
Phòng khách to như vậy, ngồi đầy người. Có lẽ bọn họ đang tụ tập, vốn không khí thoáng đãng rộng rãi, nháy mắt đông lại khi Vương Diệp đứng lên nhìn về phía Nhan Nghệ.
“Tôi tới lấy đồ.” Nhan Nghệ mở miệng, thông báo ý đồ đến.
Sau đó Đa Ninh làm việc, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của Nhan Nghệ. Nhan Nghệ chấm dứt thông báo, cô lập tức sắp xếp cho mấy người của công ty chuyển nhà làm việc. Trước khi tới đây, cô cùng Nhan Nghệ đã thống kê ra một danh sách những đồ phải chuyển đi, viết lên giấy không sót thứ nào.
Như vậy thì đợi lát nữa cảm xúc của Nhan Nghệ xuất hiện dao động, đồ cần chuyển đi không phải ít. Thế thì, Nhan Nghệ sẽ không cần tới lần thứ hai.
Dựa theo Đa Ninh chỉ huy, hai người đàn ông định lên lầu chuyển giường quý phi lớn đi. Vương Diệp cất bước tiến lên, từ sô pha bên kia đi tới, anh ta kéo tay Nhan Nghệ lại, thấp giọng hỏi một câu: “Nhan Nhan, sao em lại tới đây.”
“Tôi đến chuyển đồ của tôi về.” Nhan Nghệ nói lại một lần.
Tự nhiên, Vương Diệp thấy được một số công nhân chuyển nhà, cũng không ít. Anh ta thấp giọng cầu xin Nhan Nghệ: “Nhan Nghệ, hôm nay có nhiều bạn bè người quen như vậy. . . Em chừa cho anh chút mặt mũi.”
Nhan Nghệ đưa tay đặt trên kính râm, làm bộ muốn lấy xuống, nhưng lại không làm.
“Tại sao tôi lại phải để mặt mũi lại cho anh, bọn họ cũng không phải bạn bè thân quen của tôi.” Nhan Nghệ đáp lại Vương Diệp, không hạ giọng, cũng không cố ý đề cao âm thanh. Sau đó nhìn về người cũng đứng lên ở sô pha đối diện —— Ngô tiểu thư.
Bởi vì lúc Nhan Nghệ kết hôn cô đang ở Toronto không thể về, hôm nay là lần đầu tiên Đa Ninh thấy chồng của Nhan Nghệ, “Vương gia” người thật trong truyền thuyết, một người người đàn ông rất trắng rất gầy. Đối mặt với đánh giá của Vương Diệp, bộ dáng của Đa Ninh vô cùng nghiêm túc, sau đó đẩy kính râm lên trán.
Lộ ra đôi mắt trắng đen rõ ràng đối diện với Vương Diệp.
Lúc Nhan Nghệ kết hôn cô ấy có ghi VCR*, nếu trí nhớ của Vương Diệp tốt, hẳn là có thể nhận ra cô là ai. Cô là người bạn học đại học có quan hệ tốt nhất với Nhan Nghệ. Hành động lễ phép, Đa Ninh vẫn cần xác định danh sách một chút với Vương Diệp. Cô đưa hơn mười trang giấy viết đồ cho Vương Diệp, giọng nói thật thà mở miệng: “Vương tổng, phiền anh xác minh những thứ viết trên giấy, có phải là Nhan Nhan bỏ tiền mua không, nếu không có vấn đề, tôi muốn chính thức bắt đầu.”
VCR: Video Cassette Recorder
Vương Diệp kêu tên của cô lên: “Đa Ninh. . . Tại sao em cũng cùng đùa với Nhan Nghệ.”
Đa Ninh không để ý đến Vương Diệp ra vẻ thân quen: “Nếu Vương tổng không cần xác nhận, tôi đây cứ dựa theo mà chuyển. Nếu chuyển lầm, Vương tổng đừng đau lòng.”
Vương Diệp cười ha ha, nghiêng đầu đi.
Sau đó có một người phụ nữ cao gầy đứng lên từ sô pha đi tới, Đa Ninh cũng đối diện với cô ta, nếu không sai thì cô ta chính là Ngô tiểu thư. Ngô tiểu thư mặc một chiếc váy bông màu xám, khí chất thanh nhã. Không xinh đẹp nhưng khí chất xuất chúng.
Ngô tiểu thư khí chất xuất chúng đi đến bên người Vương Diệp, nhẹ nhàng tự nhiên mở miệng: “Diệp, anh để cho ngươi vợ trước chuyển đi thôi.”
Đối mặt với Ngô tiểu thư vân đạm phong khinh lại cao quý, cảm xúc của Nhan Nghệ không nhịn được có phần phập phồng, mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Nhìn thấy người phụ nữ này một cách rõ ràng, Đa Ninh cũng có thể lý giải và hiểu được vì sao Nhan Nghệ lại đánh nhau.
“Đúng đấy, vẫn là Ngô tiểu thư nói đạo lý.” Đa Ninh ưỡn lưng ra, thay Nhan Nghệ đáp lại Ngô tiểu thư, “Lần đầu gặp mặt, nhìn Ngô tiểu thư chính là một người hào sảng, dù sao không phải ai cũng có thể tiếp tục dùng chồng mà người khác không cần. . . Không cần phải nói gì cả, Ngô tiểu thư hào phóng như vậy, nhất định gu thưởng thức cũng tốt. Chờ chúng tôi chuyển hết đồ đi, Ngô tiểu thư vất vả thay Vương tổng mua mới nhé.”
Ngô tiểu thư vô cùng buồn cười, mấp máy miệng, có lời muốn nói.
Đa Ninh vội vàng bỏ thêm một câu, lạnh lùng chặn lại: “Ngô tiểu thư, không cần nói nhiều.” Một chiêu này, là cô học được từ chỗ Chu Diệu. Không tệ, dùng tốt lắm.
Đa Ninh là người không hay sinh sự oán giận, nhưng không chứng minh cô sẽ không. Cô chơi với Chu Diệu từ nhỏ đến lớn, Chu Diệu là ai, nếu anh muốn oán giận người, không có người là đối thủ của anh.
Tốt lắm, Ngô tiểu thư không nói nữa: “. . .”
Đồng thời, “Lạch cạch —— “
Anh chàng nhân viên chuyển nhà bắt đầu làm việc đã cầm một bộ tranh xuống huyền quan*, thấy mọi người đều nhìn mình, hà hà hơi nói: “Cái này, cái này cũng chuyển!”
Huyền quan: khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách
“Đúng.”
“Đúng.”
Đa Ninh và Nhan Nghệ nói cùng lúc.
“Được rồi.”
Vừa kéo là, hôm nay ba mẹ Vương đều ở đây, người khác là bạn bè thân thích của nhà họ Vương. Sợ đối phương đông người, lúc Đa Ninh liên hệ với công ty chuyển nhà, bỏ thêm gấp đôi giá muốn số lượng công nhân chuyển nhà gấp đôi.
Sau đó là bức tranh treo tường khác, lầu trên lầu dưới, phòng ngủ hành lang dài, toàn bộ đều cầm xuống dưới. Một tấm cũng không thể thiếu. Tiếp tục là máy chạy bộ, xe ô tô đẹp mắt, giường quý phi. . . Dựa theo trình tự trước sau, Đa Ninh chỉ huy công nhân chuyển nhà chuyển ra cửa lớn nhà họ Vương. .
Phòng khách, tivi màn hình cong trên tường còn đang phát chương trình. Nhưng mà không còn ai muốn xem nữa, bạn bè người quen toàn nhìn chằm chằm công nhân chuyển nhà đang ôm xách các đồ vật, nhìn không dời mắt, nhưng cũng không hợp để tiến lên nhiều chuyện. Ba mẹ Vương cũng là người coi trọng mặt múi, không đi lên ngăn cản.
Nếu tivi không có người xem, vậy tốt nhất.
Đa Ninh gọi một công nhân tới, nói với anh ta: “Tivi này cũng thế, lấy xuống đây đi.”
Công nhân chuyển nhà đều biết chuyện trước rồi, làm việc giỏi giang lại không nhiều lời. Toàn bộ quá trình Đa Ninh cũng ít lời mặt lạnh, bộ dáng hờ hững. Tuy rằng cô sớm đã hốt hoảng tay chân như nhũn ra.
Ngay giữa lúc đến cô cũng không biết mình đang giả bộ cái gì, di động vang lên.
Chu Diệu gọi tới.
Không thể nhận. Mặt Đa Ninh không chút thay đổi ấn từ chối.
Sau đó, Chu Diệu lại gọi tới.
Không có biện pháp, Đa Ninh gấp gáp, nhận điện thoại ngay trước mặt bạn bè thân thích nhà họ Vương. Trong di động Chu Diệu đang muốn biếng nhác mở miệng, cô đã không kiên nhẫn mở miệng nói trước: “Có việc nói mau, có chuyện nhanh nói, hiện tại em bề bộn nhiều việc.”
Giọng nói lạnh nhạt, như là nữ chủ nhân đối đãi với nam sủng trong nhà.
“. . .”
Đầu di động bên kia bỗng chốc không có phản ứng.
“Nếu không phản đối, em cúp.” Đa Ninh lại nói một câu. Từ khi vào cửa lớn nhà họ Vương cô nâng tác phong của mình đến một tầm cao mới, hiện tại cô thật sự đã không còn biết chính mình là ai nữa rồi.
Di động bên kia vẫn không có âm thanh, như là cúp rồi.
Đa Ninh đang muốn cúp máy, Chu Diệu vội vàng ho nhẹ hai tiếng, giọng nói có phần thăm dò truyền tới theo ống nghe——
“. . . Buổi tối có thể cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?”