Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 5: Chương 5: Chương 2.3




Editor: Hạ Tiểu Phong

Chu Diệu nghiêng đầu, tầm mắt thẳng tắp nhìn người đàn ông trẻ tuổi đi ra từ phòng bếp, nhìn mặt anh ta, nhìn đôi dép lê của anh ta, nhìn thấy anh ta mặc một chiếc tạp dề màu xanh hình Doremon, đột nhiên hiểu được chuyện gì, không nhịn được liền hừ một tiếng.

Lại nhìn thấy Hứa Đa Ninh đứng bên cạnh đeo tạp dề màu hồng nhạt, khóe miệng chịu không nổi liền kéo ra.

Khó trách cô muốn bán căn phòng, hóa ra là muốn mua phòng mới.

“Anh ấy là. . .” Đa Ninh đang muốn nói rõ mọi chuyện.

“Xin chào.” Chu Diệu đã chủ động tiếp đón.

“. . . Xin chào xin chào.” Người đàn ông Doremon đáp lại, nâng nâng tay, xoay người tiếp tục làm việc.

Song, Chu Diệu đã bước về phía Doremon, đứng trước mặt nhìn kĩ người ta một phen, sau đó lễ phép đưa ra tay: “Tôi là Chu Diệu.”

“Chu Diệu. . .” Đa Ninh gọi người quay lại.

Doremon không nghĩ tới mình lại nhận được sự đối đãi trịnh trọng như vậy, vội vàng đưa tay xoa xoa tạp dề, bắt lấy tay của Chu Diệu, cũng tự giới thiệu nói: “Xin chào, tôi là Tiểu Đinh, nhân viên công ty quản lý gia đình Doremon, rất vui vì được phục vụ cho mọi người.”

“. . . Vất vả rồi.”

Giữa trưa, khi Đa Ninh hẹn giờ với công ty quản lí gia đình về nhà phục vụ, cô gái phục vụ khó xử nói hôm nay là thứ bảy, do công ty quản lí gia đình có ít nhân viên, nên chiều nay không thể cử nhân viên qua dọn dẹp được.

Nhưng mà cô lại không muốn kéo dài việc dọn dẹp qua đến ngày mai.

Cô gái phục vụ đưa ra một biện pháp ổn thỏa: “Ngài thấy buổi tối được không? Vào khoảng từ 17 đến 20 giờ. Gần đây chúng tôi và trường cao đẳng có tổ chức một hoạt động làm việc ngoài giờ, vào thời gian này sẽ có sinh viên đại học qua phục vụ ngài việc nhà.”

Chàng trai Doremon, chính là nam sinh viên tham gia hoạt động làm việc ngoài giờ.

. . .

Trong phòng khách, thân hình cao lớn của Chu Diệu đứng trước cửa sổ sát đất, tầm mắt hạ xuống, nhìn đến đôi dép lê đen đặt trong góc phòng.

Đa Ninh cầm chai nước khoáng cô mua hồi chiều, đi qua hỏi: “Uống nước không?”

Chu Diệu liếc nhìn rồi từ chối: “Không cần.”

Đa Ninh mở nắp chai ra, sau đó uống một ngụm rồi hỏi: “Chu Diệu, anh tìm em có chuyện gì?”

“Nghe nói em muốn bán nơi này?” Chu Diệu không thích vòng vo, trực tiếp đặt câu hỏi. Tay trái để trong túi quần, tay phải gõ lốc cốc hai cái trên đèn tín hiệu an toàn trước cửa sổ sát đất.

Đèn tín hiệu an toàn này là Đa Ninh cố ý mua trong lúc trang trí nhà cửa, bởi vì cô sợ độ cao.

Không nghĩ tới Hà Hạo lại báo cáo nhanh như vậy, Hứa Đa Ninh ngẩng đầu nói: “Đúng vậy. . .” Vì phòng ngừa Chu Diệu ngăn cản, cô liền lớn tiếng dọa người: “Chu Diệu, anh sẽ không ngăn cản em đi.”

“Đương nhiên. . . Sẽ không.” Chu Diệu mấp máy môi dưới, nói với cô, “Phòng này là của em.”

Đa Ninh gật đầu. . . Vậy là tốt rồi.

“. . . Cần anh giúp em tìm một người để bán ra giá cao không?” Chu Diệu lại lên tiếng, gió từ bên ngoài thổi nhẹ vào, giọng nói của anh như mang theo gió, có vẻ tùy ý không ít.

Cái gì? Đa Ninh có phần phản ứng hơi quá, cô không thật sự tin lời nói của anh. Đương nhiên, Chu Diệu có thể giúp cô bán phòng là chuyện tốt. Chu Diệu có phải là một người thông minh khéo léo nhất thế giới hay không thì cô không biết, nhưng cô chắc chắn anh tuyệt đối là người thông minh.

Chu Diệu nói rõ lại lần nữa: “Anh giúp em bán, để em không phải chịu thiệt.”

Đa Ninh nghĩ tới hôm nay Hà Hạo và bạn gái của anh ta đã đến xem phòng, liền nói: “Hôm nay Hà Hạo có tới, có vẻ anh ấy rất hứng thú.”

“Tin tưởng anh, Đa Ninh, Hà Hạo tuyệt đối không phải là người mua lí tưởng.” Chu Diệu nói với cô.

Đa Ninh gật đầu, lập tức nói: “Được.”

“Một lời đã định.” Chu Diệu cầm điện thoại nhìn một chút, tùy tiện gửi một tin nhắn, sau đó nhanh chóng cáo biệt với cô, “Vậy anh đi trước, anh sẽ liên lạc với em sau.”

Đa Ninh: “Ừm. . . Hẹn gặp lại.”

Chu Diệu đút tay vào túi, trước khi đi lại liếc nhìn đôi dép lê trên mặt đất, cuối cùng Đa Ninh cũng chú ý đến điểm này. Bởi vì đôi dép lê này vốn là của Chu Diệu, cô không nghĩ ngợi nhiều liền ngồi xuống cầm đôi dép lên.

“Đôi dép lê này anh muốn mang về sau?” Lời vừa ra khỏi miệng, Đa Ninh liền có chút hối hận. Ồ, Chu Diệu, anh ấy sẽ sử dụng một đôi dép từ năm năm trước sao?

Đừng nói bây giờ, trước kia anh cũng sẽ chán ghét loại chuyện này, còn để cô nhanh nhanh đi vứt bỏ.

Song, Chu Diệu lại không có bất kì sự chán ghét nào.

“. . . Em còn chưa quăng đi sao?” Chu Diệu hỏi cô như vậy, sau đó lập tức gật đầu , “Ừ, anh sẽ mang đi.”

“Để em tìm cho anh một cái túi để vào.” Đa Ninh rất vui vẻ, đôi dép lê này vẫn còn được sử dụng lại.

Chỉ là rất nhanh, Chu Diệu đã ngăn cản cô ——

“Không cần tìm túi, anh thuận tiện cầm xuống lầu vứt là được.”

Hứa Đa Ninh cúi thấp đầu. . . Sớm biết vẫn sẽ bị quăng đi, cô còn nhặt lại làm gì chứ!

hết chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.