Editor: Hạ Tiểu Phong
Mới sáng sớm Hứa Đa Ninh đã đến Tinh Hải Loan dọn vệ sinh, căn hộ hơn 200 mét vuông, năm năm không có người ở, ngay cả việc lau một tấm kính cũng mất hết nửa ngày.
Trong nhà có rất nhiều thứ đồ lộn xộn, cùng với những đồ dùng đã quá hạn sử dụng, cô liền dọn sạch chúng, phân loại rồi cho vào một túi rác to; những vật còn sử dụng được thì cho vào cái túi vải màu xanh, thứ cần vứt đi thì cho vào túi ni lông màu đỏ.
Khi chuẩn bị vứt rác đi, cô do dự nửa giây, rồi sau đó lấy ra một đôi dép lê màu đen từ trong túi ni lông.
Còn nhớ đôi dép lê này được mua từ một cửa hàng chuyên kinh doanh sản phẩm giày dép, giá rất cao, nhưng có vẻ như chủ nhân của đôi dép này chỉ mang qua có một lần?
Sau khi dùng bàn chải chà rửa sạch sẽ đôi dép lê, Hứa Đa Ninh cầm đôi dép lê số 43 này đặt dưới cửa sổ phòng khách để phơi nắng. Ánh nắng ở bên ngoài chiếu thẳng vào trong phòng, làm tan đi những giọt sương lành lạnh còn đọng lại, làm cả sàn nhà phòng khách ánh lên một ánh sáng màu vàng.
Mùa xuân ở thành phố A, chậm rãi, nhưng ngắn ngủi.
Đa Ninh nhìn ra cửa sổ, bắt đầu chuyển động cổ, trên, dưới, trái, phải…tiếng điện thoại nằm trên sô pha reo lên dồn dập, cô liền bước nhanh lên phía trước nghe điện thoại. Người gọi đến là quản lí Chung của bất động sản Hảo An Gia, đây là người liên lạc thường xuyên nhất với cô trong mấy ngày qua.
“Chào ông, quản lí Chung —— “
Còn chưa biết phải nói gì, thì quản lí Chung đã nhanh chóng nói, có một vị khách nhìn trúng căn nhà của cô, muốn qua xem nhà ngay lập tức, hỏi cô có thời gian hay không, quan trọng là vị khách này rất đáng tin, lại là người có tiền.
Nhưng mà ngay bây giờ thì. . .
Đa Ninh nhìn mấy cái túi rác lớn nằm ngổn ngang trong phòng khách, có phần khó xử nói: “Quản lí Chung, bây giờ tôi đang dọn dẹp, phòng ốc rất lộn xộn, có vẻ không được tốt lắm. . .” Ấn tượng đầu tiên không phải rất quan trọng sao?
Không sao cả!
Được rồi, Đa Ninh nhìn đồng hồ trên tường, nói: “Khi nào mọi người đến đây?”
Hả? Đã đến tiểu khu phía nam rồi. . .
Là do cô làm việc châm chạp sao, bây giờ tốc độ làm việc của mọi người đã nhanh như vậy rồi à. . . Đa Ninh lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên tường, phòng này từ năm năm trước đã không có người ở, nhưng chiếc đồng hồ được treo năm năm vẫn còn dùng được, không hề chạy sai một phút nào.
“Khi em mua thứ gì đó, nếu không chọn được cái tốt nhất, thì hãy chọn cái quý giá nhất.” Từng có người nói với cô như vậy.
Bây giờ cô thật sự muốn bán đi căn hộ này sao? Đột nhiên Đa Ninh có chút không nỡ, dù sao lúc mua mỗi đồ vật trong căn phòng này, cho dù không phải là thứ tốt nhất, nhưng chính là thứ quý giá nhất.
Dọn dẹp sơ qua phòng khách một chút, Đa Ninh chạy đến nhà vệ sinh rửa mặt rửa tay, găng tay trong hộp đã sớm hết, cô lại lười tìm, liền trực tiếp dùng hai tay dọn dẹp.
Sau đó ngoài phòng khách vang lên tiếng chuông cửa —— người thuê nhà đến rồi.
Chuông cửa nối liền với hệ thống bảo mật bên trong phòng, trên màn hình hiện lên màu sắc rực rỡ, quản lí Chung có gương mặt béo tròn đang tươi cười phúc hậu, bên cạnh ông là một người phụ nữ trẻ tuổi.
Khách hàng đáng tin cậy lại còn có tiền? Không phải đâu, lại còn đặc biệt xinh đẹp nữa.
Đa Ninh ấn chốt cửa, cánh cửa mở ra, màn hình trở lại màu lam như ban đầu; vội liếc mắt nhìn một cái, cô thấy túi xách cô gái kia đang cầm hình như là Hermes đi? Xem ra, quả thật quản lí Chung không lừa cô!
Mặc dù Tinh Hải Loan là căn hộ sáu bảy năm trước, nhưng ở trong thành phố A nổi tiếng xa hoa này, tất cả thang máy đều được xây dựng dựa theo tiêu chí của khách sạn năm sao. Đa Ninh chờ ở cửa bên cạnh, không tới nửa phút, quản lí Chung đã dẫn khách lên đây.
“Xin chào mọi người, mời vào.” Một tay Đa Ninh đặt bên tay cầm cánh cửa, nghiêng người nói.
“Xin chào, đã quấy rầy rồi.” Hermes tiểu thư lễ phép đáp lại cô, tầm mắt lướt qua phòng khách, sau đó lại nho nhã lễ phép hỏi cô: “Có cần phải cởi giày không?”
“Không cần, không cần.” Đa Ninh giương khóe miệng tươi cười, chỉ vào mấy nhóm túi to trong phòng, vội nói, “Tôi đang dọn dẹp, nên bây giờ có chút loạn. . .”
“All right.” Hermes tiểu thư gật đầu, bước đôi chân dài vào nhà.
Đa Ninh xoay người đi theo vào nhà, lúc này mới phát hiện ra Hermes tiểu thư rất cao, cộng thêm đôi giày cao gót chắc cỡ 1m8 đi. Bây giờ là tháng năm, Hermes tiểu thư lại mặc váy ngắn, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp, độ khoảng một thước hai đi. . . Ách, tại sao tất cả lực chú ý của cô lại nằm trên đôi chân dài của người ta rồi?
Nhìn thấy quản lí Chung đang đứng bên cạnh ném tới một ánh mắt khó hiểu, Đa Ninh vội hạ tầm mắt xuống.
“Nhà này là của cô sao?” Hermes tiểu thư đột nhiên xoay người lại hỏi.
“Ừ, đúng vậy. . .” Đa Ninh gật đầu, ánh mắt sáng bóng rực rỡ, phối hợp với vẻ mặt thành thật. Nhưng cô có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Hermes tiểu thư, chắc là nhìn cô không giống như người có thể sở hữu được căn hộ này, nhưng mà quả thật cô là chủ nhân duy nhất của căn hộ này; bất động sản này chỉ có mình cô đứng tên, hiển nhiên cô là người sở hữu tài sản này.
Ngoài ra, cũng không có bất kì tình huống cho vay hay mượn nợ gì.
“Tốt lắm.” Hermes tiểu thư gật đầu hiểu rõ, sau đó lại hỏi cô, “Tôi có thể xem qua phòng ngủ không?”
“Đương nhiên có thể.” Khi Đa Ninh dọn dẹp vệ sinh, chân mang một đôi dép lê, tiếng xoạt xoạt vang lên theo bước chân của cô, cô đi lên phía trước mở cửa phòng ngủ ra.
Phòng ngủ chính là một cái phòng xép, ánh sáng trong veo, phòng sách nối liền với phòng ngủ, phòng chứa quần áo thông với phòng vệ sinh. Từ phòng ngủ nằm ở tầng 19 này nhìn ra xa, sẽ nhìn thấy công viên văn hóa Tân Giang của thành phố A, kiến trúc xanh hóa kết hợp với tự nhiên, cao thấp xen lẫn khăng khít nhau, nhìn rất vui mắt. Nhìn thấy phòng chứa quần áo rộng lớn, trên mặt Hermes tiểu thư lại thêm hai phần hài lòng, sau khi đi tham quan hai vòng, Hermes dừng lại hỏi: “Xin được mạo muội hỏi, tại sao cô lại bán căn hộ này đi?”
Tại sao phải bán đi ư? Đương nhiên là vì cần tiền. . .
Quản lí Chung vội trả lời thay cô: “Trịnh tiểu thư, Tiểu Ninh vốn là ở nước ngoài, căn hộ này đã lâu không có người ở. . . Ai ai, không phải là tôi muốn khoe, nhưng căn nhà này mọi mặt đều rất tốt, tuy rằng cách trang trí từ năm năm trước, nhưng không hề lỗi thời, chất lượng cũng tốt. Chắc hẳn Trịnh tiểu thư cũng biết, Tinh Hải Loan mà muốn bán ra phòng nguyên, sợ là có tiền cũng không mua được.”
“Tôi biết.” Trịnh tiểu thư cắt ngang lời nói của quản lí Chung, giống như đang vui đùa mà nói, “Chính vì nhà tốt, nên tôi mới cần phải biết rõ ràng.” Sau đó cô nhìn về phía Đa Ninh, định hỏi gì đó thì tiếng chuông di động vang lên.
Quản lí Chung tưởng là của mình, mò tìm điện thoại trong túi.
“Là của tôi.” Trịnh tiểu thư lên tiếng, đi vài bước qua bên cửa sổ sát đất, nghe máy. Sau khi nói hai ba câu, cô tắt máy, nói, “Vị hôn phu của tôi lát nữa sẽ tới, sau đó sẽ cùng nhau xem qua.”
Mắt quản lí Chung sáng rực lên: “Tốt.”
Hóa ra là Trịnh tiểu thư và vị hôn phu của mình mua căn hộ này để kết hôn. Đa Ninh trở lại phòng khách, nếu phòng này có thể được dùng làm phòng cưới, cũng không có gì sai.
Cách đó không xa, quản lí Chung và Trịnh tiểu thư đang đứng ở cửa sổ sát đất trò chuyện về tình hình phòng ở của thành phố A năm nay, từ trong nam cho đến ngoại ô phía bắc. Có vẻ như Trịnh tiểu thư cũng không cần cô giới thiệu nhà, Đa Ninh lấy điện thoại mở ra sổ ghi chép, nhanh chóng ghi lại hình tượng vừa lóe lên trong đầu —— một tiểu thư hươu cao cổ cao ngạo lại thẳng thắng.
Thoáng chuyển động tầm mắt, nhìn thấy Trịnh tiểu thư vì trông mãi mà không thấy bạn trai đến, hai tay ôm ngực, nghiêng người dựa vào cửa, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Không biết phối hợp với vị tiểu thư hưu cao cổ cao ngạo lại thẳng thắng này, sẽ là vị tiên sinh động vật nào đây?
Đa Ninh có chút tò mò.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi. . . Tôi đến muộn.” Một giọng nói lễ phép của đàn ông từ cửa truyền vào.
Giọng nói này, hình như có chút quen thuộc? Đa Ninh ngẩng đầu, nhìn người đàn ông phía trước: áo sơ mi sọc, quần dài vàng nhạt, cách ăn mặc quy củ kết hợp với một gương mặt quy củ; chỉ có cái đầu trắng đen lẫn lộn là nhìn bất mắt.
Đây chắc là vị hôn phu của Trịnh tiểu thư đi.
Nhìn chăm chú vị hôn phu của người khác là không tốt, dù chỉ là đánh giá. Đa Ninh bình tĩnh thu hồi lực chú ý của mình, nhưng trong đầu nhảy ra một tràng hình ảnh ngựa vằn tai dài. Hay lắm, ngựa vằn tiên sinh x hươu cao cổ tiểu thư. . .
“Hứa Đa Ninh!” Ngựa vằn tiên sinh lại không nhầm lẫn mà gọi đúng tên cô, sau đó giơ tay chỉ vào cô như muốn xác nhận lại, “Đa Ninh, thật sự là em?”
Hóa ra cảm thấy giọng nói quen thuộc không phải do trùng hợp. Đa Ninh từ sô pha đứng lên, trong ánh mắt của Trịnh tiểu thư và Chung quản lí đều chứa sự bất ngờ, cô túng quẫn đứng lên, đối diện với ngựa vằn tiên sinh.
“Xin chào. . .” Cô cố gắng lục lại trí nhớ đã bay xa.
“Hóa ra em thật sự không nhớ anh.” Vẻ mặt ngựa vằn tiên sinh hiện lên sự thất vọng, bước đến gần cô, giọng nói nhè nhẹ: “Anh là Hà Hạo, Hà Hạo.”
Hà Hạo! Đa Ninh không nháy mắt nhìn Hà Hạo, gương mặt anh, tóc anh, buột miệng nói: “. . . Anh thay đổi lớn thật.”
Ông trời làm chứng, khi nãy cô không hề nhận ra Hà Hạo, không phải do trí nhớ cô không tốt. Mà do Hà Hạo thay đổi lớn thật, trừ mái tóc màu đen biến thành màu xám trắng, ngay cả ngoại hình, khí chất cũng rất khác so với lúc trước.
Đối diện với gương mặt sợ hãi của cô, Hà Hạo cũng nhìn cô nói: “Nhưng em lại không có thay đổi gì, thật là kỳ quái.”
Kỳ quái? Không có thay đổi gì cũng kỳ quái sao. . . Chắc là cô không có thay đổi gì lớn thật.
Bán phòng cũng có thể gặp được người quen, xem ra thành phố A này cũng không phải lớn lắm; nhưng mà ngoài ý muốn chạm mặt, Đa Ninh cảm thấy lúng túng hơn là niềm vui sướng khi gặp lại bạn cũ.
Bởi vì sau khi Hà Hạo vui đùa tranh luận với cô, lại hỏi một câu thăm dò “Đa Ninh này… em bán căn hộ này, cậu ta biết không?
Cậu ta? Không thể nghi ngờ chính là Chu Diệu, Chu Diệu… dĩ nhiên là anh ấy không biết.
Hà Hạo phát hiện ra cô mất tự nhiên, thần sắc thay đổi, liền cười đùa nói với cô: “Thành thật nói cho anh biết, em nói anh thay đổi lớn, là anh trở nên rất đẹp trai đúng không, đã thay đổi rồi mà vẫn còn đẹp trai như vậy?”
Khụ. . . Đa Ninh càng nói không ra lời, cô một chút cũng không am hiểu mấy câu nói vui đùa này, liền thành thật trả lời, là thay đổi giống như….cụ già…nha.
“Bớt tự mãn đi.” Trịnh tiểu thư không chịu nổi nữa vỗ bả vai Hà Hạo, sắc mặt hoàn toàn bất đồng với lúc xem phòng, thân thiết nhìn cô nói, “Hóa ra Hứa tiểu thư là học muội của Hà Hạo, thật sự là có duyên phận mà.”
Đúng vậy. Đa Ninh cũng cười cười, gật đầu phụ họa; sau đó cô phát hiện, người môi giới bất động sản, quản lí Chung so với cô còn lúng túng hơn.
Hiển nhiên ý định muốn một mình làm ăn này, dĩ nhiên thất bại.
Trong lòng Hứa Đa Ninh vang lên một tiếng than ôi, cô cũng không xong rồi.
——
Hứa Đa Ninh là cô gái như thế nào?
Sau khi ngồi vào xe, đối với lòng hiếu kì của bạn gái, Hà Hạo nghiêm túc đánh giá: “Là một cô gái tốt.”
Chỉ là câu trả lời nay giống như nói cho có lệ, nhưng lại chứa ý tứ hàm xúc không rõ ràng.
“Nói thế nào em cũng cảm thấy cô ấy có chút. . .” Trịnh Văn Na ngồi bên ghế phụ tìm lời khách khí nói, “Không quá thông minh cho lắm.”
Hà Hạo cười haha hai cái, phản bác: “Em là hoài nghi tiêu chuẩn của học trưởng bọn anh sao?”
Ồ, bằng tốt nghiệp của trường Hà Hạo đứng nhất nhì cả nước, vị Hứa tiểu thư kia là học muội của Hà Hạo, hẳn là không thể không thông minh được . . . Trịnh Văn Na lắc đầu: “Là chuyện ngoài ý muốn”
“Em yêu, em nói ngoài ý muốn hơi sớm rồi đấy.” Hà Hạo nhắc nhở bạn gái nói, “Tốt nhất em không nên vội vàng đánh giá Đa Ninh điều gì, bởi vì em ấy không chỉ là học muội của anh.”
Trong lòng Trịnh Văn Na lộp bộp một chút, sẽ không máu chó như là bạn gái trước, hay là hồi đại học từng thích “Thẩm Giai Nghi” đi!
“Cô ấy còn là?” Ngữ khí vẫn duy trì sự ung dung.
“Em ấy còn là ——” Hà Hạo lên tiếng lại ngừng lại.
“. . . là gì?”
“Là bà chủ trước của chúng ta.”
“Cái gì. . . ? !”
“Dọa sợ em rồi.
“Có thứ còn kích thích hơn, phòng chúng ta vừa xem, hẳn là hôn phòng của Chu Diệu đi.”
“. . .”